CHAP 24: TRƯỜNG THÁNH TÂY
Sau buổi tiệc bị gọi là “kinh hoàng” ấy, mọi việc ở Snow University vẫn quay trở lại trạng thái ban đầu. Cho dù rất nhiều người vẫn chưa hết sốc.
Mà đám con gái đã chẳng sợ hãi, ngược lại còn thêm ngưỡng mộ Jun vì đã y chang tiêu chuẩn của tụi nó. Đã đẹp trai lạnh lùng rồi, lại cả vụ gia thế mạnh còn bí ẩn nữa chứ. Với chúng nó thêm phần hấp dẫn.
Chúng chỉ càng ngày càng không còn dám đụng tới Park Mi, sau khi biết nó tàn nhẫn như thế nào. Đến cả Kiều Hà còn sợ xanh mét suốt buổi tiệc hôm đó.
– Các em học sinh trường chúng ta. Có thể các em đã biết, ngày kia là ngày trường chúng ta giao lưu cùng trường Quốc tế Thánh Tây. Và trường Thánh Tây đã ra một đề nghị rất thú vị ! – hiếm khi nào thầy hiệu trưởng quy gọi toàn trường như thế này..
Tất cả nam thanh nữ tú đều chú ý lắng nghe. Trường Quốc tế Thánh Tây xét ra khá cao sang, nhiều mĩ nhân và đại gia, nhưng so sánh với Snow University thì còn thua xa lắm vì học sinh trường ta đây toàn tiểu thư thiếu gia của các ông bà làm ăn lớn, có tiếng trong xã hội không.
– Cả hai sẽ..thi đấu với nhau. Về nhiều mặt ví dụ như kiến thức, cách ứng xử với nhau,..giống như một cuộc thi vậy. Đặc biệt hơn nữa, trường Thánh Tây còn đề nghị cả hai trường sẽ cùng nhau đi dã ngoại 3 ngày 2 đêm tại San Francisco* – ở khách sạn Ritz Carlton (5 sao nhea) – và tham quan các thắng cảnh nổi tiếng cùng tắm biển.
Sau khi hiệu trưởng nói xong, tất cả học sinh ồ lên thích thú.. Vài điệu cười hào hứng xuất hiện.
Park Mi nheo mắt đọc quyển tiểu thuyết lịch sử nổi tiếng ở Nhật, thật ra nó có nghe, nhưng không quan tâm lắm. Jun cũng đứng cạnh, cầm áo khoác che nắng cho nó, vậy mà nó không hề có chút thương xót ==’
– Nóng quá ! – Park Mi gấp quyển sách lại, nhăn mặt. Jun cầm lấy bàn tay nó, kéo ra
– Vậy ra hồ – cậu nói. Nhưng Park Mi giằng lại. Đôi mắt nâu nhạt chớp chớp vì nắng chiếu thẳng vào, Jun tiến lại lấy bàn tay to che trên trán nó. Mặc dù có rất nhiều ánh mắt nhìn, nhưng trong mắt cậu chỉ quan tâm tới duy nhất một người con gái.
– Đau đầu quá – Park Mi mím môi. Chỉ ba chữ của nó, Jun bế nó lên và bước nhẹ nhàng tới phòng y tế. Nó cũng nằm yên, dựa vào vòm ngực rắn rỏi mang mùi hương quyến rũ bí ẩn, nhắm mắt thoải mái, trên trán lấm tấm mồ hôi mặc dù không nóng quá.
Ai cũng quay sang nhìn Park Mi và Jun với ánh mắt không-thể-không-ngạc-nhiên hơn. Dường như cậu và nó hoàn toàn không một chút chú ý đến người ngoài. Hai con người chỉ nhìn thấy nhau.
Đến giáo viên cũng làm lơ quay đi chứ không dám lên tiếng một tí nào.
– Jun, mệt quá ! – Park Mi đột nhiên nói khó khăn. Tay víu vào vai cậu. Jun lập tức đặt nó xuống giường bệnh của phòng y tế mát mẻ
– Em thấy trong người làm sao?
– Mệt. Nhức đầu. Em mỏi chân nữa! – Park Mi nói, mắt nhắm nghiền còn lông mày nhíu lại. Nhưng ít nhất còn được tựa vào bờ vai này khiến nó cảm giác êm ấm và an toàn hơn bao giờ hết.
Mãi chẳng thấy cánh tay rắn chắc của Jun nữa, nó khó chịu mở mắt thì thấy cậu đang mở tủ thuốc. Đôi mắt sapphire lướt qua những dòng chỉ định.
– Em sốt rồi. Tại sao vậy? – Jun quay lại nói.
Park Mi không trả lời. Nó hiu hiu mắt nhớ lại chiều hôm qua, khi mà mưa to thật to nhưng nó lại đi lững thững ngoài đường như một con chán đời.
– Tắm mưa. – Park Mi đáp cụt lủn. Đôi mắt nâu nheo nheo.
– Sao lại tắm mưa? _ Jun hỏi nhưng Park Mi không trả lời. Cậu đưa nó cốc nước đầy và nhét vào miệng nó viên thuốc. Đắng đắng, nhưng nó cũng nuốt vào bụng.
– Em ngủ đi. – Cậu xoa mu bàn tay nó, bắt nó phải nhắm mắt lại. Park Mi cũng không giày vò liền nhắm nghiền mắt, cảm thấy cơ thể rã rời. Nhưng chỉ cần có người con trai này bên cạnh thì trời sập nó cũng không lo.