CHAP 17: TRAO ĐỔI.
Bảo Duy đưa tay chặn cánh tay của Emy. Cô ta liếc một cái rồi bỏ đi. Chịu nổi không cơ chứ, tát người ta cho sướng tay rồi bỏ đi vậy à. Hãy đợi đấy~
“Có sao không?” Bảo Duy hỏi. Park Mi chẳng nói gì, còn Lily vui vẻ ra mặt, “Anh thật giống siêu nhân quá! Chỉ tiếc anh đến sớm hơn chút nữa Park Mi đã không bị con Emy vớ vẩn đó tát rồi!”
“Nó tát em à?” Bảo Duy quay sang Park Mi, ngữ điệu quan tâm thấy ghét. “Ừ” nó đáp cụt lủn.
“Mà hình như là học sinh mới?” Lily bĩu môi. “Emy Victoria, khụ, không đẹp bằng em với Mi, chắc luôn!” Bảo Duy nghe vậy phì cười..giơ tay xoa đầu nhỏ, tự nhiên mặt nhỏ đỏ lưng lên rồi tủm tỉm cười.
“Lát nữa đánh con đó vài phát cho chừa..” Dám đánh Park Mi của cậu, không đánh thì là gì? Bảo Duy lẩm bẩm. Vốn tính cậu đã hay bắt nạt người khác rồi. Lily và Park Mi nghe được, có vẻ như không đồng ý.
“Thôi đi~đừng đánh nhá!” Lily năn nỉ Bảo Duy. “Đừng đánh lát tuii bao ăn mà!”
“Ờ, vậy không đánh” Bảo Duy cười. Hai người có vẻ vui quá nhỉ? == Để Park Mi ta đây đứng đó à. Nó tính cúi xuống dọn mớ thức ăn ngon lành của nó thì Lily lôi lại, “Này làm gì đó?”
“Dọn đi chứ làm gì” nó nói.
“Cậu điên à. Để đó sẽ có người dọn, giờ muốn ăn nữa không hay là lên kí túc xá luôn đi!” Lily hớt hải nói, chưa kịp để nó trả lời nhỏ đã lôi nó đi luôn.
Phòng ngủ nữ~
“Cô ta á, đúng là điên, tự nhiên không quen biết gì cũng..xì” Lily vừa tháo giày nói. Trên giường, Park Mi đang nằm mệt mỏi, cũng thấy lạ với cô gái tên Emy đó. Đã gặp cô ta lần nào đâu, gây thù chuốc oán với cô ta lần nào chưa nhỉ?
Kiều Hà lại vòng vèo đi đến, mỉm cười, “Trưa nay ăn có ngon không?” ==
Câu hỏi rất hay! Tán thưởng.
Thế nhưng Park Mi chẳng thèm trả lời, trong đầu rối rắm suy nghĩ. Lily mỉm cười lại, “Ngon lắm, vậy mà từ lúc nhìn thấy chị tôi cảm giác như muốn nôn hết bữa trưa ra vậy! Hihi”
Kiều Hà đanh mặt lại, “Ôi vậy ư? Nhưng tao hỏi con điên kia, chứ không hỏi mày!” cô hất mặt, một mùi nước hoa xộc lên mũi, Lily gập người ho khù khụ. Cô ta có hiểu điều cơ bản khi xịt nước hoa là chỉ xịt tối đa 3-4 lần là đủ không thế? Hay mỗi ngày cô ta uống một lọ nhỉ?
Thấy Park Mi chẳng có động tĩnh gì, Kiều Hà điên máu hét lớn, “Ê con điên kia, Park Young Mi, tao gọi mày không nghe sao??”
“Ngon” nó đáp, dù mắt vẫn không thèm nhìn Hà lấy một lần.
“Đừng tỏ vẻ thanh cao nữa! Mày cũng thấy rồi đó, một ngày của mày không có Jun chỉ ra như vậy thôi” Hà mỉm cười rồi quay về giường của mình. Cô ta đến chỉ để nói vậy thôi à?
Park Mi nhếch miệng, một ngày của nó không có Jun? Nó vẫn thấy hết sức bình thường. Dù Jun có luôn ở bên cạnh nó, thì anh cũng có biết nó là Ji May đâu. Nó cười cay đắng. Yêu nhau, lạc mất nhau, tìm lại được nhau, thế mà đối phương không biết sự thật.
Dù sao nó sẽ có nhiều việc để làm. Những-việc-quan-trọng.
Tiết đầu buổi chiều. Chẳng có gì đặc biệt. Trừ việc vài đứa con gái vớ vẩn thi thoảng hét to tên nó rồi cười hô hố ra. Thậm chí còn một thằng con trai khối trên ngáng chân nó. Ha, rất tiếc nó nhận ra và bước qua dễ dàng. Khuôn mặt, vẫn không một cảm xúc như vậy.
Cứ như lời nói của lũ học sinh chưa là gì với Mi.
Chuẩn bị vào lớp thì một giáo viên bước đến trước mặt nó. Đây chẳng phải là cô giáo môn Tin sao? Lại chuyện gì nữa, nó đã đập máy tính của phòng à? Hay quên không tắt cầu dao? Thật là, không bao giờ được yên.
“Park Mi, cô gặp em một chút được không?” cô ấy nói rồi quay người bước đi, bộ dang chững chạc nghiêm túc một cách giả tạo. Nó thở dài đi sau.