CHAP 8: BẠN. (2)
“Cô tính nuôi nó sao? Tôi cũng muốn nuôi nữa”, Jun gãi đầu. “Vậy thì chúng ta cùng chăm sóc nó vậy, tôi cũng không cần giữ riêng!”, nó cười, đưa con mèo nhỏ cho Jun.
Con mèo hơi sợ sệt, nhưng cảm thấy tình cảm của hai con người này, con mèo đã thôi giãy giụa từ lâu. Đôi mắt to của nó ngước lên nhìn hai người, “Meow..meoww”, có vẻ là rất đói rồi. “Đặt tên là gì?”, Jun hỏi, bàn tay ấm áp khẽ xoa xoa đầu chú mèo, vô tình đụng phải…bàn tay trắng thanh mảnh của Park Mi–hơi ấm nóng từ tay anh, hòa với sự lạnh buốt của tay nó, tạo nên một cảm giác thăng trầm khó tả mà dễ chịu cực kì.
Nó không để tâm lắm, bàn tay gầy vẫn tiếp tục vuốt vuốt mèo con. Thế nhưng Jun thì..giật mình rụt tay lại. Anh sợ Mi là con gái ngượng tính, thế nhưng không, thậm chí nó còn không quan tâm tay hai người đang dần hòa làm một.
Park Mi khẽ ngước đầu lên nhìn Jun. Đôi mắt nâu trong veo đến bí ẩn, chớp chớp nhìn anh. Có vẻ như khiến tim ai đó đập lạc vài nhịp, rồi lại trở về trạng thái đóng băng vốn có. “Mèo cũng cần phải có tên ư?”, nó mấp máy bờ môi mọng nước, hỏi một câu không đỡ được.
Câu hỏi ngây ngô đó, cũng khiến Jun bỗng bật cười khó hiểu, “Vậy cô không có tên thì có được không?”
Nó đứng hình, chốc lát bàn tay lại vuốt vuốt bộ lông chú mèo, “Tôi đã từng ước tên tôi không phải là Park Young Mi”.
Jun im lặng. Cô gái này ,không phải có rất nhiều tâm sự sao? Tại sao không chia sẻ với bất kì ai, tại sao phải gắng chịu đựng một mình-một cách mạnh mẽ và bình thản đến thế? Tại sao cô ấy lúc nào cũng lạnh lùng, đôi mắt ấy lúc nào cũng trầm mặc, khuôn mặt ấy lúc nào cũng băng lãnh, khiến không ai muốn nói chuyện cùng?
“Tên nó là Matcha nhé!”, Jun cố dứt ra thật nhiều suy nghĩ, nói.
“Matcha-? Là trà xanh?”, Park Mi suy ngẫm một chút. Cái tên này, vừa nghe đến là thấy dễ thương rồi.
“Ừm, Matcha-là trà xanh mát rượi. Ở bên nó, biết đâu cô sẽ không còn buồn nữa”_Jun. Nói xong anh bế Matcha về chỗ ngồi.
Park Mi đứng yên, tay mân mê mép bàn một cách trầm mặc. Người con trai này cô rất cần, người duy nhất nghe cô nói những chuyện khó hiểu, hay lảm nhảm linh tinh trong lớp, người duy nhất cho cô cảm thấy được chút gì gọi là..sống?..Là…yêu thương..?
Trái tim lạnh lẽo của nó bỗng đập lạc đi.
Nó lắc đầu nguầy nguậy để xua hết suy nghĩ ấy. Mày. Không có chỗ cho tình cảm ở đây. Quên hết đi.
_____________
Học sinh lần lượt tấp nập quanh cổng trường, còn mười phút nữa là đến giờ vào lớp rồi. Những chiếc siêu xe sang trọng cứ lần lượt ra vào.
Một chiếc xe Roll Royces màu đen êm ái xuất hiện. Mọi người chăm chú nhước nhìn về phía cửa xe, không biết là ai. Vài người bàn tán, trước giờ chưa thấy ai trường mình đi xe này. Tin đồn học sinh mới nhanh chóng được rộ lên. “Là học sinh mới?”, “Chắc vậy!”
Cuối cùng cửa xe cũng được mở ra, một đôi giày cao gót Prada màu đen xuất hiện.
Cô gái đúng là lạ mặt, mới nhập học đột ngột hôm nay. Cô có vẻ ngoài khá xinh xắn: tóc đỏ, da trắng, mắt lai và môi đỏ như búp bê. Dáng người hơi lùn nhưng đôi cao gót cũng giúp ích cho cô ấy nhiều. Vừa bước xuống xe ai cũng có thể ngửi thấy mùi nước hoa thơm thoang thoảng Dior của cô ấy.
Xem ra, trường lại có một cô nàng tiểu thư nữa rồi.
Cô tiểu thư này, chính xác là Goo Lily, đứa con lai giữa Anh và Hàn của tập đoàn Shining đứng thứ mười hai thế giới.