Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 117: Chương 117: Vẽ Tranh 1




Thương Kiến Diệu còn đang cân nhắc ý từ của câu nói sau cùng thì Tưởng Bạch Miên lại nhanh chóng viết:

“Chúng ta đều không cảm thấy dị thường, nhưng con chip phát hiện không đúng, điều này nói rõ...”

Cô không viết hết, mà thản nhiên thu giấy lại, tiếp tục chống cằm si mê nhìn góc mặt của Kiều Sơ.

Thương Kiến Diệu thu hồi mắt, đoán được nguyên nhân, nhưng lại không biết mình có thể làm thế nào, nên làm thế nào, bởi vì dường như có một thứ sức mạnh nào đó đang ngăn cản hắn suy nghĩ sâu hơn, không muốn nghĩ xem vấn đề đến từ đâu, xảy ra ở chỗ nào, làm cho hắn dường như không mong muốn vì vậy mà phá vỡ hình tượng tốt đẹp nào đó.

Suối nguồn của thứ sức mạnh đó không nằm ở bên ngoài, mà phát ra từ trong lòng hắn.

Cuộc đời đã gian nan như thế, sao lại không để cho bản thân chìm đắm trong mộng đẹp?

Rầm!

Dưới sự chỉ huy của Kiều Sơ, xe Jeep phóng xuyên qua giữa các kẽ hở của đám dây leo màu xanh đen, nhưng không thể tránh né mà đụng vào, sát qua một phần trong đó.

Những dây leo mọc gai nhọn màu đỏ rực này trượt qua trên cửa kính, để lại vô số vết xước cực kỳ nhỏ.

Thương Kiến Diệu đang tư duy tầng ngoài tìm đối sách, theo bản năng nhìn lên, trong hoàn cảnh âm u trầm thấp, hắn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính xe.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, đôi mắt hắn dần trở nên sâu thẳm, muốn sử dụng năng lực “Người già mồm” với chính bản thân mình.

Nếu như có tác dụng, hắn sẽ lập tức trở nên già mồm, mọi hành vi đều trái ngược với logic dự định sau đó.

Ví dụ như không thể chịu được việc Tưởng Bạch Miên, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đều nhìn chằm chằm vào Kiều Sơ, lấy lùi làm tiến để đòi rời đi. Hoặc như cứ khăng khăng đòi làm rõ mọi chuyện trong tình cảnh nguy cơ bủa vây tứ phía này...

Mà khi loại dị thường này xảy ra, tình hình sẽ thay đổi, mà bất kể là tốt hay xấu thì sẽ bộc lộ một vài vấn đề, giúp Thương Kiến Diệu trở lại với “sự thật“.

Vài giây sau, ánh mắt của Thương Kiến Diệu trở lại bình thường.

Hắn cúi đầu nhìn hai tay, lại nhìn ảnh phản chiếu của bản thân trên kính xe, khe khẽ lắc đầu với biên độ rất nhỏ.

Thử nghiệm của hắn đã thất bại.

“Người già mồm” dường như khác với “chú hề suy luận”, không thể dùng qua cách soi gương đơn giản như thế này để ảnh hưởng tới bản thân.

Thương Kiến Diệu dời mắt đi, lại nghiêm túc suy nghĩ. Mà Kiều Sơ thì đang tập trung chỉ huy Bạch Thần đi qua đầm lầy mọc đầy dây leo đáng sợ này, không rảnh chú ý tới hắn.

Đột nhiên, Thương Kiến Diệu khẽ động khóe miệng, làm cho khóe miệng khẽ nhếch.

Trong hoàn cảnh âm u đè nén như thế này, hắn lại cười trông giống một kẻ bị bệnh thần kinh.

Chừng mười giây sau, vẻ mặt Thương Kiến Diệu trở lại bình thường.

Hắn nhíu mày suy nghĩ, đôi mắt dần tỏa sáng.

Hắn lại nhìn về hình ảnh bản thân phản chiếu trên cửa kính xe, lẩm bẩm:

“Tưởng Bạch Miên chân dài, tôi cũng chân dài...”

Tưởng Bạch Miên nghe xong nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Cô giơ tay vuốt ốc tai kim loại trong tai trái, dùng động tác để tỏ ý cô nghe không rõ.

Thương Kiến Diệu không quan tâm tới cô, cứ thế tiếp tục lẩm bẩm:

“Tưởng Bạch Miên rất lợi hại, tôi cũng rất lợi hại...”

Kiều Sơ nghe thấy lời Thương Kiến Diệu nói, nhưng y đang một mặt phải phân biệt sự phân bố của lũ dây leo, xem tình hình đường đi, rồi các loại chi tiết của đầm lầy, không rảnh chú ý cái khác, một mặt khác y cảm thấy những lời này nghe cũng không có vấn đề gì, giống như một phi tần đố kỵ đang lén nói xấu người được sủng ái.

Long Duyệt Hồng cũng nhìn về phía Thương Kiến Diệu, không rõ hắn định làm gì.

Anh ta mà đã không hiểu rõ tình huống, như vậy chắc chắn sẽ không có ý tưởng vạch trần bí mật, bảo vệ Kiều Sơ.

Thương Kiến Diệu nhìn chính mình trên cửa kính của xe, đôi mắt càng trở nên sâu thẳm:

“Cho nên?”

Một giây sau, hắn tự hỏi tự đáp:

“Bọn tôi giống nhau.”

Biểu cảm trên mặt Thương Kiến Diệu nhanh chóng có chút biến hóa, hơi hơi vặn vẹo, giống như đang ra sức đè ép cái gì xuống.

“Anh ta vừa nói gì thế?” Tưởng Bạch Miên vừa nhìn Thương Kiến Diệu, vừa hỏi Long Duyệt Hồng.

“Cậu ta bảo cô chân dài, cậu ta cũng chân dài, cô lợi hại, cậu ta cũng lợi hại, cho nên hai người giống nhau.” Long Duyệt Hồng thuật lại trọng điểm một lần.

Tưởng Bạch Miên há miệng theo bản năng, muốn nói lại một câu, nhưng lập tức ngậm lại.

Vài giây sau, cô cười thành tiếng, nói với Thương Kiến Diệu:

“Như anh thế có thú vị không?”

Thấy cả bốn người trong đội đều không cho rằng những lời Thương Kiến Diệu nói ban nãy có vấn đề gì to tát, thảo luận ngay tại đây mà không chút che dấu, Kiều Sơ vốn không rảnh phân tâm thì lại càng không để ý chút đoạn nhạc đệm này.

Ngay chính lúc này, Thương Kiến Diệu nhấc mông khỏi ghế, đưa người tới phía trước, túm lấy bả vai Kiều Sơ.

Kiều Sơ vô thức định thò tay rút lấy khẩu súng Liên Hiệp 202 trong túi súng bên hông, nhưng y lại phát hiện mình làm thế nào cũng không nhấc tay phải lên được.

Đây không phải là y không có sức nhấc tay, cũng không phải vì Thương Kiến Diệu túm lấy bả vai y, làm cho khớp xương bị khóa, mà là y cơ bản không thể làm được động tác này, hệt như từ xưa tới nay không có chức năng về mặt này vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.