“Cho tới bây giờ làm gì có chúa cứu thế, cũng không dựa vào thần tiên hoàng đế. Muốn tạo ra hạnh phúc cho loài người, đều phải dựa vào chính chúng ta...”
Trong giọng hát khàn khàn, xe Jeep đi qua giữa núi rừng, chạy khá là lỗ mãng.
“Cuối cùng cũng coi như đã về tới công ty...” Long Duyệt Hồng nhìn con đường không thấy cuối, không kìm nổi cảm khái một câu.
Tuy trên Đất Xám có trời xanh, mây trắng, mặt trời, cây cối, đủ loại cảnh sắc và hoàn cảnh trống trải dị thường, nhưng ra ngoài đã lâu, anh ta vẫn có chút nhớ nhung cuộc sống bình yên ở trong công ty.
Còn với người có kiến thức trên Đất Xám mà nói, cái tên “Sinh Vật Bàn Cổ” này thực sự không xa lạ gì với bọn họ, nhưng gần như không ai biết rốt cuộc tổng bộ của công ty này nằm ở đâu, điều này đã phủ một tầng sắc thái thần bí lên cho Sinh Vật Bàn Cổ. Rất nhiều thợ săn di tích chỉ biết khu vực của tổ điều tra thế giới cũ đang ở hiện tại có mấy toán cướp rất lợi hại chiếm đóng, làm bọn họ hoàn toàn không dám bén mảng tới nơi đây.
Tưởng Bạch Miên ngồi ở ghế lái phụ nghe câu cảm khái của Long Duyệt Hồng, sờ sờ ốc tai, hơi nghiêng đầu cười nói:
“Tôi còn tưởng anh hoàn toàn không muốn trở về công ty. Mấy cô gái ở thị trấn Kỳ Phong kia cũng nhiệt tình thật đấy.”
Long Duyệt Hồng nghe thấy thế thì lập tức xấu hổ đỏ bừng khuôn mặt:
“Làm gì có, tổ trưởng, cô đừng nói linh tinh!”
Thị trấn Kỳ Phong nằm ở vùng núi rừng của hoang dã Hắc Chiểu, vị trí hẻo lánh khó tìm thấy. Thậm chí tổ điều tra thế giới cũ còn không thể lái xe Jeep vào đó.
Lúc ấy bọn họ đi theo lính gác ở dưới chân núi, theo con đường nhỏ đi mất chừng khoảng mười lăm phút thì mới thấy trước mặt rộng rãi thoáng đãng, nhìn thấy một mảng đồng ruộng khá lớn.
Ưu thế về địa hình khiến thị trấn Kỳ Phong có được sự đảm bảo về an toàn, nhưng đồng thời cũng dẫn đến việc không đủ tài nguyên nước.
Đây không phải là nói trên núi không có nước, mà là những nước này trông khá bẩn, dường như hòa tan rất nhiều bùn đất, cho dù dùng tưới tiêu thì người dân trấn Kỳ Phong cũng không yên tâm, sợ nước này bị ô nhiễm, không sạch sẽ.
Trước khi phụ thuộc vào Sinh Vật Bàn Cổ, bọn họ một là thu thập nước mưa, hoặc vòng qua một bên khác của núi để gánh nước về đun nấu, cực kỳ vất vả.
Khi thời tiết không đẹp, đường núi khó đi, bọn họ chỉ có thể cố gắng uống nước bẩn lắng đọng kia, nên tuổi thọ bình quân không bằng người ở trấn Thủy Vi.
Cho nên khi thấy tổ điều tra thế giới cũ đưa con chip lọc nước sạch tới, sửa xong nhà máy nước máy đơn sơ, dân chúng trong trấn Kỳ Phong đều vui mừng và cảm kích từ tận đáy lòng.
Vì vậy, bọn họ mang rất nhiều đồ ăn quý giá ra khoản đãi khách quý.
Mà lúc đó, rất nhiều cô gái của trấn Kỳ Phong đều vây quanh bên Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng, ai nấy đều tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, cũng hệt như cánh mày râu bao quanh Tưởng Bạch Miên và Bạch Thần vậy.
