CHAP 3: CHUYỆN QUÁ KHỨ.
1s…2s…..
Park Mi mở bừng mắt ra, thấy…Jun đã ở trước mặt mình, bờ lưng anh dài và rộng chắn lấy thân hình nhỏ con của nó. Ánh Ly bị đẩy bằng lực mạnh, ngã ra xa toàn thân xem ra rất buốt, trợn mắt nhìn Jun. Mấy đứa con gái vội vã chạy đến đỡ Ánh Ly đồng thời lùi ra xa khỏi Jun, ko khỏi sợ hãi.
Hà trừng mắt nhìn Jun đang quay lại hỏi Mi ‘Có sao ko?’, cô đứng phắt dậy hầm hầm bước đến. Vừa liếc sang cô đã thấy Jun nhìn mình với ánh mắt kiểu “cô mà còn bước thêm một bước nào nữa, coi chừng tôi!’ Hà sởn gai ốc nhìn lại Jun sợ sệt. Khi anh giận lên quả kinh khủng.
‘Đợi đấy con nha đầu chết tiệt…!!’ Cô nhủ thầm r vội vã chạy đi cùng mấy đứa con gái.
Park Mi gượng đứng dậy, khuôn mặt xinh xắn lại bắt đầu lạnh nhạt đáng sợ ‘Thật là mệt’ nó nói nhẹ rồi quay người đi. Hết 30′ rồi, nó định sẽ về lại lớp vì cô giáo phạt nó 2 tiết thôi mà.
Song nó quay nhẹ đầu lại, mái tóc mềm như gió vắt vẻo trên bờ lưng trắng tuyết, ‘Anh không đi về lớp sao? Tôi đi đây.’
‘Tất nhiên là có’ Rồi Jun bước nhanh theo, cơ thể cường tráng cao lớn chỉ cần 2 bước là vượt lên nó.’OK’
_________
Bầu trời thật ảm đạm, hay là do Mi luôn thấy như vậy? Rồi Đoàng!! một cái, tiếng sấm rạch xé từng đám mây âm u. Mấy đứa con gái la toáng lên, tiện lúc bám dính lấy một đứa con trai gần nhất mà níu . Tự nhiên Jun nhìn sang bên cạnh mình, là Mi đang ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ ngắm…sấm. Nó ko hề giật mình hay sợ hãi, khuôn mặt thánh thiện vẫn mãi giữ thần phong lạnh lùng, bình thản, nhìn nó quật cường và mạnh mẽ quá, như ko muốn được ai thương hại vậy. Tại sao thế nhỉ..luôn luôn khi nhìn vào mắt nó, Jun chỉ thấy chúng rất buồn, rất mệt mỏi. Phải, cho dù miệng nó có cười thì trong mắt nó cũng chỉ một màu chán chường đó thôi.
Jun vốn ko nghĩ thêm, cậu cũng ko phải một người tọc mạch, thế nên chuyển mắt về cuốn vở của mình, chỉ cần 1p’ sẽ nhớ hết những thứ đã ghi chép trong này Lại nghĩ đi suy lại, cậu nghĩ hẳn Mi là một cô gái học hành cũng thường, vì chuyện gì mới vào được trường này, tại sao à? Vì Jun nhận thấy nó có bao h nghe giảng đâu, hẳn nó lười biếng lắm.
‘Này, ghi bài đi! Đồ lười!’ Cậu buông miệng nói thẳng luôn, nhưng câu nói không phải là đùa đùa chọc chọc, mà là nói thẳng thắn. Chắc với những con gái khác, bị một thằng con trai như Jun nói như vậy chắc xấu hổ đến chết quá.
Thế mà thậm chí Mi còn ko nghe, ko động tĩnh gì.
‘Cô vô được đây nhờ cái gì thế?’ Jun lại tiếp tục nói. Mi thấy khung cảnh ‘yên bình’ của nó dần bị phá vỡ nên lạnh nhạt quay phắt lại.
‘Anh nói cái quỉ gì thế? Tôi vào được đây nhất định nhờ năng lực thực sự của mình. Câm miệng vào đi, ồn quá!’ Nó còn thẳng thừng hơn
‘Tôi thì ko thấy vậy, năng lực kiểu gì mà tôi ko bao h thấy cô học’. _Jun.
‘Tôi học lúc nào làm sao anh biết, cũng có lẽ vì tôi quá giỏi.’_Nó.
‘Haa..thật đáng buồn cười, vì quá giỏi mà ko cần học sao? Vớ vẩn.’_Jun.
‘Anh nói gì tôi mặc anh.’_ Nó lại tiếp tục quay về cửa sổ.
‘Hai người thân mật quá đáng, em có bao giờ thấy Jun nói chuyện với người lạ đâu?’_ đó là giọng của đứa con gái ngồi bên trái Jun, hẳn cô ta rất ‘ngứa ngáy’ khi thấy Jun nói chuyện với nó, trong khi từ trước đến giờ chưa nói chuyện với một đứa con gái nào.
Phải, quả như Jun và cả Mi đều nghe thấy, nhưng cái tính vô sầu vô cảm ko cho phép hai ng quan tâm lắm. Bên cạnh cô gái ấy là một thằng con trai cũng khá cao, vẻ ngoài hào nhoáng, ăn chơi, chính xác đó là Eun Nam!! Hotboy và giàu sang chỉ đứng sau Jun, đồng thời là bạn thân nhất của Jun.