Trường Học Siêu Cấp

Chương 16: Chương 16: Kế Hoạch— (3)




CHAP 5: KẾ HOẠCH— (3)

“Mấy người làm cái gì vậy hả?!” một giọng nói vang lên hết sức lớn và bực mình. Tất cả mọi người quay lại sững sờ khi nhận ra đó là Bảo Duy.

Bảo Duy thực không hiểu chuyện đang diễn ra, mới bước vào nhà ăn anh đã vô tình thấy người con gái ấy bị đánh đập tơi tả rồi. Điều đó làm anh khó chịu. Cô ấy chưa qua tay anh thì không ai được phép đụng vào cả!

“À, anh Bảo Duy, là tại con điên này hất nguyên nồi súp vào người chị Hà, anh xem nó hai mặt chưa? Chúng em phải xử nó cho ra hồn ạ!”, một đứa con gái giành quyền trả lời, đỏ mặt ngây thơ như ra vẻ đáng yêu lắm, nhưng Bảo Duy đã quen cái loại này lắm rồi. “Nói cô ấy hai mặt, nhìn lại mình xem coi có giả tạo không?” Bảo Duy nhếch mép kinh tởm. Đứa con gái ngây người, như muốn đào lỗ chui xuống đất.

Bảo Duy lặng lẽ tiến lại chỗ Park Mi đang nằm ê chề, anh đi tới đâu là đám học sinh tản ra tới đó, không khỏi sợ hãi. Bất ngờ, Bảo Duy đỡ Park Mi ngồi dậy một cách nhẹ nhàng. Mi có điểm tựa, níu lấy mà đau đớn ngồi dậy, nó bây giờ cứ nửa tỉnh nửa mê, nhưng vẫn biết được người trước mắt mình là Bảo Duy. Nó đã ghét anh từ lúc sáng, bây giờ xuất hiện tất nhiên chưa thể nào thích cho được. Nhưng không lẽ đẩy hắn ta ra? Không, nó mệt lắm rồi, không cần biết là ai nữa, miễn sao được giải thoát khỏi đây.

“Em có ổn không?” Bảo Duy ân cần hỏi, câu hỏi sốc khiến đám con gái chết đứng nhìn chằm chằm vào anh ta. Còn nó có ổn không ư, câu hỏi hay đấy, nhìn thế này còn được gọi là “ổn” sao? Nhưng nó không nói gì. Bảo Duy đỡ Park Mi đứng dậy. Chân cô không thể đi được quá, nó toàn những vết bầm và trầy xước thôi. Nó vừa đứng lên đã loạng choạng suýt ngã, may là Bảo Duy đỡ lấy kịp. Mà cũng thật không ngờ, Bảo Duy-hotboy độc tài ngang tàng, cũng có lúc dám cúi người đối xử nhẹ nhàng với một thiếu nữ như vầy (=_=), không tin được a~

“Không đi được sao? Vậy thì….hự”, Không cần nó trả lời, Bảo Duy đã….bế nó lên trên tay như một con mèo con. Nó muốn chống cự nhưng không thể, vì bây giờ nó quá yếu còn anh quá mạnh, thôi thì mặc kệ anh ta làm gì cũng được miễn sao giúp nó thoát khỏi chốn ngột ngạt này.

Đám con gái toàn bộ ngã lăn ra xỉu, Bảo Duy của chúng nó có thể bế con ranh đó sao??? Kiều Hà dậm chân tức anh ách nhưng không dám ho he làm gì, cô chỉ biết nhìn mà gãi mắt rồn rột.

Từ phía xa, Jun chứng kiến tất cả. Cậu tự dặn lòng mình không liên quan gì tới nó, thế nhưng khi thấy Bảo Duy bế nó lên, có một ngọn lửa bùng lên trong Jun.

Cậu chạy đến rất nhanh khiến Eun Nam còn không ngăn cản được.

Jun đứng trước Bảo Duy và Park Mi, “Park Mi tại sao cô lại đi theo hắn hả???” có vẻ anh rất bực mình.

Bảo Duy nhìn Jun rồi nhếch miệng, “Tránh ra đi! Tôi còn phải đưa cô ấy đến y tế!” Mi nghe thấy giọng nói quen thuộc thì hơi ngoảnh đầu sang yếu đuối, phải ha, kia là Key Jun kìa, anh còn xuất hiện làm gì cho đầu nó thêm đau nhỉ? Lại còn gọi tên nó nữa chứ.Vớ vẩn.

“Tôi hỏi em, sao lại theo hắn dễ dàng như vậy??? Hắn giúp gì được cho em sao??” Jun gần như gào lên. Còn đám con gái thút thít sợ nhìn họ…

Đau đầu quá…cái tên Jun này, nó bực mình quay ngoắt sang dù toàn thân rất mệt và ê ẩm, “VẬY THÌ ANH GIÚP GÌ ĐƯỢC CHO TÔI SAO?” nó cười yếu ớt. Chính câu hỏi đó khiến Jun đứng sững lại.

Phải, cậu đâu có tin nó, cậu đã bỏ mặc nó mà, giờ còn đòi hỏi cái gì?

“Park Mi..? Ghét tôi lắm sao?” Giọng anh trầm.mặc.

Park Mi nghe hết, nhưng nó không trả lời, quay đầu vào bờ ngực rắn chắc của Bảo Duy, “Anh tránh ra đi.” nó nói nhỏ nhẹ nhưng phũ phàng. Tình huống này, có coi như Jun đã công khai tình cảm với nó không? Thôi bỏ đi, nó không-quan-tâm! Nó không tin vào tình yêu! Nó mệt mỏi nhắm mắt lại.

Jun nhìn nó, rồi lặng lẽ quay đi, bước ra khỏi nhà ăn, không ăn trưa cũng không sao. Eun Nam thấy vậy vội vàng chạy theo. Thề đấy, Nam chưa bao giờ thấy thằng bạn thân như vậy!

Bảo Duy cười khinh bỉ,”Không cứu được bạn gái, thế mà cũng…” “Anh im đi!”, Bảo Duy chưa nói xong đã bị Park Mi ngắt lời một cách mệt mỏi. Được rồi, Bảo Duy im lặng bế nó ra khỏi nhà ăn.

Để lại đằng sau nguyên cả đám học sinh chưa khỏi ngơ ngác, để lại Kiều Hà và Ánh Ly há hốc mồm không tin được chuyện mình vừa mới thấy.

…………………………………………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.