CHAP 13: KẾT QUẢ IQ. (2)
“Trời, Park Mi hạng 2 kìa!” Lily tròn mắt thốt lên, cả nhỏ lúc đầu cũng không nghĩ rằng nó giỏi và thông minh đến vậy.
Và cả trường ai cũng không khỏi ngạc nhiên khi thấy tên Park Mi.
Top 5.
1. Key Jun.
2. Park Young Mi.
3. Anna (một đứa mọt sách nào đấy lớp khác, vào học nhờ học bổng)
4. Bảo Duy (cũng giỏi lắm đấy chỉ là ngông cuồng ăn chơi thoi)
5. Eun Nam ( do may mắn+lụi, và một chút thông minh còn sót lại :v mà được giải hay ko đối vs anh chàng chẳng q.trọng!)
Đám học sinh kia chỉ biết buồn+tiếc vì ko thấy tên mình.
Key Jun đạt điểm tuyệt đối 100/100
Park Mi..99/100
“Trời ạ, sai đúng một câu thôi sao?” Lily nhìn mà sốc cả mắt. Uổng thế ko biết.
“Mình cần phải đoạt giải nhất, mình muốn có chút tiền giúp cô Shyn Hye….” lời nói của nó vang bên tai nhỏ. Nhỏ run run người, thấy thương nó hết sức. Mà giờ nó lại ở đâu vậy không biết.
….
Vẫn chỗ vườn cây và hồ nước xinh đẹp.
Một cô gái có vẻ đẹp mị hoặc đang ngồi cạnh hồ nước, đôi tay thon dài vuốt ve làn nước mát.
Cô mặc chiếc váy trắng đơn giản, không họa tiết nhưng khiến cô càng tăng thêm vẻ đẹp thuần khiết, băng lãnh hơn bao giờ hết. Đôi chân trắng ngần, thon dài nhỏ bé, nhưng độc lập.
Yếu ớt đấy, nhưng cũng hang nghiên mạnh mẽ.
Khuôn mặt nhỏ và thon, chiếc cằm tinh tế toát lên sức hút hoang dại. Mái tóc dài mềm mượt, vài sợi đậu trên vai.
Đôi mắt cô ấy ẩn chứa nhũng nỗi buồn sâu sắc không ai hiểu được. Nâu và trong trẻo. Sống mủi thẳng, ửng hồng cái lạnh sắp sang đông.
Làn môi căng mọng, hồng ửng và thật mềm, kích thích người khác muốn cắn vào một cái.
Park Mi đã thấy kết quả cuộc thi IQ sáng nay rồi, lúc đó nó đến rất sớm.
Nó tự đọc, lặng lẽ rồi cả tiết buổi sáng nó không vào lớp.
Lẽ ra, chắc chắn nó có thể dành số điểm bằng Jun: 100/100.
Chỉ là, nó chấp nhận bỏ câu hỏi cuối cùng ấy. Thà bỏ, còn hơn cắn răng trả lời nó một cách giả tạo.
Nó muốn ghi: Tôi sẽ ở bên cha mẹ mình cho dù hoàn cảnh có vất vả thế nào. Vì ba mẹ là hi vọng sống duy nhất của tôi. Rằng là những người tôi yêu nhất.
Nhưng thật sự ra, nó chỉ có thể nghĩ được năm chữ: “Tôi không còn ba mẹ”
Cuối cùng, nó lựa chọn cách không trả lời bất cứ từ nào.
Không có ba có mẹ, là nỗi đau lớn nhất?
Mất đi người mình yêu thương…cơ mà……
…
Bỗng dưng, nó nghĩ đến Jun. Không phải là Jun ở đây, mà là Jun của nó.
“Của nó”, phải, Jun toàn quyền sở hữu của nó, và nó cũng toàn quyền sở hữu của Jun. Hai người, thuộc về nhau!
Mi nhìn lên trời âm u, có vẻ như sắp mưa. Nó chẳng quan tâm. Nó chớp mắt, trách ông trời tại sao lại lấy đi quá nhiều của nó như vậy. Lấy cả nhũng người nó yêu thương nhất.
Ba. Mẹ. Chị. Và Jun.
Nó nói chia tay Jun, có phải là nó đùa giỡn vs tình cảm Jun đâu. Nó vẫn luôn yêu Jun thật nhiều. Ba mẹ nói, còn bé xíu sao yêu sớm quá, nó không biết trả lời làm sao. Nói chung, ở bên cạnh Jun, nó luôn có cảm giác ấm áp và an toàn.
Pama nó mất, gia tộc, tập đoàn Park hoàn toàn phá sản. Tưởng nó sẽ được cô bác họ hàng của pama nuôi nấng, không ngờ họ đến, nặn vài giọt nước mắt cho có tình ruột thịt, rồi mạnh ai nấy vơ vét hết tài sản trong nhà. Ném cho nó ánh mắt vô cảm như người xa lạ rồi đi.