Cổ Tiểu Ma ngồi trong tửu quán, nhìn thư sinh cầm chiếc đũa cùng đĩa thịt kho tàu trong suốt
trước mặt, nhất thời hâm mộ đến mức hận không thể biến mình thành trong
suốt.
Hồn phách nơi đây làm như không thấy gì trước sự xuất hiện
của họ, cảnh này khiến Chu Tước và Bạch Hổ vừa vô cùng kinh ngạc cảm
thấy có chút khó chịu, Tử Vi vẫn đờ đẫn, nói mình phải đi xem xét, Chu
Tước và Bạch Hổ không dám đơn độc ở cùng với Cổ Tiểu Ma, vội bám mông Tử Vi, để lại Cổ Tiểu Ma vừa chảy nước miếng vừa nhìn thư sinh ăn cơm.
”Ta nói, chẳng phải lúc đó ngươi đã đi rồi à? Sao lại đến đây?”
Cổ Tiểu ma nhìn thấy cố nhân... à, cố quỷ thì vô cùng vui mừng, qua một lúc lâu mới nhớ ra, hỏi.
”À, khi đó ta có một giấc mơ.”
“... Qủy cũng mơ ư?”
”Đúng vậy, đừng có phân biệt.” Thư sinh phất tay, miệng đầy dầu mỡ: “Trong đó nói ta lưu luyến nhân gian quá lâu, nếu không đầu thai sẽ bị cô hồn dã
quỷ bắt tới cõi âm giam giữ, ta liền vội vàng đầu thai... Thế nhưng lúc
tới cầu Nại Hà, lại có một hắc y nhân hỏi ta có muốn tiếp tục hưởng lạc ở nhân gian không, không cần phải chịu nỗi khổ khi luân hồi, lúc đó rất
nhiều quỷ bị hắn thuyết phục, cùng nhau đến cái trấn này.”
Thư
sinh nhớ lại hồi ức cũ một lúc lâu, bất đắc dĩ cười nói: “Tuy rằng có
chút khác với lời nói tiếp tục hưởng lạc của hắn, nhưng ngoại trừ thân
thể... Qủa thật không khác lúc còn sống là bao. Ta còn đang suy nghĩ nếu có ngày ngươi chết, có thể mang ngươi tới này cũng nên...”
”Đa tạ...” Cổ Tiểu Ma đáp lời đầy cứng nhắc.
Thư sinh nhìn vẻ mặt 'ta không muốn chút nào' của nàng, không khỏi buồn cười: “Thế nào, nơi này không tốt à?”
”Tốt cái gì, chết đã chết rồi, vẫn còn hết lần này tới lần khác muốn như khi còn sống...” Nàng lẩm bẩm, lại đột nhiên cảm thấy quanh thân trở lạnh,
vừa ngẩng đầu, khách uống rượu xung quanh, kể cả lão bản nương, tất cả
đều nhìn chằm chằm về phía nàng, trong mắt tràn đầy hồng quang. Mới lúc
đầu cả đám người không ai để ý tới, đột nhiên lại nhìn mình đăm đăm đầy
hung tợn như thế, tình cảnh phải kinh khủng tới mức nào.
”Đi theo ta.”
Thư sinh bỏ lại nén bạc trong suốt, xoay người bỏ chạy, Cổ Tiểu Ma hoảng
hốt vội bắt kịp, sau lưng như đã bị mấy ánh mắt kia đục thành cái sàng.
(sàng = rây: đồ để lọc cặn, có nhiều lỗ nhỏ)
Chạy vội hồi lâu,
cuối cùng cũng đến một ngõ nhỏ không người. Thư sinh nhìn Cổ Tiểu Ma
đang thở gấp, nói nhỏ: “Ngươi thật sự không nên nói bọn họ như vậy.”
Tuy rằng Cổ Tiểu Ma rất hối hận, nhưng nàng vẫn rất tò mò: “Ngươi còn có bạc trả tiền cơm à...”
...
Xem ra ở lâu với Tử Vi, bệnh phản ứng chậm cũng lây được. Thư sinh đầu đầy vạch đen, nói: “Ta có cách kiếm tiền...”
”Làm gì?”
”Dạy học cho nhi tử tài chủ.” Trên mặt hắn có chút vẻ vui mừng: “Ta vẫn luôn muốn làm tiên sinh...”
