CHAP 16: CUỘC CHƠI BẮT ĐẦU. (3)
Jun gõ rất nhanh “Tập đoàn Blue”, lập tức hiện lên vô vàn trang với một thắc mắc chung, tại sao tập đoàn này lại làm ăn quá lặng lẽ so với vô vàn tập đoàn sôi nổi khác? Nhìn chung Blue kinh doanh bất động sản, chuyên sáng chế vũ khí sử dụng trong chiến tranh và thiết kế công nghệ cao.
Kinh doanh như thế này thì có khá nhiều tập đoàn đã làm, ví như tđ Zeus của anh đây, xếp thứ hạng 1st về sáng chế và sản xuất công nghệ cao, các loại máy móc hiện đại đồng thời kinh doanh trong nhiều thứ như khách sạn, bar, sản phẩm thương mại, xuất khẩu…
Có gì mà tập đoàn Blue phải giấu như vậy?
Tuyệt đối trang chủ của tập đoàn không ghi chép nội bộ. Chỉ có những thông tin sơ sài và chung chung. Jun vò đầu suy nghĩ, chắc chắn mọi hồ sơ của Blue đều được lưu trên trang chủ, thế nhưng NGƯỜI NGOÀI KHÔNG CÓ QUYỀN XEM.
Nói chung, Blue đang giấu một điều bí ẩn khó ai giải thích được. Và chúng đang lưu trữ bí mật ấy rất cẩn thận.
Thế nhưng, có một điều Jun rất thắc mắc là, thông tin gia đình tổng giám đốc tập đoàn Blue vỏn vẹn chỉ ghi chép: hai ông bà (chủ tịch) chỉ có một người con trai, và đã mất tích cách đây 3 năm.
Thế thì May của cậu ở đâu?
May bảo May là con gái tập đoàn Blue? Anh nhớ rất rõ. Theo như thông tin của gia đình Blue chỉ có một người con trai. Có nhầm lẫn gì rồi sao??
Vậy..rốt cuộc May là con gái của tập đoàn nào?
…
Park Mi chống cằm đưa thức ăn lên miệng một cách vô vị. Giờ ăn trưa sao chán ngán quá. Ăn nhanh cho qua bữa vậy.
“Park Mi, muốn uống chút rượu vang đỏ không? Đây là Buccella Cabernet Sauvignon của Napa Valley đấy, phải nói là đỉnh!”
“Cậu mang rượu vang đến trường sao?” câu hỏi thì tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng khuôn mặt Park Mi không chút biểu cảm.
“Không, của Bảo Duy đấy, anh ấy có cả chai Macallan 1939, là chai whisky nằm trong top đắt nhất thế giới í, khiếp thật” Lily bĩu môi.
Park Mi thật không hiểu cái tên Bảo Duy này có vấn đề gì không mà mang cả rượu. Làm lớn như anh ta chắc chẳng giáo viên nào dám ngăn cản. Số tiền để mua chai Macallan 1939 như Lily nói, chắc còn hơn tháng lương của cô Shyn Hye làm trong vài năm.
Ya, nhắc đến tiền, hôm qua mọi chuyện rùm beng quá nó chưa trả Jun số tiền nọ. Chắc mai phải mang lên đưa anh ta. Mà hôm nay tại sao anh ta lại nghỉ chứ? Chắc chắn không phải bị ốm.
Nó chẳng quan tâm, tiếp tục ăn bữa trưa của mình.
Một cô gái bước đến trước mặt nó và Lily, cô ấy chắc là học sinh mới vì chưa thấy mặt bao giờ. Cô ấy có mái tóc đỏ chìm suôn thẳng, khuôn mặt khá là xinh và yêu kiều như một con búp bê vậy, mặc váy đỏ, đi đôi giày cao gót màu nude.
“Chào bạn mình là học sinh mới!” cô ấy mỉm cười nhìn Park Mi. nhìn là biết cô ấy cũng thuộc lớp “sang kiểu quí tộc”. Một tiểu thư nữa chăng?
“Ừm, chào” Park Mi vốn tính lạnh lùng, hơi ngạc nhiên rồi ậm ừ qua loa. Bao nhiêu người ở kia, sao không đến chào hỏi mà bay sang chỗ cô làm gì?
“Mình ..tên là Emy Victoria!” cô gái có tên Emy ấy mỉm cười, nụ cười không được thân thiện cho lắm, có chút vương giả.
“Ờ” nó đáp, gật đầu. Xúc một thìa soup lên ăn, vừa cầm lên thì..
RẦM. Toàn bộ phần ăn của nó bị Emy hất đổ xuống sàn. Những món ăn ngon lành của nó lăn lóc ở dưới chân, thìa nĩa và ly nước đập vào nhau kêu lẻng xẻng khó nghe.