Trường Học Siêu Cấp

Chương 25: Chương 25: Bạn.




CHAP 8: BẠN.

Park Mi vừa đeo tai nghe vừa đi vào lớp. Sớm thế này chắc chưa ai đến, nó định sẽ nhìn qua sách vở một chút, dù sao thì, tuần sau là thi IQ rồi còn gì, dù nó rất giỏi nhưng không được chủ quan quá.

Vừa đậu xe ở bãi, quay lại đã thấy một chiếc Ferrari đen sang trọng đang đi vào cổng trường. Đến bảo vệ cũng phải cúi người chào.

Từ trong xe, bước ra một chàng trai rất cao. Ngũ quan xuất sắc cùng gương mặt hoàn hảo lạnh như băng. Anh ấy cũng đến sớm thế này sao?

Nó khẽ nói “Jun..anh trả tôi quyển vở hôm qua đi” anh nghe vậy thì bước đến gần “Tối qua tôi đến nhà cô định trả rồi” nói xong anh bước thẳng vào lớp. Nó đứng im khó hiểu, tối hôm qua…….rồi, hiểu rồi.

“Vậy sao không trả?” nó cố gắng đi đều Jun, khó có thể bằng được những bước chân dài và mạnh mẽ ấy.

“Tôi quên”

“Quên là sao. Hôm qua, là tôi đi ăn tối.” nó nói.

“Cùng với Bảo Duy phải không?”

“Sao anh biết..à” Nó định hỏi rồi cũng tự trả lời được. Bộ anh ta…”ghen” đó sao? Kì quặc a~

“Bữa tối ngon không?” anh hỏi. Chân vẫn bước. Thần thái có hơi khó chịu.

“Bình thường! Anh…” nó ngập ngừng, “Tối nay anh muốn đến nhà tôi ăn không? Nếu anh không phiền!” nó cảm thấy lạ lùng khi nói câu này. Trước giờ chưa bao giờ nó mời ai tới nhà mình, nhất là một đứa con trai. Nhưng cứ nhìn Jun “khó chịu” như thế này, nó cũng không thích, cũng không được thoải mái tâm tư–liền buột miệng nói vậy a~

“Thật?”, Jun hỏi vẻ không tin lắm. Nó bực mình gật đầu mạnh, “Là thật! Anh không muốn đến chứ gì?!”, bước chân nó bỗng nặng hơn.

“Không, tôi sẽ đến!”, Jun nghe vậy..khẽ cười nhẹ bên mép, tự nhiên tâm tư anh phấn khởi lên được phần nào. Đừng-đừng nói là anh thích nó đấy nhé? Không được!

Còn nó thì hơi vuốt tóc bối rối, “Nhưng…nhà tôi ăn không có sang trọng gì đâu..chỉ có..”, nó đang nói thì Jun cắt ngang, “Đồ ăn như thế nào tôi cũng ăn được!”, Jun cười với nó, khiến nó hơi ngạc nhiên.

“Vào lớp ôn bài cùng đi, đừng quên lời thách đấu”, Jun bước nhanh hơn. Mi nghe vậy thì nhếch miệng cười, “Okie-doggie! Tôi chắc chắn sẽ giành giải nhất”, nó quả quyết rồi chạy theo Jun vào lớp. Bỗng nhiên nó thấy vui vẻ hẳn.

Park Mi và Jun chỉ cần thời gian rất ngắn để đọc hết một quyển sách giáo khoa. Đơn giản vì cả nó và anh có chỉ số IQ rất cao, cần bao nhiêu phút để nhập hết kiến thức vào đầu đâu. Không khí đang rất yên tĩnh và bình yên, thì từ phía cửa bỗng có một tiếng cọt kẹt.

Cả nó và anh đều phân tâm ngước lên phía cửa, chẳng có gì cả. Tính vốn lạnh lẽo vô cảm nên cả hai cũng không quan tâm lắm, cúi xuống học tiếp. Cọt kẹt….lại tiếng cửa ấy, nó chẳng thèm để tâm, đôi mắt nâu cứ dán vào trang sách hết sức tập trung. Jun hơi khó chịu, “Con ma nào thì biến đi!”, nói xong cậu lại chúi đầu vào quyển sách dày cộp. Nghe vậy Mi hơi nhếch miệng cười, “Anh tin vào ma?”

Jun lắc đầu. Chẳng có rảnh rỗi để anh tìm hiểu về mấy điều tâm linh này. “Còn cô, có tin không?”

Nó nghe thế, bối rối im lặng. Một lúc, nó quay sang Jun, cười buồn, “Tôi đã không tin từ mười năm trước rồi.”

Anh hơi ngạc nhiên, có chút khó hiểu. Đang định hỏi tại sao thì..từ cửa phát ra một tiếng kêu..”Meow” nghe thật thương.

Park Mi tò mò đứng dậy, “Là một con mèo con thôi mà” nó nói. Ma miếc gì ở đây. Nó đi về phía cửa, anh thấy vậy cũng đi theo.

Một chú mèo con lông xám, có lẽ là mèo hoang. Nhưng nó rất dễ thương, tuy có hơi gầy và dơ. “Tôi sẽ nuôi nó”, Park Mi không chần chừ bế con mèo lên. Mi hiểu, cảm giác bị tất cả mọi người bỏ rơi, đùn đẩy trong lúc khó khăn nhất là như thế nào. Những kí ức kinh hãi ấy tua đi tua lại trong đầu nó, làm nó bỗng dưng cảm thấy đau buốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.