Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 26: Chương 26




Chương 26

Hoàng hôn cuối thu, mặt trời chiều đã sắp lặn khỏi những dãy núi.

Nơi màn trời ảm đạm có vài bóng người xuất hiện, sau khi làn hương hoa trà nồng nặc tản đi, đột nhiên trong rừng có thêm thân hình của hai nam tử và một nữ tử, vài bóng người áp sát trong nháy mắt, kính cẩn lên tiếng: “Tham kiến giáo chủ.”

Mạnh Trạch Hư vẫn luôn dịu dàng nhã nhặn lại có thái độ khác thường, vẻ mặt âm u, hỏi: “Các ngươi... sao giờ mới tới?”

“Khởi bẩm giáo chủ.” Đệ tử cầm đầu đám người Huyền Âm run như cầy sấy, nói: “Là... là hữu hộ pháp bảo đám người đệ tử chờ ở nơi này...”

“Hữu hộ pháp?” Mạnh Trạch Hư túm lấy vạt áo đệ tử kia: “Hữu hộ pháp cái gì? Hắn dám... dám... làm nàng bị thương, ta sẽ khiến hắn ngay cả xương cốt cũng không còn!”

Thiên Cẩu thấy Mạnh Trạch Hư mất kiểm soát, bước lên phía trước một bước, nói: “Giáo chủ đừng vội, chuyến này của chúng ta không phải là không có thu hoạch, chí ít... cũng có được Long thần chuyển thế.”

Hắn nâng quyển trục lên trước, Mạnh Trạch Hư thấy, lại không mấy mừng rỡ, chỉ tức giận nói: “Nếu nàng bị thương, có mười Long thần chuyển thế thì sao? Rõ ràng hắn đã đồng ý với ta, sẽ không làm nàng bị thương.”

Các đệ tử nghe thấy thì không hiểu gì, Thiên Cẩu cũng không dám nói lời nào, chỉ kính cẩn cúi thấp đầu.

Mạnh Trạch Hư nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lúc này mới bình tĩnh lại một chút, xoay người nhàn nhạt hỏi: “Chuyện ở núi A Ni Mã Đức, sắp xếp xong chưa?”

“Khởi bẩm giáo chủ, thuộc hạ đã sắp xếp thỏa đáng.”

“Hắn... thế nào rồi?”

“Hắn được thuộc hạ nhặt về, trung thành và tận tâm, yêu lực chỉ sợ không kém thuộc hạ, chắc chắn không có vấn đề.”

Mạnh Trạch Hư gật đầu, hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ nhã nhặn lúc trước, nhìn về phía bóng dáng đỏ rực như lửa cách đó không xa.

Thập Bát có chút lo lắng mà nhìn Mạnh Trạch Hư, thấy hắn xoay người, mặt không khỏi đỏ lên, tim đập thật nhanh, chỉ hận đám tóc đen đang bị gió thổi rối bù, mình đấu với đám cương thi kia lâu như thế, chưa kịp soi gương, không biết dáng vẻ có chật vật lắm không.

“Đa tạ cô nương cứu giúp.” Hắn cười rộ lên: “Đại ân đại đức thật sự báo đáp không hết, vẫn xin hỏi phương danh của cô nương?”

Nàng gục đầu, chút ấm áp trong lòng bỗng biến mất, gió đêm nơi núi cao như thêm rét lạnh, thổi vào tận xương cốt trong thân thể. Những thứ tình cảm dồn nén bao lâu sắp sửa bộc phát lại nghẹn nơi cổ họng, có chút đắng chát, không biết phải biểu lộ thế nào.

Hắn không nhận ra nàng, vốn cũng là chuyện bình thường.

Lòng nàng có hắn của năm ấy, nhưng nàng cũng chỉ là gốc sơn trà trên núi, chỉ đẹp trong giây lát, mỹ lệ trong giây lát, lại mang hy vọng xa vời hắn sẽ ghi nhớ trong lòng, có buồn cười lắm không.

“... Thập Bát.” Nàng cúi đầu, nói: “Công tử... Chàng hãy nhớ kĩ.”

Mạnh Trạch Hư hơi ngẩn ra, có chút khó hiểu nhìn nét mặt của nàng, vì sao mới vừa rồi vẫn còn tốt, lúc này lại trông như sắp khóc, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào.