Dáng vẻ sinh động này của hắn, vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Lẽ nào, cuộc sống như thế, thật sự có hạnh phúc ư?
Chỉ cần cố gắng, không quan tâm đến việc tồn tại bằng cách nào, không ai có thể dễ dàng phủ nhận lợi ích.
Hệt như quái vật, nhưng luôn hy vọng sẽ được đón nhận.
Đang lúc nàng xuất thần, lại cảm thấy gió nổi cuồn cuộn, có tiếng chuông
tịch mịch vang lên một hồi dài, sắc mặt của thư sinh trở nên kinh hoàng
trong nháy mắt.
”Sao vậy?” Nàng ngạc nhiên hỏi.
Tiếng
chuông vẫn còn tiếp tục, lại thấy thư sinh như không nghe thấy gì, dứt
khoát xuyên qua người nàng, ra khỏi ngõ rồi chạy về phía trước.
Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, chạy theo vài bước, thò đầu khỏi ngõ, lại bị hồn phách người khác chạy xuyên qua đầu, cảm giác ớn lạnh kia có phần ghê tởm.
Trên đường cái đều là quỷ hồn ra sức chạy, hệt như có vậy gì đang thu
hút bọn họ, từ vẻ mặt mỗi người, lại giống như đang bị thứ gì hiếp bức.
Lòng nàng tràn ngập hiếu kì, lại lén tìm một hồn phách giữa đám quỷ hồn rồi trà trộn vào.
Nếu như có người quan sát từ trên trời, ắt sẽ thấy một cảnh tượng vô cùng
kì lạ. Qủy hồn tứ tán trong trấn, bống tụ tập về phía trung tâm như thủy triều, vẻ mặt của họ vừa có phần sợ hãi lại chờ mong, nhưng nếu đang sợ hãi, vì sao còn chờ mong? Trong chốc lát tiếng chuông không ngừng vang
lên, không gian dao động, nơi giữa thôn phát ra hồng quang chói mắt.
Giữa hồng quang có một nam tử hắc y mang mũ trùm, không cao không thấp, nhìn như y phục của Huyền Âm giáo, đột nhiên Cổ Tiểu Ma cảm thấy y hơi quen
mắt. Theo linh hồn tụ tập, tiếng chuông hơi ngừng, các hồn phách đều quỳ xuống, Cổ Tiểu Ma nấp trong một quỷ hồn thật sự quá dễ bị phát hiện,
trốn sau một cây cột, nhìn chằm chằm vào bóng đen kia, híp mắt lại.
Miệng người mang mũ trùm đang lẩm bẩm gì đó, trước người hắn là một tấm bia
ngọc thạch khắc chú văn, hồng quang tản quanh, rơi xuống đầu các quỷ
hồn, dâng lên một luồng sương trắng.
Các hồn phách chợt run rẩy,
nét mặt vô cùng đau khổ. Luồng sương trắng kia xoay vòng trên không trấn mấy lượt, tụ lại một chỗ, nhập vào tấm bia đá bằng ngọc kia, hóa thành
luồng khí màu đen.
Cổ Tiểu Ma nhìn mà choáng, nghi thức này tiến
hành chưa đến nửa nén nhan, dần yên ổn, hồn phách tản về, nàng đang ngẩn người, lại thấy thư sinh đi tới, trên mặt vẫn chưa hết vẻ kinh hoàng,
yếu ớt nói: “Mỗi ngày đều có lúc này... ai... khụ.”
”Đó là gì?” Nàng ngạc nhiên hỏi.
”Tế tự.” Thư sinh nói khẽ: “Ta cũng không rõ lắm, nhưng nếu không chịu đến... Hôm sau sẽ hồn phi phách tán...”
Nàng rùng mình, đây đúng là...
Cổ Tiểu Ma còn chưa hoàn hồn, sau lưng đã có tiếng gió, nàng không do dự,
trực tiếp ngồi xổm xuống tránh thoát một chưởng, đưa tay lấy một viên đá trên đất, nghiêng người bắn ra.
Hắc y nhân kia vừa tránh, mũ trùm lại rơi xuống, vẻ mặt gian manh, đúng là Huyền Sắc.
