Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 172: Chương 172: Về Nhà 2




Trong quá trình đó, trong đầu Long Duyệt Hồng lần lượt hiện lên những hình ảnh trải qua lúc trước mà không cách nào ngăn chặn được:

Trận đại chiến với Thiết Xà Hắc Chiểu và thiết bị bộ xương ngoài quân dụng; đám trẻ ở trấn Thủy Vi đọc thuộc lòng; gặp gỡ Tịnh Pháp ở nhà máy thép; trấn Hắc Thử bị tàn sát toàn bộ; mị hoặc mạnh mẽ của Kiều Sơ; người Vô Tâm cao cấp và sinh vật đột biến; sau khi đèn sáng, đám người Vô Tâm trở nên giống người bình thường; tiếng hát thảm thiết du dương vang trong thành phố tĩnh lặng; trấn Kỳ Phong nhiệt tình; huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã...

Chỉ một tháng ngắn ngủi, anh ta lại có cảm giác như đã trải qua mười mấy năm.

Rất nhanh, bốn người của tổ điều tra thế giới cũ nhìn thấy cửa vào tòa nhà dưới lòng đất của công ty Sinh Vật Bàn Cổ.

Lúc này Long Duyệt Hồng mới thấy trái tim như trở lại vị trí cũ, chỉ cảm thấy vô cùng kiên định và yên tâm.

Hệt như một chiếc lá rụng cuối cùng cũng về với cội nguồn.

“Ra ngoài lâu chút là đã muốn trở về, trở về ở lâu rồi lại muốn đi ra ngoài, con người ấy mà, đúng là sinh vật mâu thuẫn.” Tưởng Bạch Miên vừa lái xe vừa cảm thán một câu.

Xe tiếp tục chạy đi, tới gần cửa vào.

...

Sau khi thông qua một loạt kiểm tra, bốn thành viên tổ điều tra thế giới cũ quay về căn phòng số 14 tầng 647.

“Nộp tất cả những gì mang từ bên ngoài về đây cho tôi.” Tưởng Bạch Miên nhìn quanh một lượt: “Những thứ này đều phải qua công ty thẩm tra rồi mới quyết định sẽ đi đâu về đâu.”

Cô cười cười, rồi bổ sung hai câu:

“Yên tâm, những thứ cuối cùng phải giao nộp cho công ty thì đều sẽ trợ cấp điểm cống hiến, không bạc đãi mọi người đâu. Mà rất nhiều món đồ nhỏ, quá nửa là công ty chướng mắt, sẽ trả lại cho mọi người.

Ha ha, không biết đại đội hành động của Vương Bắc Thành đã về hay chưa, chúng ta có hẳn một xe thiết giáp chở đồ ở chỗ bọn họ mà.”

Nghe tới ba từ “Vương Bắc Thành”, Bạch Thần như có suy nghĩ, mở miệng nói:

“Không rõ bọn họ có tìm được manh mối hữu ích nào về các loại dị thường ở phế tích thành phố kia không.”

Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng:

“Sau này mà gặp thì tôi sẽ hỏi xem, hy vọng cấp độ bảo mật sẽ không quá cao. Ài, tôi cảm thấy khả năng bọn họ tìm được manh mối là không lớn. Phòng thí nghiệm kia bị nổ tung cả rồi, có lẽ sinh vật phát ra tiếng gầm rú trong đó đến hài cốt cũng chẳng còn ấy chứ...”

Lúc cô nói, Thương Kiến Diệu đã lấy từng món đồ mà mình thu hoạch được mang theo bên mình ra, đặt lên bàn.

Chúng bao gồm:

Một chiếc kính râm màu đen, một chiếc đồng hồ đeo tay mà mặt đồng hồ hơi màu đen, quả cầu thủy tinh trong suốt có gắn bông hoa màu vàng đổi được từ trấn Thủy Vi, tờ giấy lấy được từ phế tích bệnh viện ở nhà máy thép, bút ghi âm của cô bé ở trấn Hắc Thử, súng lục Ô Bắc 7 và mười hai đồng xu của Ngô Thủ Thạch, huy hiệu thợ săn của tên cướp mặc thiết bị bộ xương ngoài...

Những thu hoạch khác đều ở trên xe Jeep.

Tưởng Bạch Miên nhìn lướt qua rồi chỉ vào tờ giấy kia, hỏi:

“Đây là cái gì?”

“Giấy nhặt được ở phòng khám bệnh trong bệnh viện của phế tích nhà máy thép.” Thương Kiến Diệu đáp.