Còn có ánh mắt nóng bỏng như thế, như muốn thiêu đốt người khác.

Hắn không ngốc.

“Sắc trời đã tối, không bằng mời Thập Bát cô nương đến tệ giáo, tại hạ cũng có thể tận tình tiếp đãi.”

Hắn nói, sau đó cười một tiếng vô cùng ấm áp.

Thân thể của nàng hơi run lên, cả người như sắp tan chảy.

Vì giờ phút này, nàng chăm chỉ khổ luyện, chỉ vì một ngày có thể hóa thành người. Nàng chỉ mặc hồng y, khiến bản thân trông thật rực rỡ. Chỉ vì một câu diễm lệ của hắn, chỉ sợ hắn không nhận ra mình.

Hiện tại cuối cùng hắn đã nhớ tên của nàng, còn gọi nàng là Thập Bát cô nương.

Cho tới giờ, nàng vẫn chưa từng biết tên mình lại dễ nghe đến thế.

Trạch Hư, Mạnh Trạch Hư.

Nụ cười của hắn nở rộ trong trí nhớ của nàng năm năm, nhất định là một quãng thời gian tương tư không dễ dàng.

“Được.” Nàng cười đồng ý, dung mạo tươi đẹp như xuân lại như ngâm sương, không phải ai cũng phát hiện chút thê lương ấy.

Thiên Cung, bên Dao Trì.

Bạch Hổ liều mạng lôi Chu Tước cả người bẩn thỉu, ngay cả chiến giáp của bản thân cũng nhuộm đầy vết nhơ, vô cùng tức giận.

“Bình tĩnh đi!”

“Ta muốn làm thịt con yêu quái đó!” Nửa bộ váy áo của Chu Tước đã bị rách, người đầy mùi hôi thối: “Hắn... hắn dám nói ta là... là...”

“Gà lửa ngốc.” Bạch Hổ buồn cười tiếp lời, thành công nhận được ánh mắt đầy tức giận của Chu Tước, lập tức lên tiếng trấn an nàng: “Hắn cũng nói ta là mèo cầu tài thôi.”

“Sao tên yêu quái độc mồn ấy lại ở trên núi!” Chu Tước cả giận, nói: “Nếu truyền khắp thiên giới, hai người chúng ta đấu không lại hắn, sau này sao còn thể diện để cãi nhau với tên Thanh Long đó nữa?”

Bạch Hổ không khỏi dở khóc dở cười, Chu Tước này dù gì cũng đã sống được mấy vạn năm, sao tính tình vẫn như tiểu hài tử thế này.

“Yêu quái kia thật sự không đơn giản, ngươi biết rõ hơn ta.” Đôi mày lá liễu khí thái anh hùng hực hực của nàng nhíu chặt: “Yêu quái bậc này, đã lâu không gặp rồi.”

“Qủa Vãng Sinh.” Đột nhiên Chu Tước nói: “Ngươi có nhớ Thiên giới vốn có một cặp quả Vãng Sinh không? Người ăn được chỉ có thể kéo dài tuổi thọ. Nhưng yêu ăn vào lại được rất nhiều lợi ích, không cần vượt thiên kiếp, trực tiếp phi thăng thành tiên hoặc hóa ma, nhưng hồ yêu này dù có dáng vẻ của yêu hồ, nhưng đạo hạnh còn chưa...”

“Ta và ngươi liên thủ, vẫn chưa tháo bỏ Tứ Phương Ấn, miễn cưỡng đấu ngang tay.” Bạch Hổ trầm ngâm nói: “Lần này chật vật như thế, chỉ bởi vì...”

“Vì... con tiểu yêu đó nói nhảm quá nhiều!” Chu Tước nhớ lại thảm cảnh vừa rồi, mặt lại đỏ lên: “Ta còn không biết phụ mẫu mình là ai, bọn họ có quan hệ gì tới hắn!! Lão nương đây thích ở đâu mà còn sợ phải phiền tới hắn à?...”

Bạch Hổ đen mặt, bị người ta mắng từ nãy tới giờ, mất mặt như thế, không cần phải nhắc lại đâu.

Các nàng trông vô cùng thảm hại, lại thấy phía xa có hai người đang đi tới, đợi hai bóng người kia tới gần, lập tức vội vã kính cẩn hành lễ: “Nam tọa Chu Tước.”

