“Cây nấm khô.”
“... Ưm, đừng làm phiền.” Ai đó đang lay nàng, nhưng nàng không thể mở nổi mắt.
”Mau dậy đi...”
”Ta mệt quá... để ta nằm một chút.” Nàng ngáp dài xoay người sang chỗ khác: “Một lát là được.”
”Này... Nàng vẫn còn ngủ được...” Đột nhiên giọng nói kia có chút uất ức: “Ta đã bị bắt rồi...”
”Bắt??” Nàng mơ mơ màng màng như nhớ ra chút gì đó: “... Ai?”
”Bọn họ muốn bắt ta hầm canh cá hố.” Giọng nói kia mang theo chút ý cười,
dường như không có chút sợ hãi nào: “Chẳng phải nàng nói muốn cứu ta
sao? Mau dậy đi...”
Nàng không tình nguyện trở mình, có một bóng
người dần trở nên rõ ràng. Ánh mắt của hắn như lưu ly tinh khiết nhất
thế gian, đôi môi đỏ mọng như đóa hoa đào nơi xa nhất của chân trời, nụ
cười của hắn...
Nụ cười của hắn.
... Mau dậy đi.
”Úc Lưu!”
Bỗng nhiên Cổ Tiểu Ma ngồi bật dậy, trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Nàng thở hổn
hển, lòng lo sợ đầy bất an, Úc Lưu bị bắt, nàng lại nằm ngủ ở chỗ này,
cho dù hắn có là Long thần chuyển thế nhưng nguyên khí chưa hồi phục
phong ấn chưa giải, hiện giờ chỉ sợ còn không bằng một con cá hố, nếu bị mang đi nấu canh thật thì làm sao bây giờ.
Đột nhiên trước mắt
xuất hiện gương mặt u ám của Thiên Cẩu, hắn đứng cạnh Huyền Sắc, trên
đài là Mạnh Trạch Hư với vẻ mặt nghiêm túc. Huyền Sắc cười hì hì mở nắp
nồi trong tay Thiên Cẩu, nịnh nọt nói: “Giáo chủ, mời dùng canh...”
............
Thật kinh khủng!
Cổ Tiểu Ma lắc mạnh đầu cố gắng hất văng ảo tưởng đáng sợ này, từ đầu đến
cuối vẫn không chú ý tới nơi mình đang ở. Đợi đến khi nàng muốn tìm tay
nải của mình mới phát hiện, căn phòng này vô cùng thanh lịch, trần nhà
được trang trí bằng hình hồ điệp, vô cùng uyển chuyển duyên dáng, vừa
nhìn đã biết... chính là khuê phòng của một vị tiểu thư khuê các biết
thưởng thức.
Nhưng... Nàng chỉ nhớ rõ có một cánh tay giữ lấy
nàng, như cố gắng ngăn cản thứ gì đó thức tỉnh, có lẽ là sức mạnh đáng
sợ đến từ trong cơ thể nàng...
Lòng Cổ Tiểu Ma đau đớn vô cùng,
thầm nghĩ phải nhanh rời khỏi nơi này, chẳng biết tại sao, vừa nhìn thấy nơi này không nơi nào là không có bướm, nàng chỉ cảm thấy đầu đau như
búa bổ. Nàng vọt tới cửa, bên cạnh có một chiếc gương đồng lớn dựng
đứng, giờ mới phát hiện y phục màu xám trên người chẳng biết đã đi đâu,
lúc này được đổi bằng một bộ bạch y, không có chút đồ trang sức, hệt như đang bị gói trong một đống lụa trắng.
Bỗng chốc nét mặt nàng có
chút quái dị, lén mở áo nhìn vào, lập tức ngũ quan bắt đầu trở nên vặn
vẹo. Không nói tới ngoại sam, ngay cả yếm và tiết khố đều biến thành màu trắng, là tên háo sắc nào làm!!!