“Sao lúc trước không nói?” Tưởng Bạch Miên vô thức hỏi thêm một câu.

Thương Kiến Diệu trả lời rất đúng tình hợp lý:

“Quên mất.”

“... Cũng phải, lúc đó gặp Tịnh Pháp.” Tưởng Bạch Miên thu hồi mắt: “Cũng đúng lúc giao lên cấp trên, cho bọn họ nghiên cứu xem có tồn tại tin tức hữu dụng nào không.”

Sau khi làm xong xuôi, Tưởng Bạch Miên bảo mọi người ngồi xuống, mỉm cười nói:

“Tôi biết mọi người đã rất mệt mỏi rồi, nhưng vẫn phải tổng kết lại một lần nữa của toàn bộ chuyến huấn luyện thực địa dã ngoại này.”

Dứt lời, cô liếc nhìn Bạch Thần:

“Cô có gì muốn nói không?”

Bạch Thần suy nghĩ một chút:

“Những gì nên nói thì đều đã nói hết ở mấy lần tổng kết lúc trước rồi.”

“Lần này chủ yếu là nói về mặt tổng thể ấy.” Tưởng Bạch Miên đưa ra phương hướng thảo luận.

Bạch Thần im lặng vài giây, nói:

“Quá nhiều điều ngoài ý muốn. Lượng nguy hiểm của một lần ra ngoài huấn luyện thực địa dã ngoại nhiều bằng số nguy hiểm mà tôi gặp được cả ba năm trước.”

Cô vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu đã gật đầu, nghiêm trang nói:

“Chủ yếu là số mệnh không tốt...”

Nghe đến đó, Long Duyệt Hồng lập tức xụ mặt xuống.

“Ngừng được rồi.” Tưởng Bạch Miên cắt ngang lời “trần thuật” của Thương Kiến Diệu, cười nói với Long Duyệt Hồng: “Tôi không tin mấy thứ như vận mệnh rồi vận may đâu, chẳng có chút khoa học nào!”

Long Duyệt Hồng lặng lẽ thở hắt ra, đang định nói tạm cái gì đó, lại thấy tổ trưởng cười tủm tỉm nhìn mình:

“Nhưng mà này, tên của anh quả thực không ổn cho lắm, có cần về đổi lại không? Long Ái Hồng thì sao? Chắc chắn ba mẹ anh sẽ hài lòng lắm.”

“...” Long Duyệt Hồng nghệt mặt ra hỏi lại: “Tổ trưởng, không phải cô bảo cô không tin mấy cái này sao?”

“Ở trên Đất Xám, có đôi khi thà cứ tin còn hơn là không.” Tưởng Bạch Miên nói xong, bật cười: “Ha ha, tôi đùa thôi. Ừm... Trong báo cáo nhiệm vụ lần này, tôi sẽ đánh vào ô đủ tư cách, đồng thời viết là không thích ứng với cuộc sống của tổ điều tra thế giới cũ, đề nghị đổi người khác. Cứ như thế, cho dù anh có bị điều sang cương vị khác thì sẽ không có vết bẩn nào trong hồ sơ.”

Long Duyệt Hồng nghe mà cảm động một hồi:

“Cảm ơn, cảm ơn.”

Tưởng Bạch Miên mỉm cười, lắc đầu nói:

“Đừng nói cảm ơn sớm thế, tôi chỉ có quyền đề nghị, cuối cùng có điều anh đi chỗ khác được không thì phải xem bên trên nghĩ gì. Trừ phi tôi viết tôi và anh không đội chung trời, viết anh hoàn toàn không đủ tư cách, tư tưởng có vấn đề, mấy cái đó mới đảm bảo điều anh đi, nhưng cũng vì thế sẽ khiến hồ sơ của anh có chỗ bẩn.”

“Tôi hiểu, cảm ơn cô, tổ trưởng.” Long Duyệt Hồng chân thành đáp lại.

Tưởng Bạch Miên thì cười nói:

“Kỳ thực tôi có chút không nỡ cho anh đi. Đôi khi vận rủi không phải chuyện xấu gì, anh thử nghĩ xem, nếu không gặp nhiều điều ngoài ý muốn như vậy, làm sao chúng ta có thể tiến vào phế tích thành phố kia, phát hiện con người của thế giới cũ đang làm mấy thí nghiệm rất nguy hiểm? Đây chính là một phần thu hoạch rất có giá trị!”

Long Duyệt Hồng giải thích một cách vô lực:

“Tổ trưởng à, tôi thật sự không xui xẻo như thế đâu...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.