“Vâng, cảm ơn Trịnh Ngộ Chuyên đã phối hợp tương tác, tiếp theo đây người tôi muốn giới thiệu cũng là một vị diễn viên.” Rốt cuộc người dẫn chương trình cũng bắt đầu giới thiệu Giang Tự Dương.
Độ nổi tiếng của Giang Tự Dương hơi nằm ngoài sức tưởng tượng của Trương Tẫn Án.
Chẳng qua là máy quay cùng lúc quay đến mặt của Giang Tự Dương, cậu chưa nói một từ, mà sóng bình luận đã phun trào hết thảy, như thể chờ đợi đã lâu.
—— A a a a là Giang Tự Dương!!
—— Cuối cùng cũng đợi được Bốn Cừu!!!
—— Giang Tự Dương!!!!
—— Bốn Cừu ma ma đến đây!!!
—— A a a a hâm mộ mấy người được đi trung tâm thương mại ghê hu hu hu hu hu tui phải đi học bù
—— Anh tui cắt tóc rồi!!
May thay sóng bình luận được cài thành dòng chạy qua nửa màn hình, nếu như toàn màn hình thì chắc mặt Giang Tự Dương đã bị mấy dấu chấm than đó che lấp rồi.
“Ồ, xem ra không cần tôi giới thiệu chi tiết nữa, trên bình luận đã có người kịch liệt tiết lộ tên của cậu ấy rồi.” Người dẫn chương trình mỉm cười nhìn màn hình, nói với người xem, “Vậy nếu dưới sân khấu có người biết thì hãy nói ra tên của cậu ấy cùng tôi nào, cậu ấy chính là...”
“Giang Tự Dương!”
Không chỉ dưới sân khấu mà bên ngoài rào chắn cũng có rất nhiều người gọi, âm thanh khá lớn, đặc biệt là đằng sau Trương Tẫn án cũng có người gọi ầm lên, dọa anh sợ hết hồn.
Giang Tự Dương bước lên phía trước một bước, chân dài vừa duỗi ra, tình cảnh càng thêm mất bình tĩnh. Trương Tẫn Án nghe thấy một loạt “Oa” khe khẽ từ hàng ghế phía sau.
“Đẹp trai thật đó.” Một trong số đó nhỏ giọng nói.
“Đúng á, tui hơi muốn lọt hố rồi.” Còn có một người nói.
Lọt hố ngay hiện trường cũng được?
Mọi người đều biết dáng người trong màn hình sẽ mập hơn hiện thực một chút, tuy nhiên “một chút” này chẳng ảnh hưởng gì đến Giang Tự Dương.
Máy quay rất thông thạo quay Giang Tự Dương một lượt từ đầu đến chân. Áo sơ mi màu xám nhạt, cổ đeo một chiếc cà vạt có hoa văn màu xám trắng, nó rất dài, thả xuống vuông góc với bụng nhỏ. Một bên vạt áo sơ mi được nhét vào lưng quần jean, một bên thả ở ngoài, đi giày thể thao màu trắng, thêm mái đầu được cắt một ít, hơi quăn quăn, đứng ở đó sạch sẽ khoan khoái cực kỳ.
Lúc này dấu chấm than trên sóng bình luận đã vơi bớt rất nhiều, nhưng cũng toàn đang khen Giang Tự Dương.
—— Anh tui đẹp trai quá A Vĩ ra đến bãi tha ma
—— Anh trai này đúng là có giá trị nhan sắc thần tiên, dưới loại đèn này mà vẫn đẹp xỉu
—— Bốn Cừu ma ma không cho phép con ăn diện đẹp như vậy!!!
—— U là trời đôi chân và vòng eo này tui sẵn sàng
—— Hôm nay tui làm fan bạn gái một ngày!
Trương Tẫn Án nhìn màn hình mà nghĩ, nếu Đoàn Viên, Tháng Mười, Âm Đục trông thấy, họ sẽ miêu tả thế nào đây? Họ sẽ viết thành, sẽ vẽ thành gì đây? Chắc hẳn sẽ không có loại từ ngữ “Tui sẵn sàng”, “Giá trị nhan sắc thần tiên” này.
