CHAP 21.1: TIỆC ĐÊM (2)
Nhưng hai người chẳng quan tâm.
Kiều Hà đứng im, cảm xúc của cô bây giờ ? Vừa tức vừa đau khổ. Đó là ánh mắt cô không bao giờ nhận được, đó là sự quan tâm cô chẳng có, đó là nụ hôn, đó là những cái ôm..
Jun và Park Mi nhảy. Dù họ không biết khiêu vũ nhưng chân thì lên xuống nhẹ nhàng mà hợp như hai hợp thể không thể nào rời xa nhau
Park Mi cảm thấy trong lòng le lói một niềm vui ấm áp vô cùng. Yêu ? Jun đã yêu nó. Còn Jun khẽ mỉm cười, nụ cười ấy làm tất cả mọi người điêu đứng, anh rất ít khi cười, nhưng mỗi lần mỉm cười là con gái chết hàng loạt. Anh hạnh phúc, yêu thì cứ để cảm xúc chi phối. Anh…rất yêu May, nhưng anh cũng yêu người con gái này. Anh muốn..được yêu lần nữa.
Anh yêu Park Young Mi.
Anh yêu Park Mi, chứ không còn là May.
May à, hãy để quá khứ trở thành một kỉ niệm đẹp em nhé. Jun..hạnh phúc khi được ở bên người con gái này.
“Tôi yêu em, Park Mi”
Jun khẽ nói, thế nhưng làm tim Park Mi ngưng đập.
(tác giả cười hô hố ==)
~
Đã quá 12h. Tiệc còn sớm chán. Park Mi cầm điện thoại trên tay, nhếch môi cười khi thấy tần số theo dõi hiện lên.
Nó biết chắc nơi nào có Blue, nơi đó có những thứ như thế này.
Đừng thắc mắc tại sao nó biết, thứ nhất là cái bộ não này, thứ hai- là điện thoại của nó và Jun đều đã được cả hai ghép vào một phần mềm đặc biệt.
“Đưa đây” Jun giựt lấy điện thoại của nó, sau đó cũng cầm điẹn thoại của mình quăng vào một cái clutch. Rồi cậu đi đến chỗ Eun Nam đang đứng tán gái, bắt Nam cầm.
“Cái quái gì thế ?” Eun Nam khó chịu nhìn chiếc túi hết sức nữ tính kia, “Sao đưa tao?”
” Cầm giùm, mày-không được bỏ nó ra, rõ chưa ? Mày mà sơ hở quăng nó đi đâu tao đấm mày không toàn thây đâu” Jun nói rồi lạnh lùng quay đi.
~
Kiều Hà bỗng nhiên bước đến Park Mi đang đứng. Ánh mắt xanh của cô bỗng hơi rùng mình khi thấy đôi mắt lạnh như băng của nó.
“Mọi người có muốn xem trò vui không ?” Kiều Hà lên tiếng, lập tức cả đám vui vẻ chăm chú nhìn cô và Pảk Mi. Hai người này, chắc chắn là phải có trò vui rồi.
– Yeh, Okay bắt đầu đê !
Park Mi khinh khỉnh nhìn Kiều Hà, chẳng có cảm xúc.
Kiều Hà cầm trên tay li rượu vang đầy, sóng sánh. Và cô hất cái rụp vào mặt và cổ nó, ướt đi khuôn mặt xinh đẹp. Mọi người ồ lên, cười lớn. Thế này thì Park Mi còn dám làm gì nữa ?
Jun nghe thấy đám đông lập tức bước lại. Nhưng vì quá nhiều người nên rất khó khăn để anh luồn lách qua, chưa kể nhiều đứa con gái cứ cố ý bám víu lấy anh.
Kiều Hà mỉm cười. “Cái này, chưa đủ vì tội mày lấy đi anh Jun”
Park Mi tuy ướt nhưng không chớp mắt nhìn Kiều Hà. Nó nhẹ nhàng nở một nụ cười thương cảm cho Kiều Hà. Bàn tay nhỏ mân mê đĩa thịt hải sản ngon tuyệt, rồi cầm lên hất vào mặt “ai đó”
Mọi người còn hò hét to hơn, có vẻ..phấn khích.
Chưa để Kiều Hà kịp nhúc nhích tay chân, Park Mi cầm cả lọ tương ớt xịt thẳng vào chiếc váy sang trọng..
“Thịt không đủ, phải có nước sốt mới ngon” bờ môi nhỏ nhắn mỉm cười.
Chưa hết a, Park Mi cầm lấy con dao cắt thịt tinh xảo.. lần này mọi người trố mắt ra nhìn, im bặt.. Kiều Hà run rẩy nhìn Park Mi sợ hãi.
Điệu bộ này, khiến Park Mi bật cười hừ nhẹ. “Sợ vậy sao?” Nó mân mê con dao đến cổ trắng nõn của Kiều Hà, mũi dao chạm nhẹ lạnh lẽo khiến Kiều Hà bỗng rợn gáy. Một giọt nước mắt ứa ra từ khuôn mặt đầy thịt và tương.
Park Mi bật cười khinh bỉ rồi ném con dao đi, ánh mắt thách thức