”Là ngươi?” Nàng lớn tiếng, trong giọng nói lại không có mấy phần kinh
ngạc, trái lại Huyền Sắc còn ngạc nhiên hơn: “Ta còn tự hỏi đám thần
tiên nào lại tới núi A Ni Mã Đức, hóa ra là ngươi.”
Cổ Tiểu Ma không nói nhiều, vươn tay túm cổ áo hắn, Huyền Sắc biết nàng không có pháp thuật, không thèm tránh.
”Úc Lưu ở đâu?” Nàng hung tợn nói.
”Ôi, không phải ngươi bị vị mỹ nhân kia mê hoặc tâm trí rồi chứ?” Huyền Sắc cười, nói: “Cũng không nhìn lại bản thân à?”
Lòng Cổ Tiểu Ma run lên, trước kia Huyền Sắc sỉ nhục nàng, nàng không hề
quan tâm. Nhưng lần này không hiểu sao, có chút cảm giác đau đớn lặng lẽ khuếch tán, nàng không thể khống chế, sau lại rơi vào một lồng ngực mềm mại.
Một thanh trường kiếm đâm vào giữa hai người, khẽ dịch,
nhất thời cắt tai Huyền Sắc, cũng may phản ứng của hắn nhanh nhạy, nếu
không thứ đứt chính là cổ của hắn.
Chỉ thấy người tới tư thế oai hùng hiên ngang, mặc áo giáp trắng như tuyết, chính là Bạch Hổ.
Tử Vi ôm lấy Cổ Tiểu Ma, nghiêm túc nói: “Các ngươi bố trí đàn tế huyết hồn ở nhân giới, không sợ Ngọc Đế trách tội ư?”
Huyền Sắc ôm lấy vết thương trên tai, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, lại cười giễu
cợt: “Ngọc Đế? Nếu trong mắt ta có trời... vậy còn cần phải tu ma sao?”
Hắn nói xong, nhanh chóng bay về phía sau, tay phải luồn vào trong ngực, lấy ra vật gì đó, tung mạnh lên trời.
Chu Tước và Bạch Hổ đuổi theo, bỗng thấy trên trời có thêm một cái bóng đỏ như lửa, bắt lấy... kẹo đường?
Mọi người lấy làm lạ, Huyền Sắc cũng biến mất không còn tung tích. Hắn chạy trối chết không nói, còn ném kẹo đường lên trời làm gì? Đầu Cổ Tiểu Ma
đầy vạch đen, lại thấy sắc mặt Chu Tước và Bạch Hổ rất khó coi, mà cái
bóng đỏ như lửa trên trời kia còn có hai chân, đúng là hồng y thiếu
niên, sắc mặt hắn có phần hờ hững xa cách, con ngươi lại co thành một
đường thẳng, thoạt nhìn vô cùng yêu dị.
Hắn miễn cưỡng ưỡn người, ném kẹo đường vào miệng, ăn nhóp nhép, vô cùng ngọt ngào.
... Cảnh tượng gì thế.
”A... lão tử còn chưa tỉnh ngủ... vậy mà dám dụ ta...” Hắn thỏa mãn thở dài,
lúc này mới phát hiện thứ đứng bên dưới không giống với quỷ hồn thường
ngày, ngạc nhiên nói: “... Các ngươi? A, gà lửa ngốc và mèo cầu tài!”
Toàn thân Chu Tước bùng lửa xanh, đó là tam muội chân hỏa tinh khiết nhất.
Nàng giận đến mức chân mày dựng đứng, thiếu chút nữa đã hóa chân thân:“Yêu quái kia! Xem hôm nay cô nãi nãi nướng ngươi thế nào!”
”Các
ngươi nhàm chán thật...” Hắn lười biếng nói, lại nói cho cùng cũng không dám lười biếng, dù sao Chu Tước vẫn là một trong số tọa thân tứ phương.
Hồng y thiếu niên trên trời tránh phải tránh trái, vô cùng linh hoạt, Chu
Tước có phun lửa thế nào cũng không trúng hắn. Bạch Hổ chắn trước mặt Tử Vi Đại Đế và Cổ Tiểu Ma, cũng nghiêm chỉnh lấy hai chọi một, buộc lòng
phải lo lắng suông cho người trên mặt đất.