Cổ Tiểu Ma càng tức giận hơn,
trong lúc không cẩn thận lại liếc thấy mấy miếng bánh hình hồ điệp trên
bàn, vuốt bụng, tức giận đùng đùng lấy một miếng nhét vào miệng, trong
nháy mắt suýt chút nữa đã gãy răng cửa, đau đến mức kêu lên một tiếng.
Lúc này cửa gỗ khắc hoa văn bị đẩy ra, người đến nói bằng giọng nghiêm
túc: “Nàng tỉnh rồi?”
Nàng nhai miếng bánh đến hai mắt đẫm lệ, tức miệng mắng to: “Con bà nó, cái này cho người ăn sao?... Ngươi xem...”
Cổ Tiểu Ma hét được một nửa, đột nhiên dừng lại. Có chút ánh sáng từ bên
ngoài hắt lên mái tóc bạc ấy, người kia ngũ quan tuấn mĩ, nét mặt có hơi nghiêm túc, cũng may hắn có một đôi mắt màu tím, nhất thời làm dịu đi
sự nghiêm túc trên khuôn mặt ấy, nhìn khá vui mắt.
Hắn nghe thấy
lời nói thô tục của Cổ Tiểu Ma, cũng không giận, chỉ nhàn nhạt liếc đống bánh trên bàn, nói: “Trước đây nàng luôn bắt ta ăn, ta bảo khó ăn, nàng vẫn không nghe, lần này đã tự biết rồi sao?”
Cổ Tiểu Ma xoa quai hàm, lúc này đang nghi ngờ không biết đầu của người ta có vấn đề gì hay không.
Nàng ngẩng đầu lên, lại thấy hắn đang nhìn nàng chăm chú, chờ nàng trả lời,
không khỏi có chút thẹn thùng, người này không biết cấp bậc lễ nghĩa
sao, sao có thể nhìn cô nương người ta lúc mới rời giường như thế...
Huống chi miệng cô nương người ta còn đầy vụn bánh.
Nàng vẫn chưa trả lời, lại nghe hắn tự nói tiếp: “Chỉ mới đặt đây mười bảy năm thôi, có cứng cũng không lạ mấy...”
Phụt... Thiếu chút nữa nàng đã nghẹn, vội xoay người nôn ra hết: “Mười bảy
năm... mẹ ơi... ngươi không sợ... ọe, ngươi không sợ nó có giòi bọ
sao...”
”Giòi bọ?” Hắn suy nghĩ nghiêm túc một lúc: “Đó là gì?”
Thấy hắn dùng đôi mắt xinh đẹp kia nhìn nàng, hệt như thật sự không biết giòi bọ là thứ gì.
”Y phục... là ngươi thay cho ta?” Nàng nhìn hắn, nói lảng sang chuyện khác, mong có thể lấy được đáp án phủ định.
”Là ta thay.” Nào ngờ hắn dứt khoát hủy diệt hi vọng của nàng, còn trưng vẻ mặt thuần khiết như thế, thật sự giống như nàng đã suy nghĩ quá nhiều
nên mặt mày mới bỉ ổi như vậy.
Mắt Cổ Tiểu Ma bắt đầu rút gân, có cảm giác bọn họ nên khai thông sự bất đồng tư tưởng này một chút.
”Ngươi là ai?” Nàng kiên quyết hỏi.
”Tử Vi.” Hắn lập tức ngoan ngoãn đáp lời, trả lời vô cùng gọn gàng, tuy Cổ
Tiểu Ma cảm thấy chưa thỏa mãn, nhưng hiển nhiên cũng không bắt được
chút lỗi nào.
”Đây là đâu?” Cảm thấy khát, nàng tự rót cho mình một ly trà...
”Chỗ ở cũ trước kia của nàng.” Tử Vi thành thật trả lời.
Trà vừa đưa được nửa đường, Cổ Tiểu Ma cứng đờ: “Chỗ ở cũ?... À, trà này không phải đồ từ mười bảy năm trước chứ?”
Tử Vi suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc mà gật đầu: “Nơi này có vài thứ
cũng đã hơn vạn năm, để bao lâu cũng không có vấn đề gì...”