“Tây tọa Bạch Hổ.”

“Yết kiến Tử Vi Đại Đế.”

“Yết kiến Tử Vi Đại Đế.”

Đầu của hai vị tọa thần đều cúi rất thấp, cả người cũng cong xuống, một cơn gió lạnh thổi qua.

Sau đó, qua một lúc lâu, lâu đến mức lá cây cải trắng trên người hai vị tọa thần đều khô cứng, Tử Vi mới như bừng tỉnh đại ngộ, nói: “A, hai vị tọa thần miễn lễ.”

....

Thật ra, Cổ Tiểu Ma vẫn luôn nghi ngờ, có phải thần tiên nào cũng có đức hạnh như tên Tử Vi Đại Đế này không.

Nhìn từ xa thì tiên khí lượn lờ, thánh thiện vô cùng, nét mặt quang minh lẫm liệt đến mức khiến người ta vừa nhìn đã không khỏi có chút tự ti mặc cảm.

Thế nhưng đến gần mới phát hiện, thì ra hắn chỉ ngốc bẩm sinh mà thôi.

Chu Tước và Bạch Hổ thấy Cổ Tiểu Ma đến gần, không khỏi cùng lui về phía sau một bước, dù sau vẫn chưa ai quên trận đại nạn từ trên trời giáng xuống lúc trước, Điệp An tiên tử tay cầm thần khí Hiên Viên kiếm, trên Điện Cửu Tiêu, một chân đạp lên bảo tọa của Ngọc Hoàng Đại Đế, hai mắt đỏ như máu, sát khí ngút trời, tiếng cười thê lương vô tận lúc cuối vẫn như vang vọng trong Thiên Cung, chưa hề biến mất.

Thế nhưng mặt ngoài lại không thể nói Tử Vi Đại Đế chứa chấp trọng phạm của Thiên Cung, Bạch Hổ cười khan một tiếng, chỉ có thể giả vờ hỏi: “Vị này là?”

Cổ Tiểu Ma hiểu có chuyện gì xảy ra, lòng không khỏi buồn cười. Lại tiến lên một bước, nói: “Tại hạ Cổ Tiểu Ma, đệ tử phái Thiên Diễn.”

Hai vị tọa thần hoảng sợ lui về phía sau một bước, khi nãy nhìn nàng ôm quyền, thiếu chút nữa cho rằng nàng chuẩn bị lấy Hiên Viên thần binh. Năm đó Điệp An tiên tử cũng chỉ là một đọa ma của tiên giới, nàng có thể giết tới Điện Cửu Tiêu, hoàn toàn là nhờ vào chuôi Hiên Viên này. Thần khí đứng thứ hai trong thập đại thần khí Cửu Châu, không ai có thể cầm kiếm, nhưng nàng được Tây Vương Mẫu tạo thành từ một khối đá hình hồ điệp của Nữ Oa, đá Nữ Oa đều là thần khí của Cửu Châu, Hiên Viên kiếm ngay cả chư thần Thượng Cổ cũng không có cách nào khống chế, lại có thể bị một tiên tử Dao Trì nho nhỏ như nàng trộm đi.

“Sao hai vị tọa thần lại chật vật như vậy?” Đột nhiên Tử Vi mở lời.

Chu Tước và Bạch Hổ lúng túng liếc nhau, không còn cách nào khác, chỉ có thể kể lại chuyện gặp hồng y thiếu niên trên núi A Ni Mã Đức, nhưng lại không đề cập đến chuyện Ngọc Đế phái hai người các nàng đến điều tra sát khí của Điệp An. Lòng Cổ Tiểu Ma hơi động, nếu phải đi cứu Úc Lưu, trước hết phải địch lại Thiên Cẩu, nếu nguyên khí của Úc Lưu còn chưa hồi phục, dù có lăn qua lăn lại thế nào cũng sẽ uổng phí, không bằng mượn chút thực lực của Tử Vi, hơn nữa còn có hai vị tọa thần, trước đến núi A Ni Mã Đức lấy Huyết Tê Thảo, rồi mới đi cứu Úc Lưu, chẳng phải là kế hay sao?

“Hơi quá đáng.” Cổ Tiểu Ma siết chặt tay: “Chỉ một tên yêu quái đã ngông cuồng như thế, truyền đi chẳng phải sẽ làm ô uế uy danh thần tướng sao?”