Trương Tẫn Án từng xem tuyển tập lời khen của người hâm mộ mà Trương Thư Vũ chia sẻ, những người đó khen hay, viết hay thật sự.
Gì mà “Ngôi sao không ở trên trời, mà ở trong mắt anh”, gì mà “Khuôn mặt trời ban da dẻ láng mịn.”
Câu Trương Thư Vũ thường dùng nhất là “Muốn chơi cầu trượt trên mũi anh“.
Mỗi lần Trương Tẫn Án nhìn thấy đều rất bội phục những người này, toàn là nhân tài.
Dù sao thì anh cũng không làm được, nếu gặp được thứ mình thích thì cũng chỉ có thể gửi mấy dấu chấm than tán thưởng như sóng bình luận thôi.
Trương Tẫn Án thấy Giang Tự Dương cầm micro, nhẹ nhàng nói: “Chào mọi người, tôi là Giang Tự Dương.”
—— Giọng nói này không uổng phí sáng sớm tinh mơ tui dậy nằm vùng!
—— Anh tui dịu dàng quá! Em sẵn sàng a a a
—— Actr
—— Actr
Sau đó là actr đầy màn hình.
Trương Tẫn Án nhìn màn hình với vẻ thích thú, người dẫn chương trình cũng luôn nhìn lên đó giống anh, chờ Giang Tự Dương giới thiệu xong thì nói tiếp: “Xem ra Giang Tự Dương của chúng ta rất được hoan nghênh, người hâm mộ cũng rất nhiệt tình, màn hình sắp kín rồi.”
Giang Tự Dương xoay người ngẩng đầu nhìn màn hình, sau đó hơi ngượng ngùng mà cười cười.
“Họ đều rất thú vị.” Giang Tự Dương nói với người dẫn chương trình.
“Đúng thế, vậy chỗ anh có vài câu hỏi liên quan đến em đây, cũng là fan của em nói cho anh đó.” Người dẫn chương trình nhìn kịch bản, “Họ nói sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của em hệt như cấp bậc người cao tuổi vậy, câu kỷ ngâm nước nóng, không thích chơi game đã đành, đến cả mạng xã hội cũng không lên, đây là thật à?”
Chắc là thật rồi, Trương Tẫn Án nghĩ, nhìn mấy cái bài đăng quảng cáo trên Weibo là biết.
“Ừm, em không hay lên mạng, nhưng chắc vẫn chưa đến cấp người cao tuổi... nhỉ?” Giang Tự Dương xoay người nhìn sóng bình luận một cái, tiếp đó hơi ngại ngùng giải thích, “Chỉ là so với trò chơi điện tử, em càng thích thể thao ngoài trời hơn.”
Trương Tẫn Án thầm nghĩ, đứa nhóc này và mình đúng là một người trên trời một người dưới đất, anh thà ru rú trong nhà cả tuần còn hơn là ra ngoài chơi thể thao gì đó.
—— Tự mình cũng hổng tự tin ha ha ha ha ha
—— Đúng đúng đúng anh nói gì cũng đúng hết
—— Anh tui giỏi nói chuyện quá đi
—— Tốt nhất là đừng thích lên mạng! Nghe mẹ đi! Cách xa internet!
Người dẫn chương trình: “Nghe nói bố em hồi trước là quân nhân, ông nội cũng sinh ra trong quân đội, có phải là do chịu ảnh hưởng từ họ không?”
“Có một chút.” Giang Tự Dương hơi thẳng lưng, “Nhưng mà bây giờ em cũng thường lên mạng rồi.”
Nhưng sóng bình luận và người dẫn chương trình đều không tin những lời này cho lắm.
