Trường Học Siêu Cấp

Chương 24: Chương 24: Tầm Mắt. (5)




CHAP 7: TẦM MẮT. (5)

Nó nghe vậy cũng hơi chột dạ, nhưng lại mặc kệ ngồi im. Bản tính lạnh như băng của nó đã thấm vào máu từ lâu rồi.

15 phút sau, đĩa Pizza rất lớn và thơm phức được mang ra. Nó nhìn thấy cũng hơi đói bụng, chiều giờ nó đã được ăn gì đâu. Ngay sau đó, người phục vụ mang khay nước ra, sơ ý thế nào mà….Cheng, Rầm…..nguyên cả khay nước đổ ập vào người Park Mi!

“Thật lòng xin lỗi quí khách!! Xin lỗi….tôi…….” cô phục vụ cuống lên lắp ba lắp bắp, thầm liếc về phía Bảo Duy sợ hãi. Mang danh bạn gái của thiếu gia đây, làm phật lòng bạn gái là phật lòng thiếu gia. Cô phục vụ này đến số rồi.

Mọi người quay phắt lại nhìn kinh ngạc. Rồi cũng thầm an ủi, thiếu gia Bảo Duy này thường rất vô tâm với người yêu, cô gái nào cũng thế, dù nước sôi có đổ vào người thì cậu cũng sẽ không quan tâm. Thế nhưng khi cậu nhìn thấy Park Mi bị vậy, máu trong người bỗng sôi lên sùng sục cậu đứng phắt dậy, tay đập cái RẦM xuống bàn khiến mọi người và cô phục vụ giật bắn mình sợ hãi.

“Cô vừa làm cái quái gì đây??? Còn muốn phục vụ ở đây không hả??”, Bảo Duy la lên gườm gườm nhìn cô ấy. Cô giật bắn người sợ vô cùng, đụng vào thiếu gia là một điều rất không nên, cô ấy bật khóc không dám nói nên lời.

Bảo Duy quay lại nhìn Park Mi lo lắng, và cậu kinh ngạc khi nhìn thấy nó vẫn không biểu cảm gì. Nó từ nãy tới giờ chỉ lẳng lặng cầm khăn lau tay và váy. Bộ váy xinh đẹp đã bị ướt hết, nhưng với nó cũng ổn, không có gì đáng ngại. Vẫn giữ gương mặt xinh đẹp lạnh lùng. “Em có sao không hả?? Bị như vậy không lên tiếng phản kháng gì sao??” Bảo Duy chạy đến lau giùm nó. Nó chỉ im lặng không nói gì.

Mọi người thì há hốc miệng, gì đây?? Thiếu gia Bảo Duy cũng có ngày biết quan tâm bạn gái sao? Chuyện cực lạ a~

“Về thôi” Nó hạnh phúc trong lòng kiếm được lí do để ra về. “Không còn muốn ăn nữa” nó nói vô cảm rồi đứng dậy.

“Không được, tôi mời em đi ăn mà. Nếu em muốn tôi sẽ đuổi việc cô ta ngay!” Bảo Duy toát ra khí nguy hiểm. “Không, đi về, không sa thải cô ấy, không gì hết!”, nó nói. Giọng nói nhẹ tâng như lông vũ thế nhưng rất có giá trị. Khiến Bảo Duy tuy khó chịu nhưng cũng gật đầu “Về thì về!”

Anh ném lên bàn một cọc tiền trả cho chiếc Pizza dù chưa ăn miếng nào. Một lần cuối lườm cô phục vụ rồi vòng tay qua eo Park Mi ra ngoài. Nó tuy không thích nhưng cũng đang mệt lắm rồi, kệ hắn.

____________

“Sẽ đói lắm đấy!”, Bảo Duy vừa đưa nó về vừa nói. Thật bực mình! Bữa hẹn đang tiến triển thì bị hủy! Mặt mũi thiếu gia này để đi đâu!

“Khi về tôi sẽ ăn cơm nhà”, nó lạnh lùng hơn.

“Nhớ phải ăn đấy. Nói với mẹ em tôi sẽ bù lại một bữa tối khác, và đền cho em một chiếc váy đẹp hơn!”, Bảo Duy chợt mỉm cười.

“Không cần”, nó vẫn tiếp tục lạnh lùng. Thật ra trong bụng nó đói muốn chết rồi nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài.

15 phút sau đó đã về đến nhà. Nó tự mở cửa xe bước ra, vui vẻ khi được thả về ngôi nhà yêu dấu. Nhìn vào trong, Bảo Duy giơ tay chào nó, lại còn nháy mắt “Chúc ngủ ngon nhé!” thật kinh khủng. Nó không muốn thêm chuyện nên cười hời hợt đáp lại cho có, rồi đóng cửa cái RẦM chạy vào nhà.

Một cô gái thú vị, nhất định mình phải chiếm được tình cảm của cô ấy! Bảo Duy ngồi trong xe khẽ bật cười. Rồi nhấn ga ra về.







Đằng sau đó, gần cuối con phố, một chiếc Ferrari màu đen dáng sporty đứng yên. Từng chuyện vừa diễn ra đã được chứng kiến rõ ràng. Ngồi trong xe là một người con trai hoàn hảo, tay chống tay lái, gương mặt lạnh lùng như băng đá. Tim anh hơi nhói lên rồi thôi.

Anh đến để trả nó quyển vở. Và không hay nhìn thấy nó và Bảo Duy ‘tung tăng hạnh phúc’ như thế.

Anh cười nhạt. Rồi phóng xe đi. Chiếc xe lao vun vút trên phố.

…………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.