Suy nghĩ của Trương Tẫn Án thoáng trôi qua, sau khi hoàn hồn thì tiếp tục bước nhanh đến trước mặt Giang Tự Dương. Lúc này họ xem như đã ở cuối hàng ngũ, tiếng nói cười xung quanh đã sớm nhỏ dần.
Giang Tự Dương hạ tay xuống trước rồi cười giải thích với Trương Tẫn Án: “Em định gọi anh đi cùng, nhưng lúc đó anh đang nói chuyện với người dẫn chương trình nên em không gọi nữa.”
Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, Trương Tẫn Án cuối cùng cũng biết vì sao quần áo Giang Tự Dương lại phát sáng, trên vai trái của cậu có những mảnh lấp lánh mà nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra.
Khi nãy ở hậu trường ánh đèn hơi tối nên không nhìn rõ lắm, bây giờ nhìn lại, bộ quần áo này vừa sạch sẽ gọn gàng vừa độc đáo mới lạ, rất phù hợp với cậu.
Trương Tẫn Án thu hồi tầm mắt, nhìn Giang Tự Dương: “À, anh biết. Không đợi anh cũng không sao, dù sao phòng nghỉ đều ở cùng một tầng, anh cũng có thể tìm được cậu.”
Giang Tự Dương cười: “Sao mà để đàn anh đi tìm em được ạ.”
“Em đi trước đây, mấy anh nói chuyện.” Tạ Kiệt bỗng nói, cũng không chờ Giang Tự Dương đáp lại đã cắm đầu chuồn đi, biến mất sau ngã rẽ.
Trương Tẫn Án cong miệng cười: “Sao cậu ấy đi rồi?”
“Em không biết, chắc là đi vệ sinh.” Giang Tự Dương đáp.
Hai người bắt đầu đi tiếp.
Trương Tẫn Án nhớ đến chuyện vừa nãy, nói: “Anh không ngờ cậu dám nhận là fan của anh trước mặt nhiều người như vậy, không mắc cỡ luôn?”
“Mắc cỡ? Tại sao phải mắc cỡ?” Giang Tự Dương thắc mắc, sau đó gật đầu: “À, có thể là nghe hơi thẳng thừng quá, nhưng đây là sự thật mà, em chẳng thấy gì cả. Diễn xuất của anh tốt là chuyện đã rõ mười mươi, không chỉ em mà kể cả những người khác, có ai là không thích phim anh đóng?”
Trương Tẫn Án sửng sốt, anh không ngờ Giang Tự Dương lại nói trắng ra như vậy, xóa ba từ “phim anh đóng” đi, suýt chút nữa Trương Tẫn Án tưởng cậu đang tỏ tình. Có điều so với thiết lập hình tượng trên sân khấu, người dưới sân khấu lại khác hẳn, Trương Tẫn Án lại rất thích sự thẳng thắn này của cậu.
Trương Tẫn Án cười: “Quá lời rồi, còn khen như thế tiếp thì anh sẽ phiêu đó.”
Giang Tự Dương lắc đầu, trái lại nghiêm túc nói: “Không phải nói quá đâu, những diễn viên cùng thời kỳ với em toàn tìm tác phẩm của anh để học tập thôi, nếu giờ anh mà đi hỏi thử thì chín mươi phần trăm đều đã từng xem và học hỏi từ phim của anh.”
“Họ là học tập còn cậu là học thuộc chứ gì.” Trương Tẫn Án còn không quên trêu chọc Giang Tự Dương một câu.
Bấy giờ Giang Tự Dương mới ngượng ngùng cúi đầu, gãi gãi tóc tai, lí nhí nói: “Có thể là em xem nhiều hơn họ một tẹo...”
Động tác nhỏ này bị Trương Tẫn Án nhìn thấy, sao mà anh buông tha dễ dàng được. Trương Tẫn Án hơi nheo mắt, nhìn Giang Tự Dương đầy gian xảo, lặp lại: “Một tẹo?”
Giang Tự Dương: “... Khá nhiều.”
Trương Tẫn Án: “Khá nhiều?”
“...” Giang Tự Dương không trả lời nữa mà chỉ gật đầu.
