Ma thần đấu, lời này dùng để hình dung tình cảnh hiện tại, không sai một chút nào.
Chỉ là tình thế rõ ràng bất lợi với Thiên Nghiêu, người thần đế, hai vị tọa thần, cộng thêm một kẻ nửa người nửa yêu. Vẻ mặt hắn có phần nghiêm
túc, phía sau đã dần hóa ra một chiếc đuôi hồ ly đỏ như lửa, toàn thân
bắt đầu bừng cháy.
Chu Tước đã thấm mệt, Bạch Hổ lại cản nàng, tiến lên một bước, nói: “Ta đấu với ngươi.”
”Mèo cầu tài và gà tây lửa có lên cũng đều là bại tướng dưới tay ta.” Hắn vô cùng muốn ăn đòn, cười nói: “Ta muốn hắn lên.”
Thiên Nghiêu không hề để ý đến sắc mặt toàn vạch đen đầy xấu hổ của hai vị
tọa thần, chỉ đứng nhìn Tử Vi. Từ phương diện nào đó mà nói, làm như vậy là rất thông minh, tránh việc đối phương quần ẩu, giữ gìn mặt mũi bản
thân, xem ra tuy tên cửu vỹ huyết hồ này có phần nóng vội hồ đồ, nhưng
tâm tư khá kín đáo, cũng không phải dạng người hời hợt.
Tử Vi sửng sốt một lúc, mới 'ồ' một tiếng, thành công khiến ba nữ tử còn lại đầu đầy vạch đen.
Tuy hắn là thần đế, cảnh giới tự nhiên không một tiểu tiên tầm thường nào
có thể sáng bằng, nhưng vẫn không bằng chiến thần, đối với các loại
chuyện như đấu pháp, thật sự không có kinh nghiệm gì. Lòng Bạch Hổ biết
rõ, nhưng các nàng là thần tiên trên trời, luôn được mọi người tôn kính, chẳng bao giờ phải tranh luận thị phi với bên ngoài, lúc này mặc dù
muốn nói chuyện, nhưng khổ nỗi ngôn ngữ nghèo nàn, trong khoảng thời
gian ngắn chỉ có thể lo lắng suông.
Cổ Tiểu Ma đứng một bên, mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Nghiêu, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Tử Vi bước tới phía trước Chu Tước, hai tay nhẹ nhàng tạo thành hình chữ
thập, một vầng sáng màu trắng bao quanh hắn, sau đó lại khẽ phất tay áo, đạp lên không, lập tức dưới chân hiện ra một đóa hoa sen màu tím, Cổ
Tiểu Ma nhìn mà choáng, dáng vẻ tuyệt mỹ thánh thiện đến vậy, hắn định
chiến đấu thật sao?
Tử Vi đạp lên hoa sen, cùng đứng ngang với
Thiên Nghiêu trên trời, vầng sáng mỗi lúc một rực rỡ. Thiên Nghiêu cảm
nhận được sức mạnh này, nhất thời sau lưng lại hiện ra thêm bốn cái
đuôi, khẽ đung đưa sau người.
Vẻ mặt của hắn cũng dần thay đổi,
tai dần dài và nhọn hơn, ánh mắt mỗi lúc một sắc bén, móng tay biến
thành sắc nhọn, hắn vừa quay đầu, chưa đợi Cổ Tiểu Ma nhìn rõ, trong
nháy mắt đã không còn bóng người.
Tử Vi cũng ngẩn ra, đột nhiên
cảm nhận được sát ý kéo tới từ phía sườn trái, lập tức tránh đi, chỉ cảm thấy một bóng đỏ sượt qua người, tử y bị xé rách một đường, vẫn may
không tổn thương đến thân thể. Hắn còn chưa kịp xoay người, hồng ảnh lại biến mất.
Chu Tước nhắc nhở: “Hồ yêu kia dựa vào thân thể nhanh nhạy, xin thần đế cẩn thận.”