Lúc nàng tính kế, nét mặt vô cùng khả nghi. Nhưng Tử Vi lại là thần đế cao cao tại thượng, chưa nói không có ai dám lừa hắn, chỉ sợ một lời nói dối cũng chưa từng nghe qua. Lập tức nói: “Vậy nàng định làm gì?”

“Chúng ta lại hạ phàm, bắt yêu quái kia, khiến hắn phải dập đầu nhận sai trước hai vị tọa thần!”

Bạch Hổ nhìn vẻ mặt của Cổ Tiểu Ma, chỉ cảm thấy có chút không đúng, lại không dám nói lời nào. Chu Tước mừng rỡ gật đầu, có Tử Vi Đại Đế ở đây, không lo không có cách rửa nhục.

“Cũng được.” Tử Vi nhìn dáng vẻ phấn chấn của nàng, không hiểu sao tâm tình lại tốt hơn.

Cổ Tiểu Ma có tật giật mình, chỉ sợ hắn không giữ lời, bèn vui sướng dẫn đầu xông ra ngoài. Đi mấy vòng quanh Bắc Cực thiên cung nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ này xong, lại phát hiện dưới tất cả các cột đá tinh ngọc nơi đây đều cuồn cuộn mây trắng, trong mơ hồ còn có thể thấy được núi sông tráng lệ, nàng liếc mắt một cái, hơi hoa mắt chóng mặt. Cuối cùng cũng buông tha cho việc tìm đường, có chút đáng thương quay đầu lại: “Chúng ta xuống dưới bằng cách nào đây?”

....

Hóa ra nàng đi lòng vòng hồi lâu là vì chuyện này!

Đầu Chu Tước và Bạch Hổ đều phủ đầy vạch đen. Tử Vi lại dịu dàng vươn tay về phía nàng, nghiêm túc nói: “Ta dẫn đi.”

Đột nhiên Cổ Tiểu Ma có suy nghĩ, là Tử Vi mang nàng đến nơi này, còn giúp nàng thay y phục…

Nàng đỏ mặt, có thể là do dáng vẻ hắn quá nghiêm chỉnh, ít nhất là đôi mắt màu tím trong sáng lấp lánh ánh sáng thuần khiết kia, hệt như việc hắn giúp nàng thay y phục là chuyện hiển nhiên, không có gì là không hợp lí.

Bỗng nhiên Cổ Tiểu Ma cảm thấy cứ lợi dụng hắn như thế, có phải hơi quá đáng không. Nhưng dừng một chút, vẫn là cánh tay đưa tới, nhưng nàng như hoa mắt, có cơn gió nhanh chóng lướt qua, mà nàng lại không nghe thấy bất kì âm thanh nào.

Chờ ta, Úc Lưu.

Chờ ta...

Ao hoa sen bên cạnh bỗng chốc nổi gió, có thứ gì đó đang len lỏi vào màn đêm, làm hàng mi nam tử dưới tàng cây run rẩy, một khúc “Bích Gian Lưu Tuyền” khẽ ngừng.

Hắn thản nhiên ngẩng đầu, thanh sam vung lên, tóc đen vô biên tung bay.

Tiểu viện thanh lịch tao nhã, bốn phía lại bị hạ kết giới nặng nề, ngăn được dáng người tiêu điều, lại không ngăn được tiếng gió tản mạn.

Luôn là biệt viện tinh mỹ như thế, không ngờ Huyền Âm giáo cũng có. Phong cảnh như vậy, hệt như một nghìn năm trước, người người cướp hắn, người người sợ hắn, nhưng người người đều muốn có được thiên hạ, không dám thất lễ với hắn.

Dù sao cũng chẳng có gì khác nhau.

Đôi con ngươi lục sắc thanh lãnh rơi vào một tảng đá bên hồ, mặt trên có bộ y phục xám tro, lấm tấm vết máu đã sớm khô, như có chút tâm sự dịu dàng đang lẳng lặng ẩn giấu.

Hắn khẽ nhặt lên, siết chặt vào lòng bàn tay, dung mạo càng tuyệt thế. Có chút hoa văn đen chậm rãi bò lên cổ hắn, yêu dị mà thê lương, chỉ trong chớp mắt, lại ẩn vào trong cơ thể, không còn chút bóng dáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.