“Nghe bảo hoạt động lần này có phát sóng trực tiếp à?” Trương Tẫn Án nói, một tay anh chống trên thùng đựng hàng màu đen, một tay đút trong túi quần.
“Đúng ạ.” Cô nhân viên công tác trẻ tuổi gật đầu, “Suy cho cùng cũng là hiệu ứng người nổi tiếng vèo một cái kéo ông chủ nhãn hiệu đến, nên tiền nhiều không chỗ tiêu, kết nối ba trang mạng phát trực tiếp lận.”
Trương Tẫn Án khen: “Em đúng là thật thà.”
Cô gái vui vẻ cười: “Like idol like fan mà anh.”
Trương Tẫn Án bị cô nói cũng cười theo, ha ha vài tiếng rồi nhìn trái nhìn phải: “Vậy lát nữa anh đi thẳng qua ngồi ghế khán giả là được đúng không?”
Cô gái gật đầu: “Vâng ạ, thế giờ anh qua luôn ạ? Em dẫn anh qua?”
“Không, anh đi dạo tiếp.” Trương Tẫn Án đứng thẳng người, lấy tay ra khỏi túi quần, “Ở đây anh vẫn chưa quen ai hết, anh đi làm quen một vòng đã, tránh cho tí nữa ngồi một mình chán.”
“Vâng. Có lẽ khách mời đều ở hậu trường rồi.” Cô gái duỗi bàn tay ra chỉ hướng cho Trương Tẫn Án, lần lượt giới thiệu, “Bên kia là nhóm nam, bên đó là diễn viên...”
Trương Tẫn Án xoay người nhìn theo hướng tay cô chỉ. Khi ngón tay cô chỉ vào một góc nọ thì anh rất đỗi ngạc nhiên.
Đó là...
Trương Tẫn Án chọc chọc cánh tay cô, xác nhận không phải ảo giác của mình: “Người kia là Giang Tự Dương à?”
Cô gái cũng nhìn về phía đó, lộ ra nụ cười của người dì: “Vâng, đúng vậy, là Bốn Cừu, anh ấy là khách mời.”
Đúng là không phải ảo giác của anh. Đây xem như niềm vui bất ngờ nhỉ? Ai mà ngờ được người mình mới nhắc đến không lâu lại có thể gặp được ở đây?
Trương Tẫn Án cảm thấy truyện đúng là được viết dựa theo tình huống thực tế – “Cho dù ánh đèn có mờ tối, với Giang Tự Dương cũng chỉ là tăng thêm sự dịu dàng mà thôi, dáng vẻ của cậu vẫn bắt mắt như cũ.”
Dáng vẻ của Giang Tự Dương đúng là rất bắt mắt, trên hình đã đủ đẹp rồi, trong hiện thực còn đẹp hơn rất nhiều. Bảo sao Trương Thư Vũ đu biết bao nhóm nhạc nam và ngôi sao rồi mà chỉ để hình nền cậu.
Nếu đã ở đây, vậy thì dễ làm rồi.
Rõ ràng cô gái không chú ý đến sự thay đổi tâm trạng của Trương Tẫn Án, chỉ nghĩ rằng anh đang quan sát những khách mời đàn em, kế đó thao thao bất tuyệt: “Anh cả, em phát hiện diễn viên các anh người thật đẹp hơn trên tivi rất nhiều, em thấy có mấy diễn viên nữ trên tivi hơi mập nhưng người thật thì gầy lắm luôn, chân thon như cây đũa ấy. Giống Cố Nhất Nhu, nhìn thoáng qua mặt tròn tròn nhưng thật ra là trái xoan.”
Trương Tẫn Án nghe thấy cái tên quen thuộc, tò mò hỏi cô: “Em còn từng gặp cô Cố?”
Cô gái gật đầu đắc ý: “Ừ hứ, chị ấy từng đến trung tâm thương mại của bọn em.”
Cẩn thận ngẫm lại, đây đúng thật là chuyện mà Cố Nhất Nhu sẽ làm.
Trương Tẫn Án gật đầu: “Cũng phải, cô Cố thích đi dạo mua sắm, hẹn chị ấy chơi game tám mươi phần trăm là đang mua đồ.
“... Em mạo muội hỏi một tí.”
“Ừ? Chuyện gì?”
Trương Tẫn Án thấy cô do dự, rối rắm cực kỳ, cuối cùng hít sâu một hơi nhìn anh và hỏi: “Trên mạng đồn hai anh chị đang yêu nhau... Có thật không ạ?”
Trương Tẫn Án còn tưởng chuyện lớn gì, không ngờ lại là chuyện này.
