CHAP 5: KẾ HOẠCH—
Vì trường là trường bán trú nên, các học viên sẽ ở lại qua buổi trưa, dùng bữa tại nhà ăn (super-rộng) và nghỉ lại ở kí túc xá (cũng super-đẹp). Vốn là trường học Siêu Cấp được thành lập bởi lãnh đạo nước, phải nói là cái gì ở đây cũng chuẩn 5 sao a~
Park Mi vẫn không có một mống bạn. Với nó như thế cũng không có gì đáng quan tâm lắm, nó quen rồi.
Sau cả tiết buổi sáng chán chường, Park Mi lại lững thững bước ra nhà ăn của trường. Là nhà ăn đây sao? Y hệt một cái nhà hàng vậy mới phải. Không có cảnh chen chúc nóng vã hắc tuyến, hay mùi hôi rình của đồ ăn thừa, hay tiếng la í ới, vân vân mây mây…đây đích thực là nhà hàng cho tiểu thư-thiếu gia mà. Có điều hòa dọc dài, bàn ăn được trải khăn, ghế lụa xếp gọn êm ái. Có cả phấn thơm mùi Violet nhẹ nhàng. Ăn một nơi, nhà bếp cũng được trang bị dàn nấu nướng siêu hiện đại nữa a~
Được! Có lẽ sẽ làm tâm tình Park Mi đây tốt lên phần nào chăng!
Không vui rồi, cái con Kiều Hà đứng lù lù ngay kia, ăn uống sao mà thoải mái cho xong. Nó tặc lưỡi khó chịu, nhanh chóng lấy tô chén ra gắp thức ăn (buffet mà).
Kiều Hà đứng cạnh liếc nó ranh mãnh, khà khà sắp có chuyện vui rồi nha. Ánh Ly lại đứng bên trái nó, tỏ ra tự nhiên như không, quan sát mọi thứ nó đang làm. Nó biết mình đang đứng giữa hai tiểu thư đây, nhưng không để tâm, lấy thìa múc súp, ay nó thèm súp biết bao~
Lúc đó Jun và Eun Nam vừa bước vào nhà ăn. Jun nhìn quanh định tìm nó, dù chẳng.biết tìm nó để làm gì … rồi khi anh thấy nó đang lặng lẽ đứng lấy súp, anh thở phào rồi quay sang Eun Nam bảo đi lấy nước.
Ở chỗ Park Mi. Ánh Ly quay sang mỉm cười thân thiện với nó “Bạn ăn súp à? Mình xin lỗi chuyện hôm qua nhé, do mình bị ép phải đánh bạn thôi. Tha cho mình nhé?” Ánh Ly trưng ra khuôn mặt hết sức thánh thiện. Mi hơi ngạc nhiên nhưng như đã nói, nó rất lạnh nhạt nên cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Và hơn nữa, nó không phải kiểu người kiêu ngạo nên hờ hững gật đầu, “Ừ.” Đến đây Ánh Ly mỉm cười nhiều hơn, “Park Mi này, bạn cầm giúp mình tô súp này đi được không? 5s thôi mình phải lấy món tôm nhưng vướng quá~!”
Park Mi khó hiểu, nhưng nó cũng cầm tô súp lớn lên, hơi nặng nhưng nó giữ được. Nó ngoái lại xem rốt cuộc Ánh Ly tính làm gì và….
“RẦM!!!!!!!!”
Mọi người tròn mắt quay phắt sang nhìn nơi diễn ra sự việc…
Kiều Hà nằm trọn dưới sàn ăn, cả người cô dính toàn súp là súp. Dính trên cả bộ váy ôm mắc tiền và cả đôi chân dài. “Áaaaaaaa”, cô la lên kinh tởm, cố gắng ngồi dậy. Nhưng lại trượt xuống sàn vì trơn.
Park Young Mi đang đứng đối diện, hai tay cầm nồi súp đã bị đổ đi nhiều, hơi loạng choạng nhưng đã lấy lại được thăng bằng, chuyện gì vừa diễn ra vậy nó cũng không hiểu. Nó chỉ biết mình bị ai đó đẩy rất mạnh và lúc đó nó nhắm mắt lại rồi, chỉ nghe thấy tiếng súp đổ ồ ạt lên “thứ gì đó” và nó thì suýt nữa ngã.
Mọi người trố mắt nhìn Park Mi, bắt đầu bàn tán, “Chính cô ta là người đổ súp lên người chị Kiều Hà!!”, “Phải đó, nó thật là mất nết!”, “Nó nghĩ nó là ai mà dám làm thế với Hà tiểu thư chứ?!” blah blah, nó nghe lọt từng chữ. A, hiểu ra sự việc rồi, nó đâu có ngu! Nó lập tức quay phắt lại tìm Ánh Ly, nhưng, chết tiệt, cô ta biến đâu mất rồi! Chính Ánh Ly lợi dụng thời cơ, nhân lúc nó quay đi mà xô nó đến nỗi súp trên tay nó hất hết vào người bên cạnh, là Kiều Hà!
“Đúng là khốn khiếp, tao chưa làm gì mày, mà mày đã vô lí đổ nguyên cả nồi súp lên người tao ư?? Mày là con hai mặt đáng tởm! Mọi người nhìn đi, bề ngoài nhìn nó hiền lành vô hại biết bao, sau lưng là chúa xấu xa hay hãm hại ng khác!!”, Kiều Hà bất chợt gào lên, a~ ra là cô ta đóng đạt ghê nhỉ. Mà diễn kịch như vậy làm gì? Để mọi người ghét nó? Vốn đã ghét sẵn rồi nó không quan tâm! Hay để vạch trần nó trước mặt Jun? Để Jun ghét bỏ nó? Một lần nữa, Park Young Mi này không quan tâm mấy chuyện vớ vẩn đó! Cô ta thích thì cứ việc yêu anh, nó đâu cò thèm tranh giành?