Từ trong phòng đi ra, gió lạnh thấu xương thổi thẳng vào mặt mang theo bông tuyết lạnh lẽo, thổi lên mặt giống như có người cầm dao rạch lên. Hai nha đầu cầm dù bằng giấy dầu che chở, Phó Minh Hoa bất giác kéo áo choàng thật dày của mình, lúc này còn sớm nhưng vì tuyết rơi nên có vẻ trời sáng đặc biệt mau.
Mặc dù Tạ thị không được cưng chiều, nhưng vì xuất thân cao quý, nên trong Hầu phủ không ai dám làm khó. Phó Minh Hoa vừa đến, thì một ma ma cỡ chừng bốn mươi tuổi đã sớm ngóng trông ở cửa.
Nhìn thấy nhóm người Phó Minh Hoa, trên mặt lộ vẻ vui mừng, vừa giữ dù, đôi chân kia giẫm lên tuyết phát ra âm thanh “Loẹt xoẹt” làm viện tử của Tạ thị vốn tĩnh lặng lại thêm chút ồn ào. Bà giơ dù che cho Phó Minh Hoa, lại vui mừng nói: “Thiếu phu nhân vừa nói nô tỳ đi ra, quả nhiên mẹ con liên tâm, bằng không vừa mới đi ra được một chút, liền đúng lúc nương tử tới.”
Ma ma này vốn là người bên cạnh Tạ thị, vốn họ An, trước khi Tạ thị xuất giá vẫn ở bên người nàng, được ban hôn cho đầy tớ họ Tạ, đối với Tạ gia trung thành và tận tâm, trong trí nhớ của Phó Minh Hoa ở kiếp trước, vị An ma ma này hầu hạ Tạ thị đến cùng, cuối cùng tự vẫn theo chủ.
“Mẫu thân dậy sớm như vậy ạ? Có phải đêm qua không ngủ không, có nên cho người mời Chu thái y?” Phó Minh Hoa được An ma ma đỡ hai bước, gần đây khí trời lạnh, bắt đầu vào đông nên thân thể Tạ thị hay đổ bệnh, thân thể bà vốn yếu ớt, từ lúc sinh Phó Minh Hoa ra, thân thể Tạ thị càng bị tổn hại, cho nên từ đó về sau thuốc bổ liên tục, phòng của Tạ thị cũng là nơi Phó Kỳ Huyền không thích nhất.
An ma ma vừa nghe Phó Minh Hoa hỏi như vậy, trong mắt có vẻ ôn nhu: “Đã mời rồi, Chu thái y vừa đi không lâu, trong cung Thôi quý phi cũng đã phái người đưa đến tuyết lê Nam Dương, thiếu phu nhân nói không tệ, liền uống vài hớp.” An ma ma vui mừng nói tiếp vài câu, Phó Minh Hoa gật đầu: “Tuy nói thứ quý phi nương nương đưa đến là tốt, nhưng tuyết lê tính hàn, mẫu thân vẫn nên ăn ít thôi.”
Nàng vừa nói lời này trong mắt An ma ma liền rơi xuống vài giọt nước, bà nghiêng người lấy khăn lau khóe mắt, lúc này mới quay người lại cười: “Nương tử có lòng hiếu thảo như vậy, thân thể thiếu phu nhân không khỏe nhưng tâm vui vẻ, tự nhiên bệnh cũng tốt hơn nhiều.” Bà vừa nói, vừa kéo Phó Minh Hoa đến dưới hành lang, cụp dù lại, giao cho thị nữ ở một bên phủi tuyết xuống, lúc này mới dẫn Phó Minh Hoa vào buồng trong.
Tuy nói An ma ma thay Tạ thị nói chuyện, nhưng trong lòng Phó Minh Hoa cũng không tức giận.
Tính tình Tạ thị lãnh đạm, có chuyện luôn giấu trong lòng. Cho tới bây giờ hôn sự của nàng và Phó Kỳ Huyền cũng không xứng đôi, người ngoài nhìn ra được thế tử phu nhân cũng không được sủng ái, nhưng người của Hầu phủ đều biết, từ ngày đó Tạ thị tiến vào hầu phủ, đối với trượng phu cũng không nhiệt tình. Bà xuất thân từ nhà thế gia trăm năm, lại gả cho một phế vật ngu ngốc như Phó Kỳ Huyền, hôn sự này không phải là gia tộc mà bà muốn, cảm nhận trong lòng có thể hiểu được.
Qua thời gian dài, tính tình của bà cũng không rộng rãi, hơn nữa qua nhiều năm triền miên trên giường bệnh, sau đó bà thắt cổ tự sát, quả thật đối với Tạ thị mà nói đó là sự giải thoát rồi.
Trong lòng Tạ thị chỉ luôn hướng về Tạ gia, trước đây vì Tạ gia mà xuất giá, vì Phó gia sinh một nữ nhi, có lẽ sau này Phó gia cũng không thể nói chuyện phiếm về nàng. Dù cho chê bà không sinh được con trai, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể trách bản thân Phó Kỳ Huyền không cố gắng, không chịu tiến vào nội viện của chính thất. Tạ thị muốn dùng cái chết của mình khiến cho Trường Nhạc Hầu Phủ thẹn với Tạ gia Giang Châu, bởi vì Phó Kỳ Huyền, nên Phó gia mãi mãi vẫn thấp hơn Tạ gia một cái đầu, nếu một mai Tạ gia gặp nạn, Phó gia phải vì cái chết của Tạ thị mà báo đáp ân tình!
