CHAP 35. (2)
Lúc vác cái vali xuống khá nặng, nó đang loay hoay thì.. phịch! Cái vali đang được nó bê xuống khó khăn bị rớt cái oành xuống đất một cách thô bạo. Park Mi nhìn sang, nhận ra Mị Nhi vừa đi qua, nửa con mắt nhìn nó đầy hả hê. Hẳn là cô ta đã hất tay một cái, khiến chiếc vali của nó được đà rớt xuống đất. Mị Nhi hôm qua có thể xấu hổ trước Jun, nhưng không có nghĩa là cô sẽ từ bỏ. Một cô gái với cái tôi cao ngất trời đầy kiêu hãnh như cô, thì làm sao có thể từ bỏ thứ mình muốn một cách dễ dàng được ? Nếu cô không lay chuyển được Jun, cô sẽ tác động mạnh lên Park Mi. Như nỗi căm ghét của cô dành cho nó.
– Cô bị mọc ghẻ ở tay sao ? – Park Mi cầm vali lên rồi cất tiếng với giọng tỏ ra ngạc nhiên – Không có thuốc trị ngứa ghẻ hay sao mà tay cô hất tứ tung thế ?
-.. Cái gì ? – Mị Nhi đang bước đi cao ngạo thì nhíu mày sững lại nhìn Park Mi. Đôi mắt cô trợn lên như ma, lườm Park Mi một cái nhìn rất kinh.
– Mắt cô còn bị so le nữa chứ. Thôi, dù sao cũng cảm ơn cô, nhờ cô đã lấy giùm tôi cái vali từ trên cao xuống đấy. – Park Mi cười nhẹ nhàng. Đám học sinh đặc biệt là nam sinh của cả hai trường tranh thủ nghệt mặt ra nhìn khoảnh khắc hiếm có lắm này, “người đẹp mỉm cười”, thậm chí có vài tên nhanh tay giơ máy điện thoại ra chụp được càng nhiều càng tốt. Ngơ ngơ ngẩn ngẩn trước nụ cười rất nhẹ nhưng đẹp như nắng của nó.
– Đẹp như nữ thần mày ơi.. – Vài tên xì xào ghé tai thằng bạn bên cạnh – Không, đẹp hơn chứ. – Chúng nó với đôi mắt xa xăm nhìn chằm chằm Park Mi mà miệng thì méo qua hẳn một bên để xì xào với bạn bè.
Park Mi quay đi, bước xuống. Jun đứng bên cạnh cười nhẹ rồi theo Park Mi bỏ rơi cô tiểu thư ấm ức mà chưa kịp làm gì đằng sau.
~
Đi đâu thì đi, nhà vẫn là nơi tuyệt vời nhất. Nó vừa bước chân vào căn nhà nhỏ bé quen thuộc là chạy một mạch ôm lấy cô Shin Hye.
– Cô ơi con về rồi này!! – Nó cười tươi, hiếm lắm mới thấy được hàm răng trắng đều xinh đẹp của nó lộ ra nhiều như thế này. Cũng may chưa chàng trai nào thấy được, nếu vô tình phát hiện chắc chỉ có đường chảy máu mũi.
– Park Mi! Mới một tuần cô nhớ con quá, con đi vui chứ ??! – Cô Shin Hye hạnh phúc ném luôn đôi găng tay làm bếp trên tay mà vòng qua ôm lấy nó.
– Dạ vui.. – Chẳng vui chút nào.
– Có chuyện gì không hay xảy ra không con ?
– Không ạ, mọi thứ suôn sẻ. – Có rất nhiều chuyện tệ hại đã xảy ra.
– Mọi thứ tốt chứ, trường đảm bảo an toàn chứ con ?
– Vâng ạ. Lâu lâm con mới thấy thoải mái như vậy. – Chẳng có gì an toàn, và chẳng có gì làm nó thoải mái, trừ lúc ở trên ban công với Jun.
– Vậy thì tốt quá. Matcha ở nhà hư lắm, tối ngày kêu thảm thiết nhớ con đấy. (Nhớ không, Matcha là con mèo mà Jun với Mi mang về nuôi đó ==)
– Mà con lên nhà tắm đi cho mát. Lát nữa có bánh ngon lắm nhé. – cô Shin Hye nói tiếp, rồi đẩy nó lên lầu.