Trường Học Siêu Cấp

Chương 15: Chương 15: Kế Hoạch— (2)




CHAP 5: KẾ HOẠCH— (2)

“Là nó làm thật sao?? Đúng là khốn nạn! Sao chúng ta không ra tát cho nó vài cái?”, một giọng nam sinh, ôi vãi cả bánh bèo, chắc anh đây mê chị Kiều Hà lắm!

“Tát chưa thể đủ, nhìn nó làm chị Hà ra sao kìa! Phải đè nó ra đánh thật nhiều mới chừa!”, một giọng nữ khinh bỉ lườm Park Mi.

“Mới đầu tao không ưa nó rồi, con nhà bình dân vớt được vào đây còn làm tàng!”, aizzz ba bốn chục cái giọng nhao nhao, mục tiêu nhắm tới là Mi.

Kiều Hà khẽ cười, kế hoạch đã dần hoàn thiện. Chỉ cần Jun thấy và hiểu được. Mà cô đã để ý rồi, Jun đã chứng kiến tất cả kìa. Anh tuy vốn băng lãnh không quan tâm ai, nhưng khi nhìn thấy Park Mi như vậy, tim anh hơi trùng xuống phần nào. Vậy là cô gái ấy làm chuyện xấu xa đó thật sao? Anh luôn nghĩ nó là người vô hại, đáng thương….cô gái mang khuôn mặt May của anh.

Jun cau mày buồn bực rồi quay đi, có lẽ cậu đã hơi thất vọng rồi. Eun Nam không biết nói gì hơn chỉ lo lắng nhìn bạn mình, cậu chưa bao giơ thấy hắn buồn vì ai cả, đặc biệt là con gái! Nhưng cậu cũng quay đi theo một cách im lặng.

Kiều Hà nhanh nhẹn đứng lên cười mãn nguyện, liếc xéo Park Mi đang đứng chôn chân tại chỗ. Cô đi ra khỏi nhà ăn trong những ánh mắt quan tâm của mọi người, oa thật sung sướng khi được mọi người tin tưởng còn con ranh đó chuẩn bị chết đến nơi rồi! Kaka, cô quay đi, hất đầu về phía nó,…được lệnh, phân nửa đám học sinh lao tới chỗ Park Mi, phân nửa còn lại chỉ biết lắc đầu, hoặc cười cổ vũ~ Khung cảnh ác độc với mục tiêu là Park Young Mi! Những người đầu bếp cũng chỉ dám lo lắng nhìn, thân phận của họ không đủ tư cách để ngăn được những thiếu gia-tiểu thư giàu có đó, nếu họ ngăn cản, họ sẽ bị đuổi việc.

Park Mi yếu đuối, như con kiến trước một lũ trâu, nó chưa kịp làm gì đã bị xô ngã xuống rất mạnh. Nó ngã rầm ra nhà, đau đớn cố gắng chống cự. Nhưng tuyệt đối trên gương mặt luôn băng lạnh, không rên la một tiếng. Nó phải mạnh mẽ! Ba mẹ nó dặn nó thế nào? Không được khóc, không được tỏ ra mềm yếu, phải cứng rắn mới tồn tại được trên cs khắc nghiệt này!

Nó đã nhìn thấy Jun.Jun cũng đang nhìn nó cắn rứt, cậu muốn đến giải thoát nó khỏi lũ điên kia, nhưng sự thất vọng trong cậu quá đủ để cậu mềm lòng trước nó thêm lần nào nữa. Cậu….không tin nó nữa! Nghĩ rồi, Jun dứt khoát quay đầu đi.

Park Mi bị tát, bị những bàn chân dơ bẩn đạp lên người vô tội. Nhưng nó chịu được, nó ổn. Điều làm nó đau nhất có lẽ là ánh mắt của Jun. Hiểu rồi, vậy ra là Jun không tin nó, Jun nghĩ nó là người xấu! Thế mà lúc đầu nó cứ nghĩ anh là người tốt bụng, là người duy nhất nói chuyện với nó, là người đã cho phép nó nằm trong khu vườn bí mật ấy…! Nó thật sai lầm khi tin Jun!

Mười năm qua nó đã hiểu, không nên tin bất kì ai, và không được nghĩ tới thứ gì gọi là tình yêu cả. Nó đúng rồi. Nó căm hận Jun, nó căm hận sự hèn nhát và cộc cằn ở Jun. Được rồi, sao mày lại nghĩ tới anh ta nhỉ Mi? Mày là đồ điên, không được tin ai hết mà~ thôi thì chịu cho cơn đau này qua nhanh vậy. Phải, ta là người hất súp lên người Kiều Hà đấy, thì sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.