—— Tỉnh lại đi Tự Dương
—— Ha ha ha ha anh mà thường lên mạng thì em sẽ ăn luôn bàn phím
—— Chắc chỉ là xem tài liệu phim ảnh thôi
—— Anh, thôi bỏ đi, chúng ta không so được đâu, anh so không lại
—— Series đoán được kết cục
“Vậy anh kiểm tra em.” Người dẫn chương trình giơ tay chỉ về phía màn hình lớn, mọi người dõi theo anh nhìn lên, “Không phải hiện giờ chúng ta có thể nhìn thấy bình luận của dân mạng thông qua màn hình khoa học kỹ thuật xanh biếc này ư? Vậy từ actr này nghĩa là gì em có biết không?”
Theo như trước kia, Giang Tự Dương chắc chắn sẽ xảy ra sự cố về ngôn ngữ mạng, Trương Tẫn Án cũng nghĩ như vậy.
Thế nhưng lần này lại nằm ngoài dự kiến của mọi người, Giang Tự Dương đã nói ra đáp án chính xác một cách vô cùng tự tin: “A Vĩ chết rồi, a chết tôi rồi.”
“Oa.” Trương Tẫn Án nghe thấy sau lưng mình có mấy cô bé kinh ngạc nói.
Tuy rằng Trương Tẫn Án cũng có hơi ngạc nhiên, nhưng điều khiến anh thấy càng buồn cười hơn là: Rốt cuộc bình thường Giang Tự Dương không tiếp xúc internet đến mức nào, mới có thể khiến người hâm mộ kinh ngạc chỉ bằng một câu như vậy.
Ngoài người hâm mộ tại hiện trường, sóng bình luận cũng bày tỏ các kiểu không thể tưởng tượng nổi, toàn là “?”
—— Thế mà lại biết?? Tui còn tưởng sẽ nói cái tên tiếng Anh gì ra chứ
—— Vì sao anh lại biết?!
——?! Anh học được từ này ở đâu vậy Bốn Cừu
—— Bốn Cừu tụi mình học đến đây là được rồi!!! Nhất thiết đừng hiểu nhiều như vậy giống Trương Tẫn Án!
—— Anh cả ha ha ha ha phía trước:??? Mặc kệ tôi
Trương Tẫn Án quả thực nói giống sóng bình luận, anh hơi nghi hoặc khi thấy tên mình trên màn hình.
? Mặc kệ tôi đi, sao, còn không cho phép người ta lên mạng bắt kịp xu hướng à?
Trương Tẫn Án nhìn Giang Tự Dương, đương nhiên cậu đã thấy được tên anh trên sóng bình luận, bèn hướng về phía anh cười, một nụ cười sâu xa.
Đứa nhóc này.
Trương Tẫn Án nghe thấy Giang Tự Dương nói tiếp: “Tất nhiên, nếu như thi ngôn ngữ mạng, chắc chẳng có mấy ai thắng được đàn anh Trương Tẫn Án.”
—— Ha ha ha ha ha fan u1* này đồng ý (*Hông biết u1 là gì hết hmu hmu)
—— Tui không phải fan của anh cả nhưng cũng đồng ý ha ha ha anh cả thảm ghê
—— Bọn mình khổ quá mà
—— Hu hu hu hu vậy mà Bốn Cừu lại cue đến anh cả, tui chếc đây
—— Luận chính chủ còn biết nói hơn fan, đánh bại kiểu gì giờ
“Không biết nếu Trương Tẫn Án nghe thấy câu này thì sẽ nghĩ thế nào nhỉ.” Người dẫn chương trình cười nói.
“Phải đó, nếu anh ấy có mặt ở đây thì tốt rồi.” Trương Tẫn Án thấy Giang Tự Dương đứng trên sân khấu đang liếc mắt về phía anh.
Anh xem bộ dạng giả vờ không biết của hai người trên sân khấu, cứ một người một câu mà không ngừng cue anh. Đại khái là muốn nhìn xem phản ứng của anh như thế nào.
Phản ứng của Trương Tẫn Án chính là: Khá thú vị.
“Diễn xuất của hai người này khá tốt cơ đấy.” Trương Tẫn Án lẩm bẩm nói.