Trương Tẫn Án hơi hơi nghiêng đầu, thấy mặc dù Giang Tự Dương đang nhìn thẳng đằng trước, nhưng khi anh ngó sang thì ánh mắt cậu lại né tránh đi ngay.
Trong lòng Trương Tẫn Án hừm hừm hai phát, đạt được ý đồ mà ngẩng đầu lên lại, giả vờ ngơ ngác hỏi: “Hả? Nhưng mà có mấy người anh không nhớ được, cậu lại có thể nói ra ngay tức thì, chắc chắn là chỉ xem khá nhiều thôi á?”
Thật ra Trương Tẫn Án đã sớm hiểu được vì sao Giang Tự Dương xem nhiều tác phẩm của anh như vậy.
Suy cho cùng chính anh cũng đi lên như thế.
Mỗi năm đều có vài diễn viên mới thích học theo liền anh liền chị, cách dễ nâng cao diễn xuất nhất của người mới là mô phỏng, mô phỏng diễn xuất của người đi trước, đi học xem phải diễn thế nào, rồi tìm được phong cách của bản thân, cuối cùng định hình nó thành thứ của mình.
Lúc Trương Tẫn Án mới vào giới đã cực kỳ thích xem tác phẩm phim ảnh của đàn anh Lương Trung Thôn, người đã giành được giải ảnh đế ba lần liên tiếp. Nếu hiện giờ có người hỏi anh lời thoại trong phim, anh cũng có thể trả lời được ngay đó là lời thoại của bộ phim nào.
Mà giờ đây thật hiển nhiên, anh chỉ vừa khéo là mục tiêu học tập của Giang Tự Dương mà thôi.
Nhưng hiểu rõ là một chuyện, giờ anh muốn thấy người thật thà nói lắp cũng là một chuyện.
“Chắc là, cũng, nhìn đi nhìn lại, vài lần.” Giang Tự Dương lúng búng như ngậm hột thị, “Dẫu sao... muốn học thì, chỉ xem một lần học không được.”
Giang Tự Dương càng sốt ruột giải thích, Trương Tẫn Án càng cảm thấy thú vị.
Anh thấy tai cậu sắp đỏ mới buông tha: “Anh cũng chỉ hỏi chút thôi, lại không phải đề thi, đừng căng thẳng quá.”
“Em căng thẳng không phải vì vấn đề hỏi...” Giang Tự Dương rốt cuộc cũng quay đầu sang, mắt nhìn thẳng vào Trương Tẫn Án, nói rất chân thành tha thiết, “Nói thế này đi, em vốn cho rằng anh chỉ thuận tay theo dõi em thôi, không ngờ bây giờ còn đứng cạnh em, thật sự đang nói chuyện với em. Em có hơi không phản ứng được.”
Trương Tẫn Án tò mò: “Cậu coi anh thành người gì vậy, vì sao lại cho rằng anh chỉ thuận tay theo dõi.”
Giang Tự Dương: “Bởi vì không phải anh thường xuyên lên mạng ạ? Theo dõi rất nhiều kiểu người khác nhau... Nên em nghĩ...”
Trương Tẫn Án: “À, anh thích tìm nhiều thứ để xem, nhưng cậu xem anh theo dõi diễn viên, là tùy tiện theo dõi à?”
Giang Tự Dương hơi ngơ, lắc lắc đầu.
Họ vừa nói vừa đi vào chỗ ngoặt, có người đứng trước cửa kính giúp họ mở cửa, hai người đi vào bắt đầu chờ thang máy.
“Vậy là được rồi thây.” Trương Tẫn Án nhét tay vào túi quần, “Anh sẽ không theo dõi cậu chỉ vì em gái anh là fan cậu. Anh theo dõi cậu vì anh thấy cậu là người có thể bồi dưỡng, kỹ thuật diễn xuất cũng đáng khen đáng nể. Với lại, ai mà chẳng đi lên từ người mới, anh cũng vậy, nên là không có gì phải căng thẳng cả.”
“Vâng...” Giang Tự Dương gật đầu, “Mặc dù nói là vậy nhưng đàn anh dù sao cũng là đàn anh, nên tôn trọng thì vẫn phải tôn trọng.”
