Trường Học Siêu Cấp

Chương 17: Chương 17: Anh Có Tin Tôi Không?




CHAP 6: ANH CÓ TIN TÔI KHÔNG?

Phòng y tế khá gọn gàng và mát mẻ. Nó nằm dài trên chiếc giường sắt trắng phau mềm mại, khẽ thở dài.

“Ăn chút gì đi, em chưa ăn bữa trưa phải không?” Bảo Duy ân cần, chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại ‘dịu dàng’ với con gái đến vậy, việc này trước đây chưa bao giờ Bảo Duy làm! Thà là đám con gái phục vụ cậu, chứ chưa có chuyện cậu tự nguyện chăm sóc Park Mi thế này, “Ăn cháo nhé?Tôi sẽ đút”

Park Mi: “……” nó không trả lời, thực không muốn ăn gì hết a~ Đầu óc nó không được thông suốt nữa, cái hình ảnh khi nãy của Jun ám ảnh nó riết. Ôi mà thôi sao lại nghĩ tới hắn ta nhỉ.

“Ăn đi ăn đi đi đi mà!”, Cái giọng ‘hiếm có’ của Bảo Duy vang lên, cậu ta đang năn nỉ nó sao? Ăn uống gì, cả người nó trầy xước tùm lum, hứng thú đâu mà ăn. “Tôi không ăn”, nó lạnh nhạt trùm hết mền lên đầu.

Bảo Duy bắt đầu hơi mất kiên nhẫn. Thề là cậu chưa bao giờ còng lưng dỗ dành một đứa con gái nào cả. Với tính cách của Bảo Duy thì, mọi đứa con gái xem cậu như là ông hoàng, lúc nào cũng xồn đến mà chăm sóc cậu vậy.

Thế mà bây giờ nhìn xem, chưa thấy ai mà lạnh lùng như cô gái này. Lẽ ra cũng phải đỏ mặt khi cậu cười chứ?

“Thôi được, em không ăn cũng không sao.”, Bảo Duy thở dài chịu thua. “Park Young Mi này tại sao em bị lũ điên đó hội đồng vậy hả? Biết tôi nhìn thấy rất là bực không?” Á ha, một câu nói quan tâm ghê đó, Bảo Duy liếc về phía nó xem nó có phản ứng gì không, rất tiếc là nó thậm chí còn không động đậy ngón chân.

“Này, tôi nói không nghe sao?”, Bảo Duy giựt giựt cái mền hết sức ngây ngô. Nó đến phát mệt. Suy nghĩ một hồi, nó lên tiếng dù rất nhỏ.

“Anh có tin tôi không?” câu hỏi lạ a~

Bảo Duy bỗng…mỉm cười, vậy là có hứng thú nói chuyện với cậu rồi ư. Bảo Duy quả quyết gật đầu (dù nó trùm mền có thấy cái gì đâu ==) “Có, tôi tin em, cái gì cũng tin! Nhưng mà là chuyện gì?” Oimeoi, đã hiểu tại sao Bảo Duy đây tán gái dễ như cháo, lời hay mật ngọt quá mà~

Park Mi chớp mắt mệt mỏi, từ bao giờ cô biết quan tâm tới việc gì khác vậy? “Tôi…là người hất cả nồi súp lên người Hà đó.” Nó nói bình thản. Thật ra, không ai tin nó cũng không sao, nó đã quen với việc cô độc lâu rồi.

Bảo Duy suy nghĩ vài second, anh đã hiểu chuyện ầm ĩ vừa rồi ở nhà ăn là từ đâu. “Em không làm chuyện đó, phải không?” Bảo Duy nói.

Park Mi thở thật dài mệt mỏi. Nó không tin Bảo Duy. Cái con người đó, tán gái cho đã, rồi vứt bỏ như búp bê, lại lăng nhăng giả tạo. Hỏi làm sao nó tin lời nào hắn nói? Nó chỉ hỏi vậy thôi, chứ không bao giờ coi trọng sự tồn tại của tên Duy đó cả, tin vào người khác là không nên mà.

“Tin hay không tùy anh. Không quan tâm.” Mi nói rồi lật mền, đứng dậy mang giày vào.

“Ơ, em làm gì vậy? Tính đi đâu?”, Bảo Duy thấy vậy cũng vội vã đứng lên.

Park Mi đeo xong giày. Thật sự nó không còn thấy đau lắm. “Đi dạo một chút, anh đừng có mà bám theo tôi!”, nó lườm sắc lẹm cảnh báo. Ah, đôi mắt của nó thật lạnh biết bao. Rồi nó đẩy cửa ra ngoài.

Bảo Duy lại ngồi phịch xuống sofa. Haizz, cô gái này..thật hay ho. Cậu làm bao nhiêu hành động ‘quyến rũ’ trước mặt nó rồi, thế mà vẫn không đổ sao? Ít nhất cũng phải ngạc nhiên khi thấy vẻ đẹp trai xuất sắc của cậu chứ? Hay là cậu không đẹp bằng thằng Jun nên nó thích thằng Jun rồi? Hay là…..Thôi lạc đề rồi quay lại mau!

“Tôi nhất định phải khiến em xiêu lòng!”, Bảo Duy nghĩ thầm và nở nụ cười nửa miệng thường thấy.

~~~~~~~~~~~~~~~

Park Mi bước chậm rãi và chán nản quanh sân trường rộng lớn. Chân thì bước mà đầu óc nó lại để đâu mất. Những suy nghĩ chằng chịt rối rắm kinh khủng, chỉ khiến não nó phát rồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.