Đang nói, không biết máy quay nghĩ thế nào mà còn hướng xuống dưới sân khấu để quay, có điều cũng chỉ vài giây mà thôi, sóng bình luận không phát hiện ra, chỉ đặt sự chú ý lên cuộc đối thoại sân khấu.
“Vậy nếu đã nói đến Trương Tẫn Án thì vừa hay anh cũng muốn hỏi một chút, Tự Dương, nghe nói em là fan của Trương Tẫn Án đúng không?” Người dẫn chương trình bắt đầu tiến hành quy trình tiếp theo.
Giang Tự Dương không hề do dự đáp: “Vâng.”
Dẫu biết anh ở ngay dưới sân khấu, trả lời trực tiếp kiểu này chẳng khác gì thổ lộ, nhưng Trương Tẫn Án lại không phát hiện ra Giang Tự Dương luống cuống tẹo nào, thậm chí bình thản như đang hỏi anh có uống nước không vậy.
Trong lòng Trương Tẫn Án rõ mồn một, đây chỉ là một vấn đề bình thường đối với Giang Tự Dương, có khả năng đã bị hỏi mấy chục lần, cậu trả lời nhanh như vậy là vì cậu không nói dối hay cố ý lấy lòng ai.
“Vì kỹ thuật diễn xuất của đàn anh Trương Tẫn Án đã rõ như ban ngày, em vô cùng tôn kính anh ấy.” Chắc là Giang Tự Dương thấy lời mình nói ít quá nên bổ sung.
Người dẫn chương trình gật đầu: “Vậy chắc hẳn em đã xem qua rất nhiều tác phẩm của cậu ấy phải không?”
Giang Tự Dương: “Vâng, đúng vậy, tác phẩm của đàn anh Trương rất nổi tiếng trong chúng em, trước khi tốt nghiệp đại học em đã xem phim truyền hình của anh ấy rồi.”
Tâm trạng Trương Tẫn Án ngồi bên dưới càng lúc càng tốt: Khen hay thì khen nhiều lên xíu.
Người dẫn chương trình: “Vậy anh kiểm tra em chút. Chỗ anh có vài lời thoại, em nói cho anh chúng đến từ bộ phim nào của Trương Tẫn Án nha.”
Giang Tự Dương gật đầu: “Được ạ.”
Người dẫn chương trình chỉ về phía màn hình lớn: “Mời xem màn hình.”
Mọi người đều nhìn qua, trên màn hình lớn hiện ra một câu thoại.
[Khắp thiên hạ này chỉ có nàng khác biệt.]
Trương Tẫn Án đã chẳng còn nhớ nổi, lại nghe thấy Giang Tự Dương đáp: “Khách điếm Nguyệt Lạc.”
[Không luận những chuyện này kia, chỉ luận quãng đời còn lại.]
“Nha môn.”
[Anh muốn em nhìn anh, thiên hà vũ trụ quay xung quanh, là kim chỉ nam của em dẫn lối anh đến cạnh bên em.]
“Anh chỉ muốn em nhìn anh.”
[...]
Mấy câu sau cơ bản là Giang Tự Dương nhìn vài giây đã có thể buột miệng thốt ra đáp án.
Sóng bình luận thì quét qua: “666666”, “Bốn Cừu là fan anh cả chắc chắn luôn”, “Đỉnh quá xá“.
—— Tui hổ thẹn với anh cả, tui cũng không nhớ được
—— Bốn Cừu là fan riêu, cái phim “Thiên vấn” kia tui còn chưa xem
—— Chuyện gì vậy nè, anh nhà tui là fan ba phải ha ha ha ha ha
—— Nhưng mà mấy câu này đều là câu kinh điển, muốn nghe anh cả nói quá đi hu hu hu
—— Fan riêu trăm phần trăm luôn.
“Đỉnh quá.” Trương Tẫn Án cũng nhịn không được mà nói.
Nói ra thật xấu hổ, có nhiều câu anh còn không nhớ nổi cơ.
Hay cho một fanboy thực tế.