“Đúng.” Trương Tẫn Án bỗng dưng cười, nhìn bức tường trắng xóa nói: “Thật ra lúc mới gặp cậu anh cũng hơi lo.”
Giang Tự Dương nghi hoặc hỏi: “Lo? Lo gì ạ?”
“Lo cậu ở trên mạng chỉ là thiết lập hình tượng, lo con người cậu ở hiện thực thay đổi.” Trương Tẫn Án nói, “Suy cho cùng thì bây giờ có rất nhiều người dùng hình tượng để hút fan, anh đã thấy rất nhiều người trên sân khấu khác dưới sân khấu cực kỳ, nên lần đầu gặp mặt anh sẽ luôn lo lắng.”
Giang Tự Dương hơi căng thẳng: “... Vậy bây giờ?”
“Bây giờ hơi yên tâm rồi.” Nhìn qua là một người trung thực, hơn nữa cũng rất hợp để làm bạn.
Nhưng câu phía sau đến miệng rồi Trương Tẫn Án lại sửa: “Đúng là cán bộ lâu năm căn chính miêu hồng.”
Giang Tự Dương sửng sốt, sau đó nhoẻn miệng cười.
Thang máy xuống đến tầng một, hai người cùng đi vào, sau khi lên tầng năm Giang Tự Dương dẫn đường cho Trương Tẫn Án đến phòng nghỉ. Vừa đẩy cửa ra thì thấy Tạ Kiệt đã đến rồi, đang ngồi trên sô pha, bên cạnh còn có Lưu Văn Bình.
Lưu Văn Bình trông thấy Trương Tẫn Án thì đứng lên ngay, cô chẳng giật mình chút nào, chắc đã nghe Tạ Kiệt nói rồi.
“Chị Lưu.” Trương Tẫn Án chào hỏi trước, đến trước mặt Lưu Văn Bình.
“Ồ? Trương Tẫn Án, em đến rồi.” Lưu Văn Bình bắt tay với anh, “Nghe anh Cường nói hôm nay em đến đây đi dạo à? Ngồi đi.”
Trương Tẫn Án ngồi xuống: “Vâng, Nhưng mà cũng khéo, thế mà lại gặp được mọi người, nên em qua đây xem xem, nhân tiện bàn bạc chút việc.”
Giang Tự Dương ngồi trên sô pha nhỏ ở bên, Tạ Kiệt rót ba ly nước đặt trên bàn trà, ghé lại tai Giang Tự Dương nói: “Anh hỏi giúp em xem ảnh có ăn ở đây không, nếu có thì em đi lấy cơm hộp.”
“Được.” Giang Tự Dương nói với hai người đang trò chuyện kia, “Anh, anh ăn trưa ở đâu?”
Trương Tẫn Án quay đầu lại: “À, anh ăn cơm hộp thôi, không muốn đi ra ngoài ăn, cảm ơn nhóc Kiệt nha.”
“Không có gì, vậy các anh chị nói chuyện trước.” Dứt lời Tạ Kiệt đóng cửa rồi đi mất.
Lưu Văn Bình bóp vai Trương Tẫn Án và cười nói: “Tật xấu ru rú trong nhà của em vẫn chưa sửa hả, may là không mập lên đấy.”
“Vẫn có mập, chỉ là dạo này có tập thể hình.” Trương Tẫn Án xoa cổ.
Lưu Văn Bình hơi ngạc nhiên: “Em còn đi phòng tập thể hình á?”
Trương Tẫn Án lắc đầu: “Không, tất nhiên không đi rồi, em mua máy tập thể hình để trong nhà.”
“Chậc, chậc, người có tiền. Ài, chị thấy một chiếc Porsche mui trần trong bãi đỗ xe.” Lưu Văn Bình liếc nhìn Trương Tẫn Án, “Chị nhớ là em từng nói muốn mua một chiếc xe, chắc hẳn chính là chiếc đó nhỉ.”
Trương Tẫn Án lấy làm vui vẻ: “Em giống người vung tay quá trán vậy à?”
