CHAP 6: ANH CÓ TIN TÔI KHÔNG? (2)
Đi dạo là đi đâu đây? Nó chợt nhớ đến một nơi rất đặc biệt….
………………….
Khu vườn vẫn ảo mộng xinh đẹp như thế nhỉ…Nó vừa vào là đặt mình lên bão cỏ xanh rì, thoải mái hít thở những làn gió nhẹ thổi qua. Đây có phải là nơi nó yêu nhất rồi chăng?
Park Mi có lực học rất xuất sắc. Giỏi đến nỗi nó đã nhảy lớp hai năm, giáo viên không hết lời mà khen. Ai cũng cho nó là hoàn mĩ. Đã xinh đẹp như thiên thần còn học giỏi. Khuyết điểm lớn nhất của nó là sự lạnh lùng đến phát sợ. Hầu như ở trường cũ, nó không có lấy một người bạn nói chuyện. Mọi người ngưỡng mộ nó, ghen tị nó, ghét bỏ nó. Song không bao giờ dám nói chuyện với nó vì khi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của nó, mọi người lại rét run mà tránh xa.
Bộ Mi đáng sợ vậy sao? Ai hỏi nó cũng trả lời lại mà, tại sao không một lần làm bạn với nó. Cô đơn lắm, có hiểu không?
Thôi thì chấp nhận đi Park Young Mi, có lẽ suốt đời mày chỉ sống như thế thôi. Mày-chỉ-có-mục-đích-duy-nhất là trả thù cho ba mẹ mày. Đây là lí do mày tiếp tục tồn tại. Không là mày tự tử lâu rồi.
Đúng vậy, chỉ có một mục đích để tồn tại thôi.
_____________
“Aisss, kế hoạch gì không thành công! Lại còn phải hi sinh nhan sắc của mình nữa chứ! Đáng ghét!”, giọng Kiều Hà tiểu thư ré lên trong nhà WC. Cô đứng trước gương nhìn bộ dạng thảm thê của mình. Vì đây là kế hoạch, nên cô đã chuẩn bị sẵn một bộ khác thay thế, nhưng vẫn không khỏi bực mình.
Kế bên là Ánh Ly cũng đang tức anh ách, “Mình xin lỗi, thật không ngờ anh Bảo Duy lại cứu nó như vậy! Shit, kế hoạch đang hay..” cô cũng dậm chân thật mạnh.
“Thôi được rồi mình không có trách cậu! Nhưng mà giờ làm sao đây không lẽ chịu thua con điên đó à?!”, nhắc tới Park Mi, Hà bắt đầu giận đỏ mặt. Con ranh láo toét láo toẹt đó, dám chửi lại cô lại còn không xem trọng lời cô nói, hỏi sao không bực như thế này! Lỗi trọng đại của nó, chính là dám đụng vào anh Jun, thậm chí còn được tình cảm của Bảo Duy, có lẽ không chỉ cô mà toàn bộ đám con gái trong trường này đều ghét nó kinh khủng.
“Thua keo này bày keo khác, tại sao phải sợ nó? Thôi thôi giờ cậu thay đồ nhanh đi còn đi ngủ trưa!”, Ánh Ly xem chừng tính toán nhiều hơn. Nhưng giờ cô và Kiều Hà mệt lắm rồi, chỉ muốn chạy vào phòng ngủ nữ mà nằm ềnh ra nệm êm.
“Biết rồi biết rồi, đợi nha!”, Hà bước mạnh vào phòng thay đồ, lâu lâu ré lên khi súp dính vào tóc. Một nàng tiểu thư đích thực a~…
______________
Phòng ngủ của nam và nữ sinh cách nhau một bức tường duy nhất. Mỗi phòng đều rộng thênh thang và đẹp đẽ như khách sạn vậy. Một học sinh ngủ một giường đơn, giường trải sát nhau, được phân chia bằng một tấm rèm trắng mỏng.
“Này, nãy giờ tâm hồn mày để đâu thế?”, Eun Nam giở giọng khó chịu khi thấy thằng bạn mình là Jun cứ im im suốt. Nó bị sao vậy nhỉ?
Jun nhìn lên Eun Nam rồi lắc đầu, “Không có gì, mày im coi để mấy thằng kia ngủ nữa chứ, nói to vậy”
“Xời, mấy thằng đó mà ngủ nỗi gì, đang ngồi cá cược tùm lum ra kìa. Mày tham gia không, tao cũng đang chơi!”, Eun Nam bĩu môi dè giọng Jun. Aiss Jun đã nhức đầu thì chớ, tên bạn này…..
“Không! Vậy mày để yên tao ngủ!”, cậu nói rồi hất mền lại, đuổi khéo thằng bạn mất nết. “Được thôi, mày nằm đó ôm gối mà ngủ!”, Nam cũng không thèm nói gì thêm, hừng hực chạy ra đám con trai kia.