Hơn nữa khi Giang Tự Dương đọc lời thoại còn dùng chút kỹ thuật diễn, nhưng chỉ là một chút thôi, nghe rất có cảm xúc, Trương Tẫn Án rất vừa lòng.
Trương Tẫn Án hơi mong đợi dáng vẻ Giang Tự Dương đọc lời thoại của Thôi Trì rồi.
Kế tiếp người dẫn chương trình khen vài câu, phần của Giang Tự Dương đã xong, bắt đầu giới thiệu người tiếp theo.
Trương Tẫn Án thấy Giang Tự Dương nhìn về phía anh, sau đó làm khẩu hình mấy từ, rồi cậu cười.
Mặc dù có vài từ Trương Tẫn Án nhìn không hiểu, nhưng đoán được ý nghĩa đại khái, hẳn là hỏi, em làm thế nào?
Khá tốt. Trương Tẫn Án nghĩ thầm trong lòng. Chí ít thì anh cảm thấy không tệ.
Người dẫn chương trình giới thiệu xong người cuối cùng, nhân viên công tác dẫn họ xuống, người dẫn chương trình đi đến giữa sân khấu và nói với người xem: “Tiếp theo chúng ta mời họ xuống để chuẩn bị cho hoạt động buổi chiều, các bạn có thể đi ăn cơm trước, chương trình hôm nay diễn ra cả ngày, hoạt động buổi chiều cũng rất đặc sắc đó nha.”
Người dẫn chương trình nói xong thì có không ít người đứng lên, xếp hàng đi ra.
Trương Tẫn Án thì đứng dậy đi ra phía sau sân khấu, cất vài bước đã gọi người dẫn trương trình dừng lại: “Anh.”
Người dẫn chương trình dừng chân, xoay người thấy Trương Tẫn Án thì lập tức cười: “Ồ, Trương Tẫn Án à, vừa nãy anh vốn định giới thiệu em, nhưng nghĩ lại em để đến cuối thì bất ngờ hơn.”
“Thật ra em không vấn đề gì.” Trương Tẫn Án hỏi thẳng vào chuyện chính, “À, đúng rồi anh, em hỏi chút, thời gian Giang Tự Dương lên sân khấu là mấy giờ vậy?”
“Anh xem thử...” Người dẫn chương trình mở kịch bản ra, “Hai rưỡi chiều, sao thế?”
Trương Tẫn Án chọt chọt cằm, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Hai rưỡi, chắc là đủ thời gian.” Anh vỗ vai người dẫn chương trình, “Được rồi, cảm ơn anh.”
“Sao, em có việc tìm cậu ấy?” Anh không hổ là người dẫn chương trình, mắt nhìn rất tốt, “Không lẽ hai em thật sự sắp đóng chung bộ phim nào đó hả?”
“Đang bàn bạc đây.” Trương Tẫn Án đáp.
“Bàn bạc? Uầy, anh còn tưởng phim sắp ra mắt rồi nên em mới theo dõi cậu ấy chứ, hóa ra còn chưa đóng luôn.” Người dẫn chương trình lấy làm vui vẻ, “Anh đoán bây giờ em vẫn chưa có phương thức liên lạc của cậu ấy đúng không?”
Trương Tẫn Án ngầm thừa nhận, nhìn đồng hồ: “Em đi trước đây.”
“Ừ, buổi trưa em định ăn cơm ở đâu?” Người dẫn chương trình hỏi.
“Cơm hộp đi.” Trương Tẫn Án đi lên phía trước vài bước, nghiêng người nói, “Hết cách rồi, không thích ra ngoài.”
Người dẫn chương trình cười: “Em với Giang Tự Dương đúng là hoàn toàn trái ngược nhau, chỗ nào cũng khác nhau, cũng không biết sao em lại theo dõi cậu ấy nữa.”
“Thì bởi vì hoàn toàn trái ngược, chưa thấy người như cậu ấy bao giờ, nên muốn làm quen một tí.” Trương Tẫn Án xoay người vẫy vẫy tay, “Em đi đây.”
