CHAP 7: TẦM MẮT.
“Các em, một tuần nữa trường ta sẽ lại có cuộc thi tìm kiếm nhân tài, như mọi năm thôi nên cô nghĩ các em không còn thấy xa lạ nữa. Cuộc thi này đơn giản là mỗi em sẽ làm bài kiểm tra IQ, ai có số điểm cao nhất sẽ được đính tên trên báo trường và có phần thưởng tiền mặt nữa.”, cô chủ nhiệm vui vẻ đứng trước lớp.
Học sinh ngồi dưới cũng chẳng quan tâm lắm. Tiền à? Họ không hề thiếu, cái mà họ thực sự để tâm là ‘danh dự’ ai mà được đăng tên hạng nhất á, thế nào cũng được ngưỡng mộ hơn. A~ nhất định họ phải thắng!
Park Mi ngồi dưới hơi ngước lên rồi cụp mắt xuống. Lí ra nó cũng sẽ không quan tâm tới cuộc thi, nhưng…phần thưởng là tiền mặt, và với danh tiếng trường Siêu Cấp Quốc Tế Snow University, số tiền ấy hẳn không nhỏ.
Từ trước tới giờ, nó luôn muốn làm ra tiền để giúp cô Shyn Hye. Dù cô có ngăn cản nó, luôn nhắc nhở nó rằng “chỉ cần lo học thôi, tiền bạc đừng quan tâm”, cái ước mơ ấy luôn cào xé nó. Cô Hye lúc nào cũng cố gắng làm việc để có lương đầy đủ, chăm lo cho hai cô cháu không thiếu thốn gì đơn giản. Nhìn cô vất vả nó phát bực lên, chỉ muốn có tiền. Phải, tiền không nói lên được tất cả, không mua được tất cả, nhưng cũng không thể phủ nhận ai cũng phải cần tiền.
Cuộc thi này, nhất định nó phải tham gia.
“Có tham gia không?”, bên cạnh Jun hỏi. Cậu đang cố xóa đi khoảng cách vô hình sau chuyện lần trước giữa nó và cậu.
Nó chẳng nói, chỉ gật đầu cho có lệ. Jun thở dài ngao ngán, cô nhóc này, không biết có thi nổi không, học hành tệ như thế nào mà đòi thi nhỉ. (Ai za, coi thường nó rồi, cậu chưa biết năng lực của nó thôi a~) Lúc nào cũng thấy nó nằm ườn ra bàn có học đâu.
“Định thi nổi không?”, Jun quay sang cười một bên miệng, cái điệu cười này, đúng là sốc máu mà.
“Anh coi thường tôi sao? Anh nghĩ tôi không bao giờ hơn anh được à?”, Park Mi hơi quay đầu sang, hỏi bình thản.
“Ừ, tôi nghĩ vậy đó.”, Jun tặc tặc lưỡi lạnh lùng. Cậu hoàn toàn tin vào bộ não của mình, khỏi nói, năm nào cũng xếp nhất toàn trường mà, không lẽ thua một cô gái học tầm thường với sự lười biếng kinh khủng?
Nó nhếch mép, “Vậy để xem, anh nghĩ tôi hạng mấy?”
“Chắc chưa với nổi giải khuyến khích, nhiều người học rất giỏi đấy!”, Jun nói một câu khá là máu. Ô hơ, cậu càng coi thường nó đi, sẽ càng ngạc nhiên cho xem.
“Tôi cần đoạt được giải nhất.” Nó nói một cách nghiêm túc, khuôn mặt xinh đẹp thôi cười mà lạnh nhạt nhìn ra cửa sổ. Jun thấy vậy cũng thôi nói, sẽ để nó độc thoại.
“Dù gì tôi cũng không tin anh, sẽ không tin anh.”, nó tiếp, ánh mắt trầm tư khẽ chớp, đôi môi anh đào cười nhạt nhẽo. Jun khẽ nhói lên, khung cảnh trước mắt cậu thật buồn, thật nhẹ nhàng, thật yên tĩnh. Là khung cảnh một cô gái nhìn ra bầu trời u ám ngoài kia, đôi mắt nâu của cô ấy vẽ lên một nỗi tuyệt vọng mà cậu chưa bao giờ biết được lí do..mái tóc cô ấy nâu ánh, mềm mại đậu trên bờ vai trắng ngần.
Nhìn bờ vai nhỏ bé đó xem, nó thật cường quật và mạnh mẽ biết bao.
“Tại sao vậy?”, Jun bất ngờ hỏi, tại sao lại không tin cậu nữa.
RENG…! chuông báo hết một ngày học vang lên đột ngột, đám học sinh reo lên ầm ĩ, vui sướng chạy đi chạy lại, thu dọn ra về. “Tại sao?”, Jun vẫn kiên trì ngồi yên ,ánh mắt cậu không hề vội vã, vẫn là đôi mắt đen trầm cảm, băng lãnh với mọi người, vẫn luôn ám ảnh quá khứ với người con gái tên May.
Park Mi đứng dậy, đặt balo lên bàn, nó khoác vào vai, sau cùng, nó quay lại với Jun, khẽ nở một nụ cười hồn nhiên nhưng như cứa một nhát vào tim cậu, “Bởi vì anh không tin tôi”, nó cười nhạt dần rồi chậm rãi đeo balo ra khỏi lớp.