Trường Học Siêu Cấp

Chương 120: Chương 120




CHAP 35.



– Cô nghĩ cô đang làm gì thế ? – Jun hỏi trong chất giọng kiềm nén.

– Em.. – Mị Nhi bịt miệng, cô đã không kiểm soát được mình, quá giận dữ làm việc này. Không phải cô tốt bụng đâu, mà là, cô đã cố xây dựng hình ảnh hiền lành và đáng yêu trước mắt Jun để gây ấn tượng với cậu, thế mà chỉ trong phút chốc tức giận Park Mi cô đã làm chuyện gây sụp đổ hết hình tượng của mình.

Nhưng kể ra, trong lòng Mị Nhi có chút hả hê khi làm vậy với Park Mi.

– Ôi, em xin lỗi! Em, em bị say! Đúng vậy, anh không thấy em uống nhiều như thế sao ? Em bị say nên mới làm vậy. Em không có ý đổ rượu vào Park Mi như thế.. – Cô biện minh với khuôn mặt hốt hoảng. Hai bàn tay che miệng, ly rượu rớt xuống đất từ lúc nào.

Jun chắc chắn không nuốt trôi từng lời giả tạo của Mị Nhi. Cậu nhếch miệng

– Tôi không ngờ cô lại gian xảo đến vậy. Tiểu thư của tập đoàn Luxury có thể cư xử như vậy sao.

Jun định làm gì đó nhưng Mị Nhi đã vội vàng chạy lệch bệch đi trong đôi giày cao gót xiêu vẹo, cô sợ hãi e rằng mình mà đứng lại đó sẽ không còn hồn lẫn xác. Ai nhìn qua cũng biết Jun, mọi lúc thì cậu rất lạnh lùng ít nói nhưng khi làm cậu tức giận thì chuẩn bị tận số thôi. Cô yêu Jun nhưng nỗi sợ của cô còn nhiều hơn.

– Thôi, được rồi. – Park Mi nhẹ nhàng nắm hờ cánh tay Jun. Nó đã quen với những tình huống như thế này rồi. Bị bắt nạt. Nhìn qua ai cũng sẽ tưởng nó hiền lành yếu đuối, bị bắt nạt mà cứ im im nhưng thật sự ra nó rất cứng đầu và nhẫn tâm, nó chỉ đang khinh bỉ và mặc kệ lũ người bắt nạt nó.

~

Chuyến đi chơi dài ngày rồi cũng phải kết thúc. Lily về đột xuất trước 2 ngày, nói là công ti ở nhà đang cần chuyện gấp. Bảo Duy thấy vậy nằng nặc đòi theo. Cứ thế cặp đôi DuyLy bỏ bạn mà đi thế đấy.

Emy lẳng lặng đi theo sau Park Mi và Jun. Cô vẫn cảm kích Park Mi, nếu nó không liều mình xông vào đưa cô ra, có lẽ cô đã chết trụi trong đó. Bao nhiêu năm trời ròng rã của Emy hiện giờ đã kết thúc. Cô không còn phải đóng vai nữ sinh đột nhập vào trươngf học, không còn phải cầm súng ám sát bất kì ai để rồi mơ thấy ác mộng mỗi đêm, không còn phải sống trong quãng thời gian dài đen tối và cô đơn. Cô mừng vì Blue đã chết.

Sau chuyến đi này, Emy sẽ quay trở về nơi cô phải thuộc về. Nhà cô. Gia đình cô. Hẳn ba mẹ cô sẽ kinh ngạc. Tất cả mọi người cũng vậy. Trên mọi trang báo sẽ nhanh chóng đưa tin cô con gái thất lạc bao nhiêu năm của tập đoàn Elizabeth nay đột ngột trở về (với dung mạo vô cùng trưởng thành và xinh đẹp ) .

Máy bay đáp xuống. Park Mi choàng tỉnh. Nó mơ màng với nửa con mắt líu díu nhìn ra cửa sổ máy bay. Rồi ngước sang nhìn Jun bên cạnh đang đeo headphones và nhắm mắt. Nhanh quá. Chuyến đi hẳn một tuần. Nhưng có lẽ mọi thứ diễn biến quá nhanh, và có quá nhiều bất ngờ tìm đến khiến nó không hưởng thụ được một chuyến đi chơi trọn vẹn.

Park Mi khẽ lay Jun, cậu mở mắt quay sang nhìn nó, “Đến rồi sao?”

Nó gật nhẹ đầu , “Sắp rồi. Không nghe thông báo à?” . Cậu dúi nhẹ đầu nó, “Ngủ rồi thì làm sao mà nghe hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.