“Ừ, lát nữa gặp.” Người dẫn chương trình nói.
Trương Tẫn Án nhanh chân bước đi, qua lối đi ngắn có rào chắn, kéo cửa ra, tiến vào lối đi dành cho nhân viên trung tâm thương mại. Lối đi cho nhân viên ở tầng một thường dài hơn lối đi ở các tầng khác.
Ngay lập tức, Trương Tẫn Án tìm được Giang Tự Dương trong đám đông rộn ràng nhốn nháo, sánh vai đi cùng với cậu còn có trợ lý nam kia.
Dù Giang Tự Dương đi tiếp về phía trước, xuyên vào trong hàng ngũ của nhóm nhạc nam đằng trước, Trương Tẫn Án cũng không cảm nhận được cảm giác không phù hợp.
Cũng không biết họ đang nói gì.
Tìm thấy người là được, Trương Tẫn Án bước nhanh hơn, lướt qua vài người, thấy sắp đuổi kịp Giang Tự Dương thì nhịn không được mà hô lên tên cậu: “Giang Tự Dương!”
Trương Tẫn Án không nghĩ Giang Tự Dương sẽ nghe thấy, dẫu sao thì xung quanh tiếng người ồn ào, anh thấy rõ giọng mình bị che lấp đến mức nào.
Cho nên khi Giang Tự Dương dừng chân, xoay người lại dưới ánh mắt ngạc nhiên của trợ lý, Trương Tẫn Án hơi ngẩn người.
Anh thấy sau khi người đó trông thấy anh, mặt mày rạng rỡ, nở nụ cười và vẫy tay trái với anh.
“Anh!”
Trương Tẫn Án cũng không biết vì sao bản thân bước chậm lại, chỉ là cuối cùng anh cũng biết đoạn văn Đoàn Viên viết kia có ý nghĩa gì.
[Trong không khí chẳng có chút khói mù, thậm chí hơi sáng sủa, dường như có thể nhìn thấy những hạt bụt nhỏ li ti. Mỗi người đều được ánh sáng của sắc trời rắc xuống thắp lên độ ấm. Dù cho người xung quanh Giang Tự Dương nhiều vô cùng, song người hâm mộ vẫn có thể tìm được cậu. Vì khoảnh khắc Giang Tự Dương xoay người trong nháy mắt kia, mọi người chỉ cảm thấy dòng người xung quanh ảm đạm nhạt màu, trở thành nét vẽ nguệch ngoạc trắng xám đan xen.]
Đoàn viên cũng không keo kiệt lời khen dành cho Giang Tự Dương, ban đầu Trương Tẫn Án cho rằng đó là bộ lọc của người hâm mộ, đặc biệt là đoạn này, anh luôn cảm thấy nó quá khoa trương, hoàn toàn không có cảm giác chân thật.
Vì Trương Tẫn Án trà trộn vào giới giải trí nhiều năm như vậy, nơi đây dư dả nhất là người có khuôn mặt đẹp, nhưng dù sao thì anh cũng chưa gặp được người như vậy bao giờ.
Trương Tẫn Án còn từng trào phúng đoạn văn này, người mà biến sắc? Như thế nào? Chẳng lẽ là tắc kè hoa à?
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, Đoàn Viên không hề khoa trương chút nào, Giang Tự Dương chính là người như vậy.
Cuối cùng Trương Tẫn Án cũng biết tại sao lại có người vì khuôn mặt mà gán ghép hai người với nhau. Trước kia anh chỉ nhìn hình chụp mà chưa thấy người thật nên không có cảm giác gợi hình, cuối cùng nghĩ không ra mặt mũi người ta.
Hiện giờ anh nhìn thấy rồi, thậm chí cảm thấy văn chương viết vẫn chưa đủ, thực tế còn khoa trương hơn như vậy kìa...
Người đi đường đâu chỉ thành trắng xám, đến âm thanh Trương Tẫn Án còn chẳng nghe được, chỉ có thể nhìn thấy vầng sáng dịu nhẹ trên thân thể người kia.