Chủ ý này thật ra rất tốt, tính tình của Tạ thị cũng hờ hững, ý đồ khiến trên lưng Phó gia mang tội danh bức chết bà, cái chết của bà có thể khiến sau này Hầu phủ đối mặt với Tạ gia không thể ngóc đầu lên được. Mục đích của Tạ thị, coi như là đạt được.
Chẳng qua là, Tạ thị không làm Tạ gia thất vọng, nhưng chưa từng nghĩ đến nữ nhi duy nhất bà để lại trong phủ.
Sau cái chết của Tạ thị, để lại “Phó Minh Hoa” một thân một mình trong Phó phủ, cuộc sống vô cùng khó khăn.
Trong phòng Tạ thị đang nằm dựa, tuy nói quanh năm thân thể không tốt, nhưng gương mặt vẫn đẹp, đôi mắt như sương mù, dung mạo xinh đẹp. Năm nay bà hai mươi sáu tuổi, vẫn là phụ nhân có gương mặt đẹp nhất, bệnh tình cũng không thể làm nhan sắc bà bớt đi phần nào, ngược lại có cảm giác rõ ràng hơn. Phó Minh Hoa di truyền vẻ đẹp của Tạ thị, nhưng tính cách và khí chất lại khác nhau, nàng ở ngoài mềm mỏng nhưng nội tâm lạnh lùng kiên định, trong tay bưng chén thuốc, thấy nữ nhi đi vào, mang ý cười nói: “Con đã đến rồi.”
Mẹ con hai người không làm sao thân cận được, Tạ thị đối với nữ nhi có nửa dòng máu của Phó Kỳ Huyền không thể nào thân cận, với bà sinh hạ nữ nhi giống như hoàn thành một nhiệm vụ vậy, chỉ tiếc cái thai duy nhất này không phải sinh nhi tử, bằng không càng thêm hoàn mỹ.
Bà uống thuốc, yếu ớt đến dường như đôi môi không chút huyết sắc nào dính nước thuốc màu nâu, Phó Minh Hoa ngồi bên nhẹ nhàng thay nàng lau qua, Tạ thị cũng không từ chối động tác của nàng, ngược lại mỉm cười nhìn nữ nhi liếc mắt: “Phó thị đã trở về.”
Nghe xong lời này, Phó Minh Hoa nở nụ cười.
Thảo nào hôm nay nàng phái An ma ma ở cửa viện chờ mình, phỏng chừng cũng đã nghe được tin tức Phó thị trở về. Tuy rằng tình cảm giữa mẹ con hai người không gần gũi, nhưng từ góc độ khác mà nói, có thể trở thành đồng minh của Tạ thị vẫn rất thâm thúy.
Phó thị trở về không ảnh hưởng được Tạ thị, nhưng nữ nhi vô cùng có khả năng cần bà làm chỗ dựa.
Bà biết Phó Minh Hoa lấy lòng, Tạ gia dạy dỗ khuê nữ, trong xương cũng phải ghi nhớ nên vì Tạ gia mưu cầu chỗ tốt, lúc này lợi ích là trên hết, thân tình lại yếu đi vài phần. Phó Minh Hoa nhìn canh ngân nhĩ tuyết lê chưng cách thủy, ôn hòa khuyên: “Tuyết lê tính hàn, mẫu thân có thích cũng nên ăn ít một chút.”
Lông mày Tạ thị hơi nhíu lại, thuốc bà đều chậm rãi uống, trên mặt không chút nào có vẻ khó chịu, đặt chén xuống, cầm lấy nước súc miệng ma ma đưa tới, rồi mới đứng dậy: “Hôm nay ta cũng muốn đến viện phu nhân.”
Trong phòng này đều là người từ nhà mẹ đẻ Tạ thị mang tới, hầu hạ vô cùng tốt, vừa nghe bà nói muốn đứng lên, liền có người cầm áo khoác đến phủ thêm, thân thể bà so với Phó Minh Hoa càng yếu ớt, cho nên lúc đi đến viện của Bạch thị, thì trận chiến đã vô cùng lớn.
Hôm nay mẹ con hai người tính ra là đến sớm, nhưng trong viện Bạch thị đã có người đến sớm hơn.
Đến trước là góa phụ Thẩm thị và nữ nhi Phó Minh Hà của đại phòng, hai người mới vừa hầu hạ Bạch thị rửa mặt chải đầu quần áo nón nảy vừa xong. Mấy người không biết đang nói gì, Bạch thị hiếm khi đối với Thẩm thị cho sắc mặt tốt.
Tuy nói hôm nay con cháu Bạch thị đầy cả sảnh đường, dưới gối không ít cháu, nhưng bà ta bảo dưỡng tốt, bề ngoài nhìn qua chỉ hơn bốn mươi mà thôi, thậm chí tóc cũng chưa thấy sợi bạc. Dù cho sắc mặt Bạch thị nhu hòa, nhưng Thẩm thị vẫn là dáng dấp nhát gan, nhìn thấy hai mẹ con Tạ thị, Bạch thị sửng sốt một chút, lại cười nói: “A Nguyên cũng tới, hôm nay sao đến sớm vậy, thân thể khỏe hơn không?”