Vẻ mặt Tử Vi khá nghiêm túc, à, mặc dù lúc nào hắn cũng nghiêm túc. Chỉ
thấy hắn lấy một vật nhỏ ra khỏi ngực, khẽ thổi một hơi, trong nháy mặt
vật kia biến lớn, nhìn kĩ lại, đúng là một cây phất trần trắng như
tuyết.
Bỗng Thiên Nghiêu vọt tới phía sau hắn, móng vuốt sắc nhọn chộp về phía gáy Tử Vi, nhưng không ngờ phất trần kia như có mắt, từng
sợi tơ bạc trắng phóng tới trước mặt Thiên Nghiêu trong chốc lát, trói
chặt móng vuốt của hắn, Tử Vi vừa thả người, đã vững vàng đáp lên hoa
sen.
Thiêu Nghiêu giãy dụa vài cái, vậy mà vẫn bị trói chặt,
không khỏi có chút nóng vội, răng nanh bên mép dài ra, há miệng cắn lấy
mấy sợi lông bạc kia. Lại không ngờ vừa đúng ý Tử Vi kia, hắn vung phất
trần, nhanh chóng lướt quanh một vòng, phất trần đã nhanh chóng buộc tay và mặt Thiên Nghiêu lại, miệng cũng bị bịt kín, không thể động đậy.
Hắn cố gắng dãy dụa, Chu Tước vừa thấy liền muốn tiến lên đốt hắn thành đuốc.
”Chậm đã.” Cổ Tiểu Ma tiến lên trước, vô cùng phách lối, nói: “Biết lợi hại chưa?”
Nàng nói như thể người đánh thắng lúc vừa rồi là mình, Thiên Nghiêu tức giận vùng vẫy. Cổ Tiểu Ma khoát tay, cười gian, nói: “Nói cho ta biết Huyết
Tê Thảo ở đâu, ta sẽ thả ngươi, thế nào?”
Ngươi nói thả thì thả
à? Nhất thời Chu Tước và Bạch Hổ rất muốn phản đối, thế nhưng thấy Tử Vi Đại Đế không nói gì, Cổ Tiểu Ma lại rất đáng sợ, chỉ có thể thầm rơi
lệ.
Thiên Nghiêu vô cùng tức giận, miệng vẫn còn ngậm long bạc,
lời nói cũng không rõ: “Huyết Tê Thảo là gì, lão tử không biết, muốn
giết thì giết nhanh, bớt nói nhảm đi!”
Trong nháy mắt Cổ Tiểu Ma
cảm thấy mấy lời này rất quen, hệt như mấy tiểu thuyết võ hiệp đặt bên
gối nào đó mà nàng từng xem, hảo hán kiên cường giàu lòng hi sinh, thân
thể cường tráng, đến lúc đồng chí nhân vật phản diện nói một câu, cuối
cùng hảo hán cũng biến sắc.
Nhưng liệu nó có linh nghiệm không?
Cổ Tiểu Ma cười đến tà ác hơn, nàng ngồi xổm xuống, nhặt một khúc gỗ từ
dưới đất, ánh mắt chuyển từ mặt Thiên Nghiêu xuống dưới, cuối cùng dừng
lại ở hạ bộ, dừng lại trong chốc lát, ánh mắt càng ngả ngớn hơn.
Thiên Nghiêu bị nàng nhìn đến toàn thân mất tự nhiên, chỉ có thể nín thở.
”Ngươi là công chứ nhỉ?” Đột nhiên nàng mở lời.
”Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Bỗng chốc hắn có dự cảm xấu.
Cổ Tiểu Ma thưởng thức khúc gỗ trong tay, bỗng sắc mặt chuyển lạnh, bẻ khúc gỗ kia thành hai đoạn.
Thiên Nghiêu lập tức hiểu dụng ý của nàng, gương mặt tuấn tú thoáng chốc nóng đến đỏ bừng: “Ngươi dám!”
