CHAP 3: CHUYỆN QUÁ KHỨ. (3)
Park Mi chạy đến và ôm chầm lấy cô Hye như mẹ của mình, cho dù bộ quần áo trên người bà hết sức nhem nhuốc. ‘Cô Hye,cô không cần làm vậy đâu mà! Con rất biết ơn cô, cô là người….’ Mi đang nói thì cô Hye chặn môi nó.
‘Shh, đừng nhắc lại chuyện đó nhé con, sẽ rất buồn. Cô là em ruột của mẹ con, là cô ruột của con, bổn phận của cô là phải vậy chứ.’ Ánh mắt cô sáng lên một nỗi đau.
Park Mi lắc lắc đầu. Đừng khóc, đừng khóc! Trái tim mày đã đóng băng rồi mà Mi, đừng nên để cảm xúc nào kiểm soát mày nữa! ‘Không..không phải vậy! Chỉ có cô là người yêu thương, nhận chăm sóc con trong khi những người khác lại đùn đẩy qua lại, cô là người con yêu nhất!’ Mi nói rồi vội vã cầm lấy khay bánh nhét vào lò, tránh ánh mắt buồn của cô Shyn Hye, ‘Thôi đừng nói chuyện này nhé cô! Chúng ta làm bánh đi!’
Shyn Hye khẽ chấm nước mắt rồi nhanh chóng khuấy tiếp tô trứng. Ôi con bé ấy thật khổ, nó đã phải chịu bao gánh nặng và nỗi đau suốt mười năm qua, thế mà nó lại mạnh mẽ quá. Bên trong nó, có mạnh mẽ như vậy không đây…….? Cô Shyn Hye nghĩ mà thấy thương Mi hết sức.
~~~~ Mười năm trước…..
Tại một căn biệt thự rất to và đẹp, chính xác là gia định họ Park. Ông Park Ham Jae và bà Jung Yam là hai người đứng đầu tập đoàn Park, tập đoàn khi ấy là nhất nhì thế giới, có lẽ chỉ sau tập đoàn Zeus.
Đứa con gái duy nhất của họ đang chờ họ về. Khi ấy là chín giờ tối, lẽ ra cô bé phải đi ngủ, vì lúc ấy cô bé mới bảy tuổi thôi. Cô bé ấy tên là Park Young Mi. Lúc nào cô bé cũng cười và vui vẻ với mọi người, nên ai cũng yêu mến.
‘Ba mẹ về lâu quá đi..’ Mi hớn hở chạy ra cổng khi thấy bảo vệ từ từ mở cổng ra, chắc chắn là ông Ham Jae và bà Yam đã về! Chiếc xe hơi đen loáng chậm rãi tiến vào, cô bé tí tởn chạy theo.
Bước xuống xe là một người đàn ông tuổi trung niên, mặc vest đen. Ơ đây chính là ba.mà, nhưng sao người ba toàn máu là máu? Cô bé thét lên sợ hãi, ba cô bé bị sao thế này?
Hàng loạt vệ sĩ vội vã dìu ông Jae vào nhà, nhưng ông xua tay bảo không cần. Ông giang tay ra, ý bảo Park Mi lại gần mình. Cô bé tuy sợ máu nhưng vẫn ùa vào lòng ông như mọi ngày. Khiếp, người ông toàn mùi máu tanh, dính cả lên khuôn mặt dễ thương của Mi, nhưng cô bé không quan tâm, cô bé ôm chặt lấy ông.
‘Ba! Ba! Ba bị sao vậy???’ cô bé nói mà gần như là khóc nấc lên.
Người đàn ông ôm lấy đứa con gái bé bỏngcủa mình, ông đang khóc? Nước mắt rơi tí tách trên khuôn mặt ông, giọng ông nghẹn ngào. ‘Con gái của ba! Ba không biết phải làm gì nữa, ba có lỗi với con!!…’, ông la lớn. Còn Mi tròn mắt nhìn ông.
‘Tại sao vậy ba?..Dù có là gì con cũng không trách ba đâu, ba kể con nghe đi?..À mà mẹ đâu rồi? Sao con ko thấy mẹ???’ Park Mi ngơ ngác nhìn những giọt nước mắt của ông Jae.
‘Ba xin lỗi…ba xin lỗi….con gái của ba, phải sống cho thật tốt nghe chưa con? Con của ba mẹ phải mạnh mẽ lên nhé, cho dù không còn ba mẹ bên con nữa! Ba yêu con và mẹ con rất nhiều!!’ Ông Jae nói mà giọng nghẹn cứng, nước mắt không ngừng rơi. Rồi ông hôn vào trán Mi, ôm Mi thật chặt lần cuối…..và vội chạy thật nhanh lên lầu, mỗi bước ông chạy càng thêm yếu hơn.
Park Mi đứng nghẹn ngào ở đó. Chuyện gì vậy?? Sao ba lại khóc đau khổ thế, cô chưa bao giờ thấy ba khóc cả. Mẹ đi đâumất rồi? Sao lại bỏ ba khóc thế này??