Cổ Tiểu Ma ngoan ngoãn đổ nước trà về lại trong ấm sứ, ngay sau đó hỏi người sau một vấn đề mấu chốt.
”Ta là ai?”
”Nàng?” Tử Vi hơi ngẩn ra, sau đó nghiêng đầu, nói: “Nàng không nhớ sao?“...
Chẳng lẽ hắn không nhìn ra à? Đầu Cổ Tiểu Ma đầy vạch đen, chỉ cảm thấy người này vô cùng phóng khoáng, tuấn mỹ như tiên, thái độ nghiêm túc rất đạt
tiêu chuẩn, chỉ tiếc hắn quá ngây thơ, vừa nhìn đã biết dễ gạt. Nếu như
thế, không bằng ăn ngay nói thật. Nàng suy nghĩ hồi lâu, sau đó nghiêm
túc nói: “Cho dù là gì, chỉ sợ ta không phải là người ngươi muốn tìm,
nhưng bằng hữu của ta đang ở trong hiểm cảnh, ta phải đi cứu chàng.”
Tử Vi như có chút bối rối, nhìn nàng chạy ào ra gian ngoài để tìm kiếm tay nải như một cơn lốc, bóng lưng của nàng nhỏ bé và yếu ớt như thế, không ai có thể ngờ nữ tử nhỏ bé và yếu ớt như vậy đã từng trộm thần khí Hiên Viên, một đêm thành ma, giết tới Điện Cửu Tiêu, huyết tẩy Thiên Đình.
Đó là sỉ nhục không cách nào xóa bỏ của thiên giói, tên của nàng là cấm
kị, sự tồn tại của nàng là uy hiếp, có thể nàng...
“... Điệp An.”
Vai Cổ Tiểu Ma run lên, nàng muốn quay lại, nhưng hết lần này tới lần khác
lại không muốn quay đầu. Trong lòng có chút cảm giác đau đớn khó có thể
diễn tả bằng lời, có gì đó đang dãy dụa trong cơ thể nàng, đầy đau đớn.
Lòng thật đau, đây là cảm giác gì, chỉ vừa nghe thấy một cái tên từ trong
miệng hắn, hốc mắt nàng đã đỏ lên, như đã nhớ nhung từ rất nhiều năm.
”Điệp An là ai?” Nàng không quay đầu lại.
Nàng không nhớ.
Tử Vi ngơ ngác nhìn nàng, đột nhiên đưa tay vỗ nhẹ tim mình, mặt không cảm xúc, nói: “Nơi này, hơi khó chịu.”
Cuối cùng Cổ Tiểu Ma cũng không nhịn được mà quay đầu lại, thấy Tử Vi nhìn
nàng nghiêm túc như thế, lòng càng bức bối: “Vì sao ngươi lại đưa ta đến đây? Ngươi và Điệp An... có quan hệ thế nào?”
”Ta muốn cứu nàng, nàng động khí, Thiên Đình đã biết nàng ở nhân giới.” Hắn trả lời.
”Vì sao ngươi lại cứu ta?”
“... Ta cũng không biết.” Tử Vi như hoang mang hơn: “Nàng nói nàng yêu ta, nhưng ta... không biết yêu là gì.”
Trong nháy mắt, có rất nhiều đoạn ký ức ngắn ùa về như thủy triều.
Nơi ấy có một nữ tử cười rất tươi, lắc lắc tay Tử Vi, cười duyên, nói: “Chàng đừng có quả nhân quả nhân mãi, khó nghe quá.”
Tiếng cười tản đi, nàng vẫn đứng sau lưng Tử Vi, những ngón tay trắng nõn đan vào mái tóc bạc mỹ lệ của hắn, chậm rãi chải từng lọn. Thời gian vô
cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng gió thổi cũng không có, dường như ai cũng
sợ phải xông vào bức họa cổ xưa tĩnh lặng này.