Anh cười: “Đương nhiên là giả, anh là kiểu người có yêu đương cũng phải khoe cho cả thế giới biết, sẽ không bí mật yêu đương.” Nói xong thì vẫy vẫy tay, “Tạm biệt.” Rời đi vài bước, tiến về phía Giang Tự Dương.
“Hình như ảnh đi tới.” Tạ Kiệt vỗ cánh tay Giang Tự Dương, “Giờ ảnh không đeo khẩu trang... Em không đeo kính áp tròng, không nhìn rõ, ảnh trông thế nào?”
Đương nhiên Giang Tự Dương đã nhìn thấy, tuy cậu đang nhìn thẳng phía trước nhưng thật ra khóe mắt vẫn luôn nhìn về hướng đó.
Thấy anh càng đi càng gần, lại không có dấu hiệu đổi hướng, tim Giang Tự Dương đập càng nhanh, cuối cùng không kìm được, chỉ có thể hít một hơi thật sâu ép buộc lòng mình yên tĩnh trở lại rồi đứng dậy.
“Sao lại đứng dậy?” Tạ Kiệt cũng ngơ ngác đứng dậy theo cậu.
“Đàn anh Trương Tẫn Án, ngưỡng mộ đã lâu.” Giang Tự Dương cúi chào mười lăm độ với người đang bước đến, sau đó vươn tay ra.
Người kia cũng vươn tay, nắm chặt lấy tay cậu, giọng nói trầm thấp và lười biếng lại có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác, anh nhẹ giọng cười: “Ồ? Không ngờ cậu lại nhìn thấy anh?”
“Sao đàn anh Trương lại ở đây ạ?” Giang Tự Dương hỏi.
Vẻ mặt Giang Tự Dương lạnh lùng bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng vô cùng luống cuống, tâm trạng hồi hộp không kém gì khi nhận cúp từ tay Trương Tẫn Án trong lễ trao giải hôm ấy.
Ở một hiện trường hoạt động không đáng coi trọng này, sau tấm màn sân khấu mờ tối lộn xộn này, thế mà cậu và Trương Tẫn Án lại bắt tay nhau.
Giang Tự Dương liếc nhìn đồng hồ của Trương Tẫn Án, giống y hệt ảnh chụp mà Tạ Kiệt cho cậu xem.
Trong nháy mắt một câu chợt lóe lên trong đầu Giang Tự Dương: Bây giờ cậu đang nắm trong tay hơn ba trăm nghìn nhân dân tệ.
Giang Tự Dương không dám nắm thêm, rút tay lại.
“Anh đang nghỉ ngơi, nghe nói ở đây có hoạt động, lại gần nhà nên đến xem.” Trương Tẫn Án đáp.
Giang Tự Dương bừng tỉnh, khó trách khách mời đều đã đến nhưng lại còn Trương Tẫn Án, thì ra anh ấy là khán giả.
“Trương, Trương?” Tạ Kiệt bước sang bên cạnh một bước, thái độ đoan chính ngay lập tức, cậu cũng duỗi tay ra: “Chào thầy Trương.”
“Chào cậu.” Trương Tẫn Án gật đầu và bắt tay với cậu, “Cậu là cậu trai trong thang máy nhỉ?”
Tạ Kiệt vui vẻ ngay: “Đúng đúng đúng, chính là em, không ngờ thầy Trương lại nhớ em.”
Vì Tạ Kiệt đáp lời nên giờ Giang Tự Dương mới có cơ hội nhìn kỹ Trương Tẫn Án.
Lần đầu tiên họ gặp nhau là ở buổi tiệc trao giải, khi đó Trương Tẫn Án mặc tây trang đen, đứng trên sân khấu, ánh đèn chiếu lên người anh. Anh là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, tuyệt diệu vô song, là người đứng trên mây cao vời vợi. Mà giờ đây, người trên mây cao đã bước xuống, bóng của vành mũ in lên mặt và che lấp đôi mắt anh, anh không sửa soạn ăn diện, thậm chí còn có chút râu nhú ra, nhưng dáng vẻ vẫn khôi ngô tuấn tú như vậy, chỉ là càng thêm bình dị, khiến người ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm – May quá, anh vẫn chỉ là một người bình thường.
“Tất nhiên là nhớ rồi, ở đây chỉ có một mình cậu là xách nhiều đồ uống như vậy thôi.” Trương Tẫn Án cười nói.
“Em cũng chỉ giúp lấy nước thôi, tiền toàn là Tự Dương trả.” Tạ Kiệt phấn khích vỗ lưng Giang Tự Dương một cái, lực mạnh suýt nữa làm tim cậu nhảy ra ngoài, “Hễ tham gia hoạt động là anh ấy lại như vậy.”
