CHAP 10: “TÔI Ở ĐÂY”
JUN, EM THÍCH ANH !!!
Lily tự bật cười trong nhà vệ sinh nữ. Mặt nhỏ đỏ như trái gấc, nhỏ tự cốc đầu mình một cái rồi lại bật cười. “Aiss ya mình thật dũng cảm quá”, nhỏ tự nói với chính mình.
Lúc nãy, sau khi nhỏ nói xong ba chữ tỏ tình đó (hay bốn chữ nhể?), nhỏ đã bật dậy chạy vào nhà vệ sinh luôn. Thật ngại quá đi. Không ăn trưa nữa, lên phòng ngủ luôn, hí hí ngại quá.
……..
Mọi người vẫn im lặng. Ai vẫn ăn phần nấy. Jun, Eun Nam và Bảo Duy thì đã quen với mấy em gái tỏ tình với mình, tuy hơi ngạc nhiên nhưng cũng ko để tâm gì nữa. Ah không, có người để tâm chứ..Bảo Duy nghĩ “Sao em ấy hk thích mình đi, mình cũng đẹp trai thế mà” =)))
Eun Nam nghĩ. “Quái, cái thằng này vừa vào nhà ăn đã được một em yêu rồi, chậc chậc”
Jun nghĩ “Nghĩ gì bây giờ nhỉ?”
Kiều Hà nghĩ. “OMG con Lily đó, chưa gì đã thích đã yêu anh Jun của mình!! Gru..”
Ánh Ly nghĩ. “Nó mà đụng vào anh Eun Nam với Bảo Duy của mình đi, là nó chết ko nhắm mắt”
Park Mi nghĩ?? “……” chẳng nghĩ gì cả.
Bữa trưa trôi qua trong yên tĩnh.
…………
“Park Mi!! Aha..cậu thấy mình thế nào???” vừa vào phòng ngủ nữ nó đã thấy Lily chạy ra.
“Thế nào là thế nào?” nó hỏi, cởi giày ra.
“Mình hồi nãy ấy, sao, có kì cục quá không?” Lily quấn quít quanh nó.
“Cậu thích Jun hả?” Nó hỏi lại, tay vẫn chăm chú tháo đôi giày của mình ra. “..Hì..ừ tớ thích anh Jun lắm”, Lily cười ngoét đến tận mang tai.
Park Mi, thật ra cũng không nghĩ gì đâu, nhưng tay nó hơi dừng lại 0.1 s, rồi tiếp tục tháo giây giày bên kia.
“Ừ, hai người nhìn hợp lắm”, Park Mi ngước mặt lên cười một nụ cười chân thành. Thật sự trong lòng nó không hề khó chịu, không hề ghen tị hay ghét bỏ gì. Nó thật sự thấy hai người hợp nhau, anh đẹp, Lily cũng xinh, không hợp là gì.
…Chỉ là, nó thấy tim nó bớt yên bình đi một khoảng……
“Nè, mỗi lúc cậu ngủ ở đâu vậy, với. ai?” Lily chuyển chủ đề. “Giường trong góc, một mình” nó đáp thẳng thắn. Với nó chuyện làm mọi thứ một mình hết sức bình thường, thế mà nhìn Lily kìa..mắt nhỏ long lanh rồi kia.
“Park Mi”, nhỏ nói run run rồi ôm lấy nó (?) Nó chẳng hiểu gì nhưng không kháng cự. “Sao vậy?”, nó hỏi. Tự nhiên lại ôm nó chứ ==’
“Hic..thương cậu quá. Nè, sao cậu không tìm một người bạn thân đi hả? Hả? Hả?”, Lily méo mặt buông nó ra, nhưng tay thì nắm chặt tay nó. Gì đây, nó có phải người vô gia cư hoàn cảnh đau khổ khiến người khác cảm động đến thế ko hả ==
Và..bạn ư? “Không kiếm được bạn, không có ai hiểu mình”, nó đáp thản nhiên, rồi nằm ềnh xuống cái giường êm như nhung.
“Gì hả? Hic..cậu cô đơn như vậy cũng chịu được sao? Ba mẹ cậu có biết không?” nhỏ mếu máo nhìn nó.
Nhắc đến hai từ “ba mẹ”, tim nó ngừng đập. Nó khịt khịt mũi để ngăn mắt trở nên cay cay.
Rồi Mi cười, để lộ hàm răng trắng đều nhỏ nhắn, cười mạnh và ngượng nghịu tới nỗi Lily không thấy được những ánh pha lê trong mắt nó đang óng ánh. “Ba mẹ mình mất từ lâu rồi”
Tim Lily đập lệch hẳn đi, lần này nó còn chưa khóc mà nhỏ đã rơi nước mắt == Nước mắt thi nhau rớt trên má Lily. Làm nó phải bật dậy lau nước mắt cho nhỏ, cuống quít hỏi, “Sao thế? Sao lại khóc??”
Lily ôm lấy Park Mi lần nữa, “Huhu, mình xin lỗi, mình rất tiếc..hic…mình..” nhỏ nấc.
Trời ạ. Park Mi vỗ vỗ lưng Lily,mỉm cười, “Mình có sao đâu, thôi đừng khóc nữa”
Nó chưa bao giờ biết quan tâm một người như thế này. Nhưng nó thực sự thấy Lily là một cô gái tốt. Cho dù nó không được ai yêu quí, dù nó luôn cô độc, thế nhưng lại có một cô gái khóc vì nó thế này, nó bỗng cảm thấy thật…khác.