CHAP 35. (3)
– Vầngg.. – Nó cười gượng. Mệt mỏi. Ước gì nó chưa từng đi chuyến đi này. Đã không được hưởng thụ nghỉ ngơi gì mà còn vướng phải mấy chuyện không đâu.
Park Mi cũng chợt nghĩ, liệu điều Emy nói có phải là sự thật ? Tại sao cô ta lại nói như vậy ? Lily là gián điệp sao. Và Lily còn sát hại Eun Nam nữa chứ. Nghe đến cũng thật buồn cười. Nó khó tin nổi, nhưng thật sự mà nghĩ, tại sao Emy phải nói như vậy. Phải có lí do gì đúng chứ.
Nó lắc nhẹ đầu, muốn xua hết mấy suy nghĩ kì quặc trong trí óc ra. Nó thật sự đang rất uể oải. Ước gì được chết đi môt lúc, không phải suy nghĩ gì, chỉ có nhắm mắt và ngủ.
..
Lúc Park Mi vừa tắm xong, vừa bước ra nó đã nghe rõ trên tivi vang vọng tiếng người phụ nữ dẫn chương trình báo chí quen thuộc vang lên : “Tiểu thư tập đoàn đá quí Luxury bỗng dưng và đột ngột trở về sau hơn mười năm mất tích.”
Trên tivi, hình ảnh một cô gái đôi mươi xinh đẹp, với cơ thể cao ráo, khuôn mặt quyến rũ, đôi mắt xanh ngọc bích sáng ngời và đầy sự hạnh phúc.
Park Mi chỉ cười nhẹ. Người ta, sau bao giông tố cuối cùng vẫn quay trở về được với hạnh phúc. Còn nó tại sao mãi không thấy được chút an bình nào vậy.
Dingg.
Giờ này cũng có người đến nữa ? Park Mi thở nhẹ ra mở cửa thay cho cô Shin Hye đang dở việc trong bếp.
Nó hơi ngạc nhiên khi thấy Jun.
– Anh đến có chuyện gì thế ? – Nó hỏi, mới đi một chuyến đi dài về mà cậu đã qua đây rồi sao ? Không biết mệt là gì.
– Qua chơi, không được sao ? – Jun nâng nhẹ cằm Park Mi, ngón tay dài và bàn tay to ấm lướt nhẹ lên làn da trắng nõn mát rượi của nó.– Tất nhiên là được. – Park Mi nói một cách khổ sở. Thích gì làm nấy, chẳng phải tính cách của chàng trai trước mặt nó đây à. Đôi môi ửng hồng, mọng nước sau khi tắm của nó khẽ nhếch lên, nở một nụ cười rất nhẹ.– Vậy, em đang suy nghĩ gì ? Không cho tôi vào nhà sao ? – Khoé môi mỏng hấp dẫn của Jun cũng đáp lại nó, cong lên đôi chút.Nó lùi lại ý mời cậu vào trong. Jun tháo đôi giày da ra rồi bước vào. Cả người cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi đen và một chiếc quần tây kiểu thun dài, bộ đồ ăn khít với cơ thể cường tráng và rất cao của cậu. Nhưng mấy hôm nay thời tiết chuyển mùa, khá là lạnh, cậu chỉ mặc phong phanh như vầy thôi sao.
Nó hít nhẹ cái mùi thơm nồng ấm toả ra từ người con trai đối diện. Đôi mắt nâu trong như nước của nó hơi chớp, mi dày khẽ run, cứ đứng gần Jun nó khó tìm ra được cậu có cái gì là không được đẹp đẽ, tuyệt vời.
– Sao ngẩn ra thế, Park Mi ngốc!! – Cậu bỗng cất tiếng làm nó hơi giật mình. Park Mi hừ lạnh.
– Không có ngốc. Sao anh ăn mặc như vậy ?Jun hơi sững lại rồi nhìn xuống bộ đồ của mình. Là Mac Jacob, là LV , có gì không hợp sao?– À. Em không thích cái áo này ? Được rồi, tôi sẽ không bao giờ mặc cái áo này nữa nếu em không thích. – Jun cười nhẹ nhàng rồi vuốt nhẹ cái má mềm như nước của Park Mi.
-…Không phải vậy! – Nó bối rối trước câu trả lời của Jun. Nói vậy là nó không thích cái gì, cậu sẽ bỏ cái đấy ? Điều này làm Park Mi có chút