Giang Tự Dương chú ý thấy Trương Tẫn Án đang nhìn mình thì vội vàng dời mắt đi: “Chỉ là em cảm thấy họ vất vả, chút việc nhỏ này nào đáng nhắc đến.”
Trương Tẫn Án lắc đầu: “Một lần là việc nhỏ, cứ làm mãi thì không phải là việc nhỏ nữa.”
“Đúng thế.” Tạ Kiệt gật đầu liên hồi, nhìn qua nhìn lại giữa hai người rồi lập tức nói, “À, hai người nói chuyện đi, bạn em gọi rồi, em đi trước đây.”
Tạ Kiệt cứ thế đi mất, trước khi đi còn nháy mắt với Giang Tự Dương.
Giang Tự Dương: “...”
Trong lòng Giang Tự Dương hiểu rất rõ, chỗ này toàn là người mới quen, cậu kiếm đâu ra bạn? Cậu chỉ muốn gây chuyện mà thôi.
Giang Tự Dương nói với Trương Tẫn Án, người đang vẫy tay tạm biệt Tạ Kiệt: “Xin lỗi, em đã nhìn thấy đàn anh Trương từ lâu rồi nhưng không chào hỏi trước, phải để anh tự mình qua đây.”
Trương Tẫn Án rõ ràng sửng sốt, sau đó cười khúc khích, cởi mũ xuống cầm trong tay, lại tùy ý sửa lại mái tóc lộn xộn.
“Anh và cậu chỉ hơn kém nhau ba tuổi, tương đương với việc anh vừa tốt nghiệp thì cậu nhập học, không cần khách sáo như vậy, cứ gọi anh là Trương Tẫn Án, không quen nữa thì gọi anh thôi.” Trương Tẫn Án nói, “Với cả tụi mình follow nhau hết rồi mà?”
Không đề cập tới việc này còn được, vừa nhắc tới là Giang Tự Dương có chuyện để hỏi, cậu buột miệng thốt ra: “Vậy vì sao anh lại theo dõi em?”
“Nói thế nào được nhỉ?” Trương Tẫn Án tự hỏi, “Bởi vì em gái anh là fan của cậu, anh lại thấy cậu diễn khá được, cũng đã gặp nhau một lần rồi nên theo dõi thôi.”
Sao Trương Tẫn Án có thể nói cho cậu rằng vì chính anh muốn tác giả ra truyện nên mới theo dõi cậu được, nếu anh nói ra, Giang Tự Dương không xa lánh anh mới lạ.
“Ồ...” Hiển nhiên Giang Tự Dương tin sái cổ, cậu gật gật đầu.
Trương Tẫn Án nhân cơ hội nói: “Tự Dương, tháng chín cậu có việc không?”
Giang Tự Dương ngẩn ra: “Hở? Không có, sao vậy ạ?”
Trương Tẫn Án thầm nghĩ có hy vọng, nhưng vẫn nói một cách đàng hoàng và nghiêm túc: “Là thế này, chỗ anh có một kịch bản, có một vai nam số hai anh thấy rất phù hợp với cậu, vừa hay gặp nhau ở đây nên hỏi xem cậu có hứng thú không.”
“Nam hai?” Giang Tự Dương nói với vẻ không chắc chắn, “Vậy nam chính chẳng lẽ là...”
Trương Tẫn Án gật đầu: “Anh.”
Giang Tự Dương: “Có hứng thú.”
“Cậu đừng đồng ý nhanh như vậy.” Trương Tẫn Án cười, “Thù lao bộ phim này hơi thấp, gần như là làm vì đam mê thôi, cậu chấp nhận được điều này?”
Giang Tự Dương lắc đầu: “Tiền không thành vấn đề, nếu đóng chung với anh, em có đóng vai quần chúng công ty cũng sẽ đồng ý.”
Không ngờ tên anh dễ dùng như vậy.
Trương Tẫn Án đã sớm mở cờ trong bụng, nhưng không biểu hiện ra.
“Vậy được, giờ cậu cũng gần lên sân khấu, đợi lát sau anh qua phòng nghỉ tìm cậu.” Trương Tẫn Án vô cùng tự nhiên đặt tay lên vai Giang Tự Dương làm cậu bị chấn động, không dám lộn xộn.
“Anh thấy chân cậu cứ run hoài, do sắp lên sân khấu nên hồi hộp à?” Trương Tẫn Án hỏi.
Giang Tự Dương: “...”
