Trường Học Siêu Cấp

Chương 83: Chương 83: Tiệc Đêm




CHAP 21.1: TIỆC ĐÊM

Park Mi chẳng biết mình sẽ bắt đầu như thế nào để gặp được Blue. Thôi thì cứ để mồi tự đến với mình, không phải tìm.

Jun đưa cho nó li rượu vang sóng sánh, nó cầm lấy khẽ uống.

Anh bước một bước đến, cánh miệng thì thầm vào tai nó. “Blue sẽ không xuất hiện trong bữa tiệc một cách công khai”

Anh khônh cần nhắc điều đấy nó cũng hiểu.

Bỗng nhiên ngoài sân nghe một tiếng “Rầm” rất lớn. Và tiếng mọi người đang hỗn loạn, léo nhéo rất phức tạp. Park Mi và Jun kéo ra xem thử..

Là Lucas. Cậu ấy vừa hất một bàn tiệc ngoài trời nên thảo nào có tiếng động lớn. Lucas ăn vận đơn giản, nói thẳng ra chỉ có áo phông và quần bò. Đôi mắt cậu ta rực lửa đáng sợ.

Đương nhiên rồi, bữa tiệc “quí giá” có mặt người cha đẻ đã đối xử tàn nhẫn với mình, làm sao có thể ngồi yên ở nhà ? Lucas nhếch miệng.

Phải rồi, cậu đã một mực chịu đựng mọi đau đớn thể xác lẫn tinh thần. Mỗi khi trở về nhà là một lần xuống địa ngục. Nhưng cậu có thể chịu nổi. Cho đến khi hai con người ấy giết thẳng tay người mẹ ruột của cậu, cậu không thể chịu đựng được nữa..

[ “Ông nhẫn tâm giết vợ của mình, hành xác con trai mình ! Ông là súc vật rồi phải không ? Tôi- thà chết chứ không bao giờ muốn làm con trai của một tên ác nhân như ông ! ”

Cậu nhóc gào lên, nước mắt và máu chảy thẫm khuôn mặt. CHÁT..Lucas bị ăn một cái tát kinh khủng từ cha.

“Mày câm đi ! Tao cũng không muốn có một đứa con mất dạy như mày !” ]

Lucas nhếch miệng.

“Cậu kia ! Tôi không có mời cậu !” tiếng Kiều Hà tức giận hét lên.

Nhưng dường như Lucas không để ý chút gì đến Kiều Hà hay mọi người xung quanh. Cậu ngang tàng bước đến chỗ Park Mi và Jun, mỉm cười. Mi không biết làm gì đành cười trừ lại cho có. Còn Jun chẳng biểu cảm gì.

11h đêm. Nhạc đã bắt đầu nổi lên, lúc nhẹ nhàng, lúc dồn dập. Đám ăn chơi quậy phá liên tục tụ năm tụ bảy ăn uống hát hò. Kiều Hà cũng bực tức đi buôn dưa lê nói xấu với mấy cô nào đó.

Park Mi uống thêm một chút rượu. Nó trông có vẻ vô tâm nhưng đã để ý tất cả. Bữa tiệc diễn ra hết sức bình thường, chưa có động tĩnh gì đặc biệt. Chỉ là từ nãy tới giờ nó chưa thấy.. Emy đâu.

– Khiêu vũ ! Đến màn nhảy nhót rồi mọi người ơi. – DJ hò hét, thế là cả đám rộ lên tán thưởng, ánh mắt thầm nhìn về phía Jun, Nam và Bảo Duy, thầm nghĩ đến cảnh tượng được nhảy với một trong ba người đó.

Nhưng trong mắt Jun chỉ có Mi.

Nó nhìn anh. Anh nhìn nó. Chỉ là ánh mắt giao nhau nhưng đầy cảm xúc. Một đôi mắt nâu bí ẩn, một đôi mắt xanh lạnh lùng.

Không nói gì, Jun cầm nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Park Mi, đưa nó ra chính giữa đại sảnh. Nơi nhạc bắt đầu cất lên, một bản ballad tuyệt đẹp.

Nó không biết nhảy. Anh cũng vậy. Cũng chưa bao giờ có hứng thú với trò vô bổ này. Nhưng..cảm xúc lôi kéo hai người thành ra thế này.

Mặc kệ cả trăm ánh mắt đang nhìn, Jun chẳng thèm để tâm, anh ôm vòng eo nhỏ, một hơi ấm sực đến. Nó chớp mắt nhìn Jun, tay để lên vai anh, ánh mắt có ý cười.

Bỗng nhiên Jun cúi sát mặt xuống mặt nó, hai bờ môi chỉ cách nhau vài mm..

“Tôi nghĩ- tôi yêu em rồi!”

Miệng Jun mấp máy, … chạm nhẹ bờ môi mềm kia. Park Mi sững lại.

Khuôn mặt thoáng chút đỏ. Anh, chẳng phải vừa nói..yêu nó ? Cả tim nó và anh đập thình thịch.

Còn đám học sinh thì khỏi nói, đứng im như phỗng sững sờ nhìn hai người. Chỉ là một nụ hôn thoáng nhanh, nhưng làm tất cả đứng hình không tin nổi vào mắt mình. Trái tim mấy đứa con gái vỡ vụn. Mấy đứa con trai không khỏi tiếc nuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.