Đột nhiên bóng hồng kia phóng tới trước mặt Tử Vi, sát gần mi mắt hắn, quay đầu lại, cẩn thận quan sát lúc lâu.
”Thiểu bạch đầu (còn trẻ mà tóc đã bạc)!” Hắn bừng tỉnh.
...
Cổ Tiểu Ma 'phụt' một tiếng, thiếu chút nữa đã bật cười. Rất tốt, đã thành công thu hút sự chút ý của hồng y thiếu niên kia.
”Ngươi...” Hắn xoắn xuýt nói: “Sao lại khó coi thế?”
Nàng choáng cả lúc lâu, cuối cùng mới kịp hiểu hắn đang mắng nàng là nữ quỷ. Vì vậy không những không giận mà còn cười, tiến lên một bước.
”Ta còn tưởng tiểu yêu ở đâu ra, lớn rồi vẫn còn ăn đường à? Sao còn chưa chịu cai sữa đi...”
Hồng y thiếu niên ngẩn ra, tránh thoát một đòn của Chu Tước, ngay sau đó tức giận hét về phía nàng: “Ngươi mới là đồ nữ quỷ chưa dứt sữa, gia gia đã bảy trăm tuổi rồi, chính là yêu thú cửu vĩ huyết hồ!”
”Hồ yêu ăn quả Vãng Sinh đọa ma...” Đột nhiên Tử Vi nói: “Nên biết quả Vãng Sinh
vốn có một đôi, ngươi chỉ ăn quả âm, nếu lúc này bị thương...”
”Lão tử còn cần ngươi nhắc à?” Thiên Nghiêu không nhịn được phất tay: “Lão
tự nợ người ta, dù có phải liều cái mạng này thì thế nào?”
”Ngươi ăn quả Vãng Sinh biến thành cửu vĩ huyết hồ, có chín mạng, tất nhiên không sợ mất một cái rồi.” Bạch Hổ tức giận nói.
Vẻ mặt vẫn còn thảnh thơi của Thiên Nghiêu bỗng trầm xuống: “Các ngươi... chán sống à.”
Gió rất nhẹ.
Huyền Sắc ôm tai, nhảy khỏi bội kiếm, lảo đảo chạy đến trước mặt Mạnh Trạch
Hư: “Khởi bẩm giáo chủ, Cổ Tiểu Ma... xông vào núi rồi, mang theo hai vị tọa thần, còn có một người tóc bạc.”
Hữu hộ pháp của Huyền Âm
giáo đứng nơi đó, trên cổ vẫn còn trường kiếm của Mạnh Trạch Hư, khóe
môi lộ ra ngoài mũ trùm cong lên đầy quỷ dị.
Mạnh Trạch Hư hạ kiếm nhìn bên tai còn chảy máu của Huyền Sắc, đột nhiên nhíu mày: “Kinh động đến Huyết Hồ rồi sao?”
Huyền Sắc trầm mặt quỳ xuống, không dám nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Mạnh Trạch Hư.
”Yên tâm.” Đột nhiên hữu hộ pháp lên tiếng: “Nàng ta có Tử Vi Đại Đế đi theo, căn bản sẽ không gặp nguy hiểm.”
”Đó là vì Điệp An tiên tử.” Mạnh Trạch Hư thu hồi trường kiếm, khẽ nói: “Một khi hắn phát hiện nàng chỉ là tiểu yêu nhỏ bé...”
”Ngài không lo cho đại sự của chúng ta sao?” Hữu hộ pháp cười nói: “Một khi
chúng ta thành công, trong tay ngài sẽ là thiên hạ, đến lúc đó... ai dám chạm vào nàng ta?”
Mắt Mạnh Trạch Hư lóe lên chút ám quang, nhẹ nhàng nói: “Thiên Cẩu và Huyết Hồ vẫn có thể tái sinh, hắn không lầm.”
”Vậy thì tốt.” Nụ cười quỷ dị nơi khóe môi hữu hộ pháp càng sâu.
Cách đó không xa, một khóm sơn trà đón gió khẽ lay động. Hương thơm tản đi,
truyền thẳng đến nơi cửa sổ biệt viện, thanh sam nam tử tựa bên cửa sổ,
trong tay nắm một miếng vải xám, đôi mắt xanh nhuộm ý thời cơ đến, nhưng lại khẽ thở dài một tiếng.