Lưng Kiều Sơ lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh, theo bản năng quay đầu nhìn Thương Kiến Diệu ở hàng ghế sau:
“Anh định làm gì?”
Thương Kiến Diệu nắm chặt bờ vai y, ánh mắt nóng rực, khóe miệng kéo lên một nụ cười điên cuồng:
“Tôi muốn thịt anh!”
Tưởng Bạch Miên khẽ nhếch miệng, không biết nên mắng hay nên cười, hay là ngăn cản nữa.
Long Duyệt Hồng và Bạch Thần không rõ tình hình, lúc này vừa kinh ngạc ngơ ngác, lại vừa nhìn thấy thiên thần hạ phàm, à không, ma quỷ giáng xuống.
Vẻ mặt Kiều Sơ lập tức trở nên méo mó, nhưng mặt y không đỏ bừng lên, dường như y đã gặp được quá nhiều tình huống tương tự.
Trong đôi mắt màu vàng kia bỗng chợt có gợn sóng lan ra nhè nhẹ như không thể nhận ra.
Kiều Sơ vừa liều mạng chống lại lực kéo của Thương Kiến Diệu kéo y ra hàng ghế sau, vừa nghiêng đầu dịu dàng nói với Bạch Thần:
“Cho hắn một món đồ chơi.”
Bạch Thần không rõ đó là gì, theo thói quen đạp chân phanh.
Cô mờ mịt mở hộp kê tay, lấy ra mấy tờ giấy và một chiếc bút bi.
Lúc này Thương Kiến Diệu đã có chút không kiên nhẫn, đột nhiên đổi vị trí hai tay.
Tay trái hắn bóp lấy cổ Kiều Sơ, tay phải nắm lại thành quả đấm, định đánh tới dưới tai của đối phương hòng đánh ngất y, phá giải mọi sự chống cự.
Gần như cùng lúc đó, cơ thể Kiều Sơ trở nên cực kỳ mềm dẻo, hệt như một con mãng xà hình người cực lớn.
Y co rụt lại, cần cổ giãy thoát được lòng bàn tay của Thương Kiến Diệu một cách kỳ dị, có vẻ như trơn trượt tay.
Ngay sau đó, y nói một câu đầy dịu dàng với tốc độ nói cực nhanh:
“Vẽ tranh không tốt sao?”
Thương Kiến Diệu lập tức dừng động tác, vẻ mặt của hắn trở nên nghi hoặc và ngơ ngác không cách nào che giấu được.
Hắn lập tức nhìn Bạch Thần, nhận lấy giấy bút từ tay cô, nụ cười trở nên rõ nét trên khuôn mặt.
Sau khi nhận được giấy bút, Thương Kiến Diệu vội vã ngồi xuống, lấy đùi kê làm đệm bắt đầu vẽ tranh.
Vẻ mặt hắn cực kỳ tập trung, cả người trông rất yên tĩnh, như một đứa trẻ đang chìm đắm trong sở thích của mình.
Kiều Sơ thấy thế, cuối cùng mới thở phào một hơi.
Y dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua một lượt, nói với không chút ý cười:
“Hóa ra trong các người có người thức tỉnh. Rất đáng tiếc, tôi cũng là người thức tỉnh.”
Đôi tay của y đã bình thường trở lại, bàn tay phải nắm lấy báng của khẩu súng Liên Hiệp 202.
Đây là khẩu súng lục y mang theo.
Sau vài giây do dự, Kiều Sơ bỏ qua ý định rút súng bắn chết Thương Kiến Diệu, khẽ mỉm cười nói:
“Hãy ca ngợi sự nhân từ và khoan dung của tôi đi, kế tiếp anh hãy còn hữu dụng. Tôi không chấp nhận sự si mê của anh, nhưng có thể hiểu được, lúc trước thậm chí có con ngựa theo đuổi tôi cả hơn trăm cây số.”
Tưởng Bạch Miên nghe rất chăm chú mê mẩn, ca ngợi từ tận đáy lòng:
“Thật là lợi hại.”
“Thật là lợi hại.” Thương Kiến Diệu vừa tiếp tục cúi đầu vẽ tranh, vừa lặp lại lời của Tưởng Bạch Miên.
Tưởng Bạch Miên lập tức dò la:
“Anh tới từ đâu?”
“Anh tới từ đâu?” Thương Kiến Diệu lại lặp lại theo.
Tưởng Bạch Miên không nhịn được trợn mắt trừng hắn một cái, suy nghĩ vài giây rồi “à” một tiếng:
“Tôi có ngực, anh thì không.”
Thương Kiến Diệu đang muốn nhắc lại, vẻ mặt chợt trở nên mờ mịt.
Sau vài giây im lặng, hắn lại tiếp tục tập trung vẽ tranh trong im lặng.
Lúc này, Kiều Sơ đã ngồi thẳng người lên, trầm giọng trả lời câu hỏi của Tưởng Bạch Miên:
“Đây không phải điều cô nên biết.”
“Tôi hiểu rồi.” Tưởng Bạch Miên không ngang ngược, mà cười thật ngọt ngào.
Kiều Sơ nhìn Bạch Thần, lúc nãy đã sớm đạp chân phanh:
“Tiếp tục đi.”
Bạch Thần không dị nghị, lại lái qua “rừng rậm” dây leo sâu trong đầm lầy dưới sự chỉ huy của Kiều Sơ.
Trog cả quá trình này, Thương Kiến Diệu vẫn luôn vẽ tranh, mãi cho tới khi hoàn thành một tác phẩm.
Sau đó hắn dường như mới thoát ra được khỏi giấc mộng, nhìn bức tranh giống hệt nét vẽ nguệch ngạc của đứa trẻ trong ánh mắt kinh ngạc.
Hắn ngẩng đầu nhìn gáy Kiều Sơ, im lặng không nói gì.
Thời gian trôi đi từng giây một, tình trạng của hắn lại trở nên gần giống đám người Long Duyệt Hồng.
Nhưng hắn không quên gấp bức tranh vừa vẽ xong lại, cất nó vào trong túi áo.
Tưởng Bạch Miên định liếc trộm xem hắn vẽ gì, nhưng không thể được như ý muốn.
Lại tiếp tục chạy xe thêm mấy giờ nữa, đột nhiên giữa những dây leo màu xanh đen pha chút đỏ rực, một đàn muỗi to bằng ngón tay với phần đầu đỏ sậm đột nhiên bay ra.
“Xúi quẩy...” Kiều Sơ thấy thế, không nhịn được mắng một câu. Bạch Thần thì cũng theo bản năng căng thẳng toàn thân.
Một đàn, hai đàn rồi ba đàn, càng ngày càng nhiều những con muỗi to đùng bay ra từ trong các đám dây lao khác, tạo thành một mảng đông nghịt.
Những con muỗi đầu đỏ sậm dữ tợn này tập trung lại một chỗ hệt như sương màu đen lan tới, rậm rạp, che kín bầu trời, chặn từng kẽ hở lại.
Trong cảnh tượng như vậy, trông chúng giống hệt đại quân tới từ địa ngục, hoặc là nguyền rủa đến từ thế giới cũ.
“Đóng cửa sổ, xông qua!” Kiều Sơ trầm giọng ra lệnh.