Tầm mắt Lưu Văn Bình rơi xuống đồng hồ của Trương Tẫn Án: “Lúc em nói câu này có phải nên đi cầm đồng hồ trước không.”
Trương Tẫn Án còn nâng tay lên, giơ đồng hồ phát sáng về phía Lưu Văn Bình: “Đồng hồ này đẹp đúng không? Em chọn một vòng mới chọn được đấy.”
“Ừa, đẹp, cũng chỉ có mình em là dùng hết tiền lương vừa mới phát thôi.” Nói cho cùng Lưu Văn Bình cũng là người đại diện, trò chuyện xong liền vào vấn đề chính, “Nói đi, vừa nãy em bảo có việc tìm Tự Dương bàn bạc là chuyện gì?”
Trương Tẫn Án à một tiếng, thả tay xuống đặt trên đùi: “Bộ phim chỗ em thiếu một nam thứ số hai.”
“Nam thứ số hai?” Lưu Văn Bình nhướng mày, “Em là nam chính?”
“Vâng.” Trương Tẫn Án gật đầu, “Nam chính, nữ chính và nữ thứ đều chọn được người rồi, chỉ thiếu nam thứ thôi.”
“Chị không rõ lắm. Không phải là chị không tin em, chị chỉ hỏi một chút.” Lưu Văn Bình bưng ly nước lên uống một ngụm, “Nếu nam chính là em vậy thì phối hợp đóng cùng em chắc hẳn không nên là diễn viên mới chứ nhỉ?”
Trương Tẫn Án: “Tình huống lần này đặc biệt.”
Lưu Văn Bình buông ly nước xuống: “Là thế nào.”
“Vì đề tài lần này không được thị trường hoan nghênh nhiều, nên cũng rất ít nhà đầu tư, kinh phí đoàn phim có hạn.” Trương Tẫn Án giải thích đâu vào đấy, “Hơn nữa lần này là phim của đạo diễn Đường Thượng, đạo diễn Đường yêu cầu khá cao, hiệu ứng đặc biệt trong phim không thể qua loa, nên đã bóp thù lao lại.”
“Chị hiểu rồi, thù lao đóng phim thấp đương nhiên không có nhiều người đồng ý đóng.” Lưu Văn Bình trái lại thấu hiểu, “Vậy thù lao bao nhiêu?”
“Em là một cảnh ba mươi nghìn.” Trương Tẫn Án đáp, “Những người khác sẽ càng thấp hơn, cơ bản là làm vì đam mê.”
Giang Tự Dương nghe xong có phần kinh ngạc, chừng đó tiền đối với cậu đã không tệ rồi, nhưng với người đẳng cấp như Trương Tẫn Án thì thù lao này không chỉ thấp một ít thôi đâu.
Ngược lại Lưu Văn Bình khá bình tĩnh: “Vậy chắc là em rất thích kịch bản này đúng không?”
“Thật không hổ là chị Lưu.” Trương Tẫn Án cười nói, “Kịch bản này là IP cải biên, 'Ám ẩn'.”
“'Ám ẩn'? Bảo sao em sẽ đóng, chị nhớ em rất thích quyển tiểu thuyết này.” Lưu Văn Bình nói.
“Vâng, đúng vậy.” Trương Tẫn Án cười, “Không ngờ chị Lưu vẫn còn nhớ.”
“Tất nhiên là chị nhớ, tuy chỉ có mấy tháng thôi nhưng số lần em nhắc đến nó lại không chỉ vài lần.” Lưu Văn Bình hỏi tiếp, “Mặc dù thù lao thấp, nhưng vì có em và cả đạo diễn Đường, nên cũng có không ít người đến đăng ký tham gia đúng không?”
“Có thì có, nhưng đều không phù hợp, nhân lúc chưa khởi động máy em lại đi tìm người tiếp.” Trương Tẫn Án vừa nói vừa chỉ về phía Giang Tự Dương, Giang Tự Dương đột nhiên bị cue có hơi không kịp đề phòng.
“Em thấy Giang Tự Dương từ vẻ ngoài thôi đã rất hợp rồi, nên mới nãy đã hỏi cậu ấy tháng chín có thời gian không, với có hứng thú không, nếu chị không có vấn đề gì thì hôm nay em có thể tranh thủ thời gian thử vai trước.” Trương Tẫn Án nháy mắt trái với Giang Tự Dương.