Tưởng Bạch Miên nghe vậy, cười nói:
“Ha, tôi đây chỉ là thính lực không tốt chứ không có nghĩa mắt có vấn đề đâu nhé. Mấy ngày nay, anh đi tới đâu cũng có các cô gái theo cùng, tôi thấy anh rất vui vẻ cơ mà.”
“Khụ...” Long Duyệt Hồng vờ ho một tiếng, không biết nên nói lại thế nào.
Lúc ấy đúng là anh ta rất vui mừng, dù sao thì từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên anh ta được người khác phái chào đón hoan nghênh tới vậy.
Tưởng Bạch Miên không hề “lĩnh hội” được dụng ý chân chính của tiếng ho khan đó, tiếp tục hỏi đầy tinh quái:
“Thế nào? Không phát sinh một đoạn quan hệ hơn hẳn tình hữu nghị với ai chứ? Chả có lẽ...”
Thương Kiến Diệu đang bật âm nhạc lái xe bèn nói chen vào:
“Cậu ta bị dọa sợ.”
Long Duyệt Hồng vốn định phản bác, nhưng lại buồn bã phát hiện đây là sự thực.
Những cô gái đó quá nhiệt tình, trái lại làm anh ta hoảng sợ, khiến anh ta chẳng dám làm gì cả.
Đương nhiên cũng là vì anh ta nghe tổ trưởng nói qua về mục đích thực sự của những cô gái kia:
Gả vào Sinh Vật Bàn Cổ, một nơi hệt như chốn bồng lai tiên cảnh.
Nếu không được, vậy cũng phải tranh thủ mang thai, tạo thêm đời con cháu ưu tú cho thị trấn.
Mặt khác, Long Duyệt Hồng cũng phải thừa nhận một phần nhỏ nguyên nhân mà anh ta sợ là vì những cô gái kia trông khá bẩn, dù sao trước khi con chip lọc nước được đưa tới, trấn Kỳ Phong cực kỳ thiếu nước sạch.
“Sợ thì còn tạm được.” Tưởng Bạch Miên chậc một tiếng, lại quay sang hỏi Thương Kiến Diệu: “Vậy còn anh? Vì sao sau đó những cô gái kia không bám lấy anh nữa? Anh sử dụng năng lực với bọn họ chăng?”
Thương Kiến Diệu khẽ đung đưa cơ thể theo giai điệu của bài hát:
“Không. Tôi chỉ nghiêm túc thảo luận với bọn họ về tình cảnh con người hiện tại, về sự ô nhiễm, bệnh tật, nạn đói, đột biến và người Vô Tâm, và thảo luận về những vận mệnh mà mỗi người chúng ta đều nên gánh vác. Bọn họ rất cảm động, như được dẫn dắt, đều tỏ vẻ phải về suy nghĩ cho cẩn thận. Ừm, điều này cần một khoảng thời gian nhất định để tiêu hóa, hy vọng bọn họ có thể mau chóng nghĩ thông.”
Tưởng Bạch Miên nghe xong mà mím chặt môi lại, sợ mình cười ra tiếng.
“Là tôi coi thường anh rồi.” Cuối cùng cô khen với vẻ mặt “nghiêm túc“.
Bạch Thần ngồi ở ghế sau, chỉ lắng nghe ba người bọn họ tán gẫu chứ không tham gia, nhưng vẻ mặt rất hiền hòa, cũng nghe rất chăm chú, thi thoảng còn nở nụ cười.
Xe chạy được phút thì Tưởng Bạch Miên vỗ hộp kê tay, nói:
“Dừng, đoạn đường tiếp theo đến tôi lái, không thì đến cổng vào, thông qua kiểm tra thì vẫn phải thay người.”
Thương Kiến Diệu lưu luyến dừng xe lại, rồi ngồi vào vị trí ghế lái phụ.
Tưởng Bạch Miên lập tức tắt loa, cười một tiếng:
“Về nhà!”
Sau đó cô nhấn chân ga, lái thẳng vào cửa vào tòa nhà dưới lòng đất của Sinh Vật Bàn Cổ.