CHAP 7: TẦM MẮT. (3)
“Bạn chung trường sao không mở cửa chứ con? Để cô mở vậy”, cô Shyn Hye nghe thế thì cười tươi hẳn, con bé này cũng có bạn nữa sao? Tin mừng quá nha. Thế mà trông nó kìa, cứ như đang cự tuyệt người bạn đó vậy.
“Không không cô, tên bạn này đáng ghét lắm, cô kệ hắn đi!”, Park Mi ra sức phân trần. Vừa nghe xong tâm hồn cô Hye rơi xuống tận ngón chân, ra là con bé này vẫn không chấp nhận một người bạn nào cả, còn nói là “đáng chết” nữa chứ, không vui a~…”Nhưng mà cô vẫn phải mở cửa cho người ta!”, cô shyn Hye nói mà sầm mắt nhìn nó, khiến nó phát chán mà bỏ tay cô ra.
Rầm rầm…không để người đứng ngoài đập cửa thêm một giây nào, cô shyn Hye đã mở chốt ra, oh, trước mặt cô Shyn Hye là một chàng trai rất cao và đẹp như tạc tượng, đằng sau anh ta là chiếc Bentley đắt đỏ. Nhìn là biết không phải người tầm thường, theo phản xạ cô Hye cúi đầu mạnh, tóc lòa xòa rơi trước trán, “Ngài…ngài…là bạn của Park Young Mi?”
Bảo Duy nhìn thấy vậy khuôn mặt lập tức tắt nét bực bội, tươi cười nhìn cô Hye, “Chào bác, bác là mẹ Park Mi phải không a?”
Chỉ có Park Mi đứng sau cô Hye, khuôn mặt bực bội chống tay lên tường.
“Không tôi chỉ là…..”, cô Hye định nói ‘tôi chỉ là cô ruột của nó thôi’ thế nhưng đã có một giọng nói trong trẻo phía sau vang lên ngắt lời cô, “Phải đấy, là mẹ ruột của tôi!”
Cô Shyn Hye nghe vậy trợn mắt quay lại nhìn nó, nó im lặng chỉ nhíu mày, thấy thế nên cô Shyn Hye cũng không phản kháng gì thêm. “Ngài tới đây có việc gì?”, cô quay sang hỏi Bảo Duy, anh ta nghe vậy chỉ bật cười, “Haha, gọi vậy nghe già lắm bác ơi”
“..vậy, cháu tới đây có việc gì không?”, cô shyn hye cũng cười đáp lại một cách thân thiện. Một chàng trai rất lễ giáo, thật tuyệt nha. “Cháu tới mời Park Mi đi ăn tối cùng đó ạ” Bảo Duy gật đầu.
Cô Shyn Hye nghe vậy trợn mắt quay sang nhìn Park Mi, nó cũng giật mình trừng mắt lại Bảo Duy ý bảo ‘anh đang nói cái quái gì với mẹ tôi thế?’ nhưng cô Shyn Hye đã kéo nó lại tránh móc, “Con bé này thật! Người ta có ý tốt mời đi ăn mà còn không cho vào nhà nữa chứ! Con lên chuẩn bị đồ đi ngay” Cô giựt giựt mạnh tay nó.
Nó nghe thấy thì cau mày không đồng ý “Con sẽ ở nhà ăn với cô, à không, với mẹ. Con không thích ăn chỗ lạ”
“Yên tâm đi, chỗ đó đẹp.và thoải mái lắm, đồ ăn cũng rất ngon” Bảo Duy cắt ngang, đã thế còn nháy mắt làm nó chỉ muốn chạy tới tát cho anh ta vài cái.
“Thấy chưa, con không được để anh ấy chờ, mau lên thay váy rồi đi với anh ấy đi!” cô Shyn Hye tõ vẻ bực bội thúc giục. Aiss thật đáng sợ nha, nó tuy cực kì khó chịu nhưng cũng lên lầu. Khuôn mặt lạnh lùng như đá.
5 phút sau.
Park Mi hậm hực bước xuống lầu, nó không thay đổi nhiều. Mái tóc nâu dài thả ra tự nhiên như mọi ngày, hờ hững đậu trên bờ vai nhỏ. Ánh mắt tuy rất lạnh lùng, nhưng không thể phủ nhận chúng rất trong và đẹp. Nó chỉ thay một bộ váy đen tuyền hầu như không có họa tiết, suôn thẳng, đây là kiểu nó thích, mặc váy đơn giản không hoa hòe. Nhưng dường như màu đen ấy làm tôn lên nước da trắng ngần như sữa của nó, hết sức nổi bật. Đôi chân thẳng, trắng và thon khẽ bước mạnh *đang bực ấy mà*, làm si mê bất kì một người đàn ông nào.
Nó- đơn giản nhưng nổi bật. Như một thiên thần.
Bảo Duy bỗng tròn mắt nhìn nó không che giấu “Đẹp thật đó nha” còn phán cho một câu không tế nhị chút nào. Nó không quan tâm, đi với thằng điên này chỉ là bất đắc dĩ, chứ nó không bao giờ muốn. (thằng điên ạ :v)