Tuy toàn bộ quá trình Giang Tự Dương không nói lời nào, nhưng cuộc trò chuyện của họ cậu đều nghe hết. Thậm chí cái nhìn đối với Trương Tẫn Án lại có phần thay đổi. Trương Tẫn Án là người rất hiền hòa, không khác trên mạng nói cho lắm. Nhưng khi làm việc thì anh lại là một người khác.
Dù cho mặc lên quần áo bình thường tùy ý, cũng không che được khí chất của anh một chút nào.
Bóng dưới mũ Trương Tẫn Án không che được đôi mắt sáng ngời của anh. Nói chuyện không hề hàm hồ, đọc từng chữ rõ ràng, lúc cắn chữ nhả chữ thì đường cằm khẽ nhúc nhích, trái táo trượt lên trượt xuống. Hai tay đan vào nhau và dáng ngồi nghiêm chỉnh. Hơn nữa chất giọng độc đáo của Trương Tẫn Án, bất kể đang nói chuyện gì cũng giống hệt như đọc lời thoại vậy, trầm thấp và dịu êm.
Giang Tự Dương ngồi ở đó. Mấy bận tưởng mình đang xem cảnh phim tại nơi làm việc ở khoảng cách gần, nhịn không được bắt đầu học thầm trong lòng.
“Thử vai? Được chứ.” Lưu Văn Bình gật đầu, nhìn bốn phía xung quanh, “Hay là ở đây đi? Chị ra ngoài trước, hai em ở đây thử.”
“Được à? Vậy làm phiền chị.” Trương Tẫn Án quay người mói với Giang Tự Dương, “Vậy Giang Tự Dương, cậu cho anh thông tin liên hệ đi, anh gửi đoạn thử vai cho cậu, với nói nội dung đại khái nữa.”
“Dạ, được.” Giang Tự Dương lấy điện thoại ra ngay, mở mã QR của Wechat.
Trương Tẫn Án giơ điện thoại lên cao quét mã một phát.
“Thế chị qua phòng bên cạnh, hai em từ từ làm, xong rồi thì gọi điện thoại cho chị. Chị bảo Kiệt cũng mang cơm hộp qua bên đó trước.” Lưu Văn Bình đứng dậy.
“Vâng.” Giang Tự Dương gật đầu đáp.
“Làm cho tốt nhé.” Trước khi đi Lưu Văn Bình không quên vỗ vai Giang Tự Dương.
Lưu Văn Bình đi rồi, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Giang Tự Dương và Trương Tẫn Án.
“Được, cậu chấp nhận đi.” Trương Tẫn Án vừa dứt lời, đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn của anh.
Trương Tẫn Án nâng điện thoại, nói thật là tâm trạng còn hơi vui sướng.
Tốt quá, cuối cùng anh cũng có thông tin liên hệ của Giang Tự Dương rồi.
Trương Tẫn Án không thể chờ đợi nổi mà vào tường nhà, anh muốn xem xem tường nhà Giang Tự Dương có những gì, chắc sẽ không phải toàn quảng cáo giống bên Weibo nữa. Chẳng phải Giang Tự Dương nói là rất thích hoạt động ngoài trời à? Vậy ít nhất mấy thứ tự mình chụp, ảnh du lịch, ảnh cá nhân không đăng lên Weibo thì chắc sẽ được đăng ở Wechat.
Nhưng khi Trương Tẫn Án nhìn thấy dòng trạng thái gần đây nhất của Giang Tự Dương, anh đã phát hiện việc này không hề đơn giản như vậy.
Dòng trạng thái đầu tiên là một bài chia sẻ, tiêu đề là: [Mười bài viết phải đọc để thành công: Không có kết quả, đừng nói cho người khác biết bạn đã nỗ lực như thế nào].
Trương Tẫn Án: “?”
Xem tiếp bài thứ hai: [Khóc thét! Không ngờ xung quanh lại có tai họa ngầm như thế này...]
Trương Tẫn Án: “...?”
