CHAP 7: TẦM MẮT. (4)
“Được lắm con, đi đi không Bảo Duy chờ”, cô Shyn Hye cười hài lòng, ôi cô ấy biết cả tên hắn rồi a, nguy hiểm nguy hiểm!
“Cô…à mẹ ở nhà nhớ phải ăn đầy đủ đấy, một chút con về liền”, Park Mi nhìn cô với ánh mắt hiền lành. Xong nó quay sang Bảo Duy, đôi mặt lập tức lạnh nhạt đáng sợ như nhát dao “Đi lẹ rồi về!”
“Ấy gì mà lẹ, các con cứ đi thong thả, mẹ sẽ để cửa” Cô Shyn Hye nhéo nhéo vai nó nhắc thầm, miệng không ngừng cười cười. “Ui..con biết rồi” nó nhăn nhó cầm theo chiếc túi xách nhỏ để điện thoại.
Cánh cửa đã đóng lại. Nó bắt đầu cảm thấy lạc lõng với tên Bảo Duy này.
” Lên xe nào” hắn cười như mãn nguyện lắm. Được rồi, nếu không vì cô Hye,nó đã nhốt anh ở ngoài đập đến khi nào chán thì thôi. Thế nhưng số phận không cho nó sự may mắn đó. “Tôi không có ngu” nó trừng mắt đáng sợ, làm Bảo Duy đây cũng phải sởn gai ốc,một đôi mắt lạnh kinh khủng.
Bước lên một chiếc xe dáng thể thao đắt đỏ cũng chỉ khiến nó thấy thoải mái hơn được nửa phần, điều nó đang khó chịu là Bảo Duy lái xe với vận tốc như đang đua. Rồi cũng mặc kệ, nó đi chỉ để cho cô Shyn Hye hài lòng thôi.
“Đến rôi” Bảo Duy nói làm nó tỉnh dậy trong mớ suy nghĩ chằng chịt. Cái gì, đến rồi ư. Nãy giờ chỉ mới có hơn 7 phút, cậu ta đi với vận tốc ánh sáng đó à?
Park Mi toan mở cửa xe thì bên ngoài, Bảo Duy đã đi đến lịch thiệp mở cửa ra cho nó. Nó lạnh nhạt bước xuống.
Tất cả mọi người ở nhà hàng nhìn Bảo Duy và nó một cách ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Kìa đó là Bảo Duy tập đoàn đứng thứ 10 thế giới đó nha, đẹp trai không tưởng tượng nổi, nhìn cái xe kia cũng hiểu. A cô gái đi bên cạnh anh ấy đó sao? Chuyện Bảo Duy thay xoành xoạch bạn gái thì ai cũng đã biết và quen, thế nhưng cô gái này đặc biệt quá a~ chưa thấy ai xinh đẹp như cô ấy, khuôn mặt lại hơi băng lãnh. Thiệt có ai đi ăn với thiếu gia đây bằng khuôn mặt lạnh lùng kiểu đó không chứ!—– thiên hạ đang bàn tán.
“Anh Bảo Duy!” đám con gái reo lên vui sướng “Anh Bảo Duy thật kìa!”
Nó thật ra không quan tâm anh ta hút gái như thế nào, lẳng lặng bước vào nhà hàng trước. Bảo Duy cười cho có lệ với các cô gái nọ, rồi chạy theo Park Mi vào trong. (anh Bảo Duy đã được hâm mộ thế này thì không biết Jun sẽ làm cả thế giới điên cuồng ra sao nữa :)))
Nhà hàng 5 sao, đẹp thật. Cảnh đêm chỉ làm nổi bật hơn màu dát vàng mị hoặc của nhà hàng. Bên trong có cả một dàn nhạc lớn, chơi violin. Nhìn quanh một lượt, chỉ thấy toàn những người ăn mặc sang trọng, cử chỉ rất giàu có, tức nhà hàng này không phải ai cũng có thể vào được.
Không đợi Bảo Duy kéo ghế cho, nó đã ngồi xuống. Bảo Duy thấy vậy thì ngồi đối diện. “Em chọn món đi” anh đưa cái menu được thiết kế tinh tế cho nó. Nó cầm lấy, lật lật vài trang xem chừng không có hứng thú gì. Những món trong này rất đắt, nó không có đủ tiền mà trả. “Tôi không muốn ăn gì hết” nó lạnh lùng nói, gấp menu lại.
“Vậy là thế nào? Tôi sẽ trả tiền mà, là tôi mời, em cứ tự nhiên!” Bảo Duy ngạc nhiên, cô gái này, bao giờ anh mới ‘tán’ được đây. Thật ra anh chỉ đang hứng thú với Park Mi, chứ khi mà anh lấy được tình cảm của Park Mi, sẽ quăng nó đi như những cô gái khác. Sở thích của Duy chỉ có vậy. Nhưng xem ra, cô gái này..thật sự khó mà lấy được lòng dù chỉ là một ánh mắt thiện cảm.
Biết là Bảo Duy sẽ trả tiền, nhưng nó vẫn không muốn mang nợ ai trên cuộc đời này. Nó lắc đầu.
“Hừm, cho tôi Pizza Italia loại đắt nhất ra đây!”, Bảo Duy nói lớn, mấy người phục vụ vội vã cúi đầu rồi đi làm ngay công việc của mình. Khách VIP a~ không thể làm anh ấy không hài lòng!