Trương Tẫn Án tự quyết định, giọng điệu vững vàng của người anh lớn lại giống trêu đùa: “Cậu nghĩ lại xem người ở đây ít hơn ở liên hoan phim nhiều. Hơn nữa có anh ở đây, sợ cái gì?”
“...”
Em sợ anh đó, Giang Tự Dương nghĩ.
“Vâng, tiếp theo xin mời các khách mời lên sân khấu, đầu tiên là một nhóm...” Giang Tự Dương nghe thấy người dẫn chương trình đằng trước tấm màn đã bắt đầu giới thiệu, một nhóm nhạc nam chậm rãi bước lên sân khấu.
Giang Tự Dương lại thấy Tạ Kiệt ở xa đang dùng tay ra hiệu với cậu, Giang Tự Dương bèn nói với Trương Tẫn Án: “Em phải lên rồi.”
“Được, vậy anh đi ra ghế ngồi trước.” Trương Tẫn Án đội mũ lên một lần nữa.
Hai người chia ngả, Giang Tự Dương xếp hàng lên sân khấu, Trương Tẫn Án thì tìm nhân viên công tác và đi theo người đó.
Lúc Giang Tự Dương lên sân khấu tâm trạng vẫn lên lên xuống xuống. Cậu cảm thấy hai ngày nay quá mức kỳ diệu, trước đó là được theo dõi nhau với Trương Tẫn Án một cách quái lạ, rồi lại đột nhiên gặp nhau ở nơi này, bây giờ lại được anh ấy mời đóng phim chung.
Quá kỳ ảo.
“Vẫn còn một vị khách mời, Giang Tự Dương,“ Người dẫn chương trình nói.
Giang Tự Dương sửa sang lại áo quần, lên sân khấu.
Dưới sân khấu đã đầy người ngồi, bên ngoài rào chắn cũng có một đám đông đang vây quanh, già trẻ gái trai có cả, người đi ngang qua cũng dừng chân xem cuộc vui.
Cũng như lời Tạ Kiệt nói, ở đây cũng có khán giả cầm lightstick của cậu, thấy cậu đến còn hào hứng mà vẫy lightstick.
Giang Tự Dương mỉm cười với họ, nhè nhẹ vẫy vẫy tay, dẫu sao cũng đang phát sóng trực tiếp, không thể chiếm ống kính được.
“Tôi giới thiệu xong rồi, vậy để các khách mời bắt đầu tự giới thiệu nhé.” Người dẫn chương trình đưa micro cho nhóm nam thứ nhất.
Nhóm nam tổng cộng có bốn người, quần áo thống nhất xanh nước và trắng, tràn đầy sức sống, hai tay họ tạo thành một khung hình vuông, lại xoay tròn một cái, trăm miệng một lời: “Chào mọi người, chúng tôi là Unit1!”
“Chào mọi người tôi là nhóm trưởng Thôi...”
Từng người trong nhóm nhạc nam bắt đầu tự giới thiệu, thỉnh thoảng Giang Tự Dương gật đầu và vỗ tay phối hợp.
Sóng bình luận trực tiếp được đồng bộ phát lên màn hình công khai, Giang Tự Dương thấy sóng bình luận cơ bản toàn là gì mà anh đến rồi, cuối cùng cũng đợi được anh, quét qua rất nhiều.
Hai nhóm nhạc nam này Giang Tự Dương có biết sơ sơ, người hâm mộ khá nhiều nhưng cũng không đến mức sao trẻ hàng đầu, mới ra mắt một năm, là thời kỳ người mời.
Đợi hai nhóm nhạc giới thiệu xong thì diễn viên bắt đầu giới thiệu, lúc này Giang Tự Dương mới trông thấy Trương Tẫn Án, anh đang cúi đầu đi vào theo nhân viên công tác từ lối đi dành cho khán giả.
Vì sự chú ý của mọi người đều dồn lên sân khấu nên cơ bản không ai để ý đến anh, chỉ cho rằng đây là một người tới muộn.
Trương Tẫn Án ngồi xuống bên phải hàng thứ hai, vừa vặn nối thành một đường thẳng tắp với vị trí đứng của Giang Tự Dương.
Giang Tự Dương thấy Trương Tẫn Án ngẩng đầu lên, cười với cậu một cái, làm khẩu hình: “Cố lên.”
Giang Tự Dương sững người một lúc, sau đó nắm chặt micro.
Thì ra câu đó không phải nói đùa, người này thật sự để tâm đến sự hồi hộp của cậu.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi mặc kệ, hai người này ai cũng đẹp hết. Nếu không cũng sẽ chẳng có người kéo họ lại với nhau chỉ vì khuôn mặt rồi.
[Lăn lộn]