Trương Tẫn Án cứ thế lướt xuống, một tấm ảnh chụp cũng không có, toàn là chia sẻ, như gì mà [Nam trầm lặng nữ lệ nhòa, hóa ra câu chuyện phía sau là như vậy...], [Kinh hoàng! Bạn tuyệt đối sẽ không ngờ được hướng phát triển của câu chuyện này!...], [Cô gái năm ấy đã trở về, hãy chia sẻ vào mười nhóm cho mọi người xem câu chuyện của họ], vân vân và mây mây.
Đây thật sự không phải tường nhà của người thân thích nào đó à?
Sau khi Trương Tẫn Án xem đến bài chia sẻ thứ mười lăm, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà dè dặt hỏi: “Tự Dương, Wechat của cậu là bản thân cậu dùng à?”
“Ừm, đúng ạ.” Giang Tự Dương gật đầu nói, “Sao vậy ạ?”
Trương Tẫn Án vẫn chưa từ bỏ ý định: “Bố mẹ cậu có từng dùng Wechat của cậu không?”
Giang Tự Dương lắc đầu: “Không có ạ. Sao vậy anh?”
Trương Tẫn Án nghẹn lại một chốc, hồi lâu sau: “Không có gì, tốt lắm, tường nhà cậu... Đem lại cho người ta không ít lợi ích.”
Nếu như xem hết tất cả, cả linh hồn và thể xác chắc chắn sẽ đạt đến sự thăng hoa.
Hiển nhiên Giang Tự Dương không nghe ra lời nói trong câu của Trương Tẫn Án, trực tiếp nhảy qua chuyện khác, nhìn điện thoại nói: “Anh thật sự thích lên mạng ghê.”
“Ừ?” Trương Tẫn Án dịch đến bên cạnh Giang Tự Dương, cậu đang xem tường nhà anh.
Trương Tẫn Án nhớ tới tường nhà anh cơ bản toàn là ảnh chụp màn hình trò chơi của anh, chỉ có vài tấm phong cảnh anh vất vả lắm mới đi ra ngoài chụp.
[Trương Tẫn Án]: Pentakill
[Trương Tẫn Án]: Cô Cố triple kill, cctm, vú em ngầu nhất giới giải trí.
[Trương Tẫn Án]: Giọng cô Cố phát ra: Cậu muốn làm cái gì mà lề mề không chịu lên tiền tuyến hả? Hãy dừng hành vi của cậu lại đi em trai à
Trương Tẫn Án rất tự hào, bắt đầu khoe khoang: “Nhìn xem, đây đều là ảnh chụp anh giết liên tục năm mạng. Siêu chưa? Nhớ năm đó anh...”
“Siêu lắm.” Ngay sau đó Giang Tự Dương lại chỉ vào mấy tấm ảnh tử vong Trương Tẫn Án đăng, “Vậy mấy tấm màu xám này là gì, là chết rồi ạ?”
Trương Tẫn Án liếc một cái, đứng dậy: “... Được rồi, chúng ta bắt đầu thử vai đi.”
Giang Tự Dương ngẩng đầu nhìn anh: “Anh, năm đó anh sao thế?”
“Chuyện cũ đừng nhắc lại.” Trương Tẫn Án nhét điện thoại vào túi, “Chúng ta phải hướng về tương lai, đừng sống trong quá khứ mãi.”
Giang Tự Dương không hiểu ý Trương Tẫn Án, vẫn hỏi tiếp: “? Không phải là anh nhắc trước...”
Không đợi cậu nói xong, Trương Tẫn Án bỗng nhiên cúi người xuống, khoảng cách giữa đôi mắt hai người không quá 30cm, Giang Tự Dương chẳng dám nhúc nhích.
Trương Tẫn Án nói một cách nghiêm túc: “Không cần cậu thấy thế nào, tôi chỉ cần tôi thấy thế nào.”
Bắt chước Huỳnh Hiểu Minh là được chứ hả?
Tuy Giang Tự Dương rất muốn cười, không biết tự dưng vì sao Trương Tẫn Án lại như vậy, nhưng vẫn dịch ra sau một chút: “... Được.”