CHAP 6: ANH CÓ TIN TÔI KHÔNG? (3)
…….
Jun đau đầu quá. Trước giờ chưa bao giờ cậu phải suy nghĩ, bận tâm về ai lâu như vậy. Người cậu đang nghĩ về ư? Là Park Mi. Cái ánh mắt lạnh nhạt nó quăng cho cậu, lời nói thẳng thừng nó ném cho cậu hồi nãy, cứ ám ảnh mãi thân xác Key Jun này.
“Anh hùng mà cũng không cứu nổi mĩ nhân?”, cái giọng này, không phải của Eun Nam? Jun mở mền ra ngoái đầu lại xem.
Đáng chết a~ Bảo Duy.
Và, cái kiểu nói giễu cợt ấy là thế nào? “Tôi không phải anh hùng gì hết!”, cậu thẳng thừng trừng mắt nhìn Bảo Duy. Bảo Duy chỉ cười như thấy chuyện gì hài hước lắm, “Oh, ra vậy sao? Mà tôi hỏi một câu nhé, sao cậu thấy Mi bị đánh như vậy, không có cảm giác thương xót chút nào à?”, Bảo Duy nhướn mày ranh mãnh, moi móc anh chàng lạnh lùng Key Jun này có thể gây thú vị cho cậu! Cậu vốn là một thằng con trai hay tìm kiếm thú vui trên nỗi buồn của người khác mà.
Jun nhíu mày lại. Tim.cậu bỗng dưng nhói lên. Tất nhiên là cậu thấy rất, rất đau đớn khi người con gái ấy bị thương như vậy. Nhưng sao chứ, chính cậu lúc đấy không tin tưởng nó, nghĩ nó là người xấu xa cơ mà. Và hơn nữa…..mọi người đã luôn nhìn cậu là một người lạnh lùng, băng lãnh rồi. Nếu cậu ra cứu nó vào lúc đó, mọi người sẽ nghĩ gì? Sẽ đồn thổi mọi thứ lên như thế nào? Cậu không muốn, cái lớp băng lạnh do cậu mất công hình thành, lại bị phá vỡ bởi một đứa con gái. Một đứa con gái mà không phải là May.
Jun đã thề, mãi mãi trên cuộc đời này, chỉ yêu May. Cậu không thể phản bội tình yêu của May. Cho dù May đã nói không yêu cậu…
“Tại sao tôi lại thấy thương xót cho cô ấy?”, Jun nói, mà bỗng trong tim cậu phát nhói lên. “Cậu biến đi, tôi buồn ngủ lắm!”, cậu trừng mắt lại.
Bảo Duy thấy vậy nhếch miệng cười thú vị, “Được thôi tôi cũng không muốn dây dưa!”
Tưởng anh đi luôn rồi. “Nói cho cậu biết, tôi chắc chắn sẽ tìm ra ai là kẻ hại Park Mi như vậy, tôi tin Park Mi không làm chuyện đó vô cớ!”, câu nói sốc a~
Jun sững lại. Nghe câu đó tự nhiên anh thấy máu phát nóng lên. Gì chứ, Mi là của hắn ta hay sao mà ra vẻ quá vậy?! Anh bực mình cố nén giận lại, rồi bắt mắt mình khép xuống mà ngủ…
Bảo Duy, tôi sẽ không bao giờ thua anh đâu!
………………………………………
:)) post hơi trễ,thông cảm :v