Cổ Tiểu Ma giật
nảy mình, nàng nhận ra đôi tay kia. Đó là đôi tay cầm cổ kiếm kim sắc
lưu quang, chặt đứt Phục Ma Chướng trong Thiên Lao. Hóa ra đó không phải là mơ! Là nàng đã thả Úc Lưu... Long thần chuyển thế bị nhốt trong
Thiên Lao.
Rồi đột nhiên, hình ảnh xoay chuyển, ở bên ao sen,
nàng tự quỳ xuống, lại nghe thấy một giọng nói thanh lãnh của nữ tử
truyền đến: “Động tâm sao? Đáng chê cười, ai gia dùng đá Nữ Oa tạo ra
ngươi, cuối cùng lại muốn bắt chước những thứ tình ái thế tục của phàm
nhân ư?”
Nàng chỉ quỳ, trong lòng cất giấu một đôi mắt màu tím,
đó là chút cố chấp của ma. Đột nhiên nữ tử trước mặt biến thành một lão
giả cao cao tại thượng, ông ta ngồi trên ghế dài kim sắc nơi xa, mắt
không hề nhìn nàng.
”Một tiên tử Dao Trì nho nhỏ, lại có tư tình
với Tử Vi Đại Đế ở cực bắc, xúc phạm luật trời, làm nhục Thiên Đình, tội đáng chém.”
Nàng bị xích bằng khóa sắt, nhìn nam tử tóc bạc ngoài Thiên Lao, khóc lớn: “Tử Vi, Tử Vi, đưa ta đi, chúng ta cùng đi...”
”Vì sao chúng ta phải đi?” Tử Vi nghiêm trang nói: “Ta đến cầu xin Ngọc Đế thả ngươi ra là được.”
”Ngài không cho chúng ta ở chung với nhau...” Nước mắt xuống lã chã: “Ta yêu chàng...”
”Yêu?” Đôi mắt tím kia càng mờ mịt: “Cái gì là yêu...”
Nàng ngây người, hoa đào lộng lẫy, nước chảy nhẹ nhàng, là mọi thứ quá tươi
đẹp, khiến nàng quên mất, nam tử nàng yêu là thần, là vị thần cao cao
tại thượng tại phương bắc, Tử Vi Đại Đế.
Hắn hoàn toàn không biết yêu là gì.
Bỗng chốc thiên địa biến đen, chỉ còn nàng bị trói trên cột đá chịu thiên
kiếp, hai hàng huyết lệ như thấm vào lòng, biến thành sự thù hận sâu sắc nhất.
Nếu không thích, vì sao phải cười với nàng? Vì sao khi
nàng cảm thấy cô đơn nhất lại dạy nàng chơi đàn, theo nàng ngắm sao? Nếu không thích, vì sao lại đồng ý ở cạnh nàng vĩnh viễn?
Hắn lừa nàng!
Bọn họ đều lừa nàng!
Cừu hận trong lòng như lửa cháy trên đồng cỏ, nhanh chóng lan tràn, là ai sai? Là ai ép nàng bước đến con đường này?
Là luật trời!
Ai định ra luật trời! Ai nói thần tiên không thể yêu!
Nàng muốn phá hủy tất cả! Phá hủy tất cả mọi thứ khiến nàng phải đau khổ!
Như thế sẽ không còn gì phải thương cảm, cũng không còn bất cứ đau khổ
gì nữa.
Để bọn họ phải gào khóc, để bọn họ phải hối hận, phải trả lại cho bọn họ gấp trăm lần những đau đớn mà nàng phải chịu.
Nàng nhắm mắt, giọt nước mắt thuần khiết cuối cùng chảy ngược vào lòng, phát ra tiếng vọng đầy xa xôi.
Thế nhưng Tử Vi.
Nếu có kiếp sau, hãy nghe ta đàn thêm lần nữa.
Mặc dù sớm biết chỉ là mong muốn đơn phương của ta...
Cũng không hề hối hận, kiếp này vì chàng, lưu lạc thành ma.