...
Xem ra dù là người hay yêu, chỉ cần là động vật giống đực thì đều để ý tới
vấn đề này. Cổ Tiểu Ma cười gian, nói: “Ngươi xem ta có dám không?”
Ngoại trừ Tử Vi vẫn còn trợn mắt đầy mờ mịt, Chu Tước và Bạch Hổ đều hiểu ý
của Cổ Tiểu Ma, lập tức mặt hai người đỏ bừng, vừa ra vẻ 'ta không nghe
thấy gì đâu', vừa thưởng thức khung cảnh xung quanh.
Mắt thấy ánh mắt của Cổ Tiểu Ma lại dời xuống, dù Thiên Nghiêu có thông minh, lúc
này cũng không biết phải đáp trả ra sao, nôn nóng nói: “Ngươi cần loại
cỏ đó làm gì? Đó là ma thảo... Người không dùng được.”
Cổ Tiểu Ma thấy hắn đã xiêu lòng, trong mắt lại tăng thêm mấy phần vội vàng: “Qủa
nhiên ngươi biết! Nói cho ta biết đi... ta chịu tội thay ngươi.”
Sắc mặt của nàng biến đổi quá nhanh, Thiên Nghiêu không khỏi ngẩn ra, lại tò mò: “Ngươi cần nó làm gì?”
”Bằng hữu của ta bị bắt mất rồi, ta phải đi cứu huynh ấy.” Nàng thấp giọng
nói, vẻ mặt lại vô cùng kiên định. Nữ tử luôn mang bộ dạng lờ đở như
nàng vẫn có vẻ mặt này, lòng Thiên Nghiêu hơi động, bật thốt: “Huyết Tê
Thảo rất khó hái, một kẻ phàm như ngươi... Cho dù có liên lụy đến tính
mạng mình cũng muốn đi sao?”
Cổ Tiểu Ma sửng sốt, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng giờ xem ra, dù có liên quan tới tính mạng, cũng không phải nói quá.
Nhưng hắn là Úc Lưu.
Hàng mi nàng run rẩy, không có chút do dự nào.
”Đương nhiên, dù có phải trả bằng mạng mình.”
Đó là lừa hứa không quá đáng tin, vì thiếu nữ nói lời kia trông không
giống người có thể quên mình vì kẻ khác. Nhưng vẻ mặt cùa nàng ấy, có
chút sợ hãi, có chút vội vàng, nhưng càng nhiều hơn là sự can đảm, ánh
mắt của nàng đang tỏa sáng. Ánh sáng kia liên tục in sâu vào trí óc
Thiên Nghiêu, dù đến thật lâu sau này cũng không thể biến mất.
”Ngươi thả ta ra trước...” Bỗng hắn nói: “Ta dẫn ngươi đi tìm Huyết Tê Thảo.”
Cổ Tiểu Ma mừng rỡ, Tử Vi thả lỏng phất trần, chưa kịp nói lời nào, đột
nhiên một cột sáng hạ xuống từ không trung, có tiếng tiên ca vang lên,
từng áng mây cuồn cuộn.
Sắc mặt của Chu Tước và Bạch Hổ thay đổi trong nháy mắt, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tử Vi.
Tử Vi không còn phản ứng chậm, chỉ cau mày, nói: “Ngọc Đế triệu kiến? Sao lại vào lúc này...”
Hiện tại vấn đề rất rõ ràng, Tử Vi phải rời khỏi, có thể không mang theo Cổ
Tiểu Ma và Thiên Nghiêu. Nhưng nếu hắn rời khỏi thật, Cổ Tiểu Ma cũng là kẻ thù của Thiên Nghiêu, sao nàng sống nổi?
Cổ Tiểu Ma cũng
hiểu, tuy nàng rất hi vọng vào Tử Vi, có điều không phải lúc này. Mấy
người mặt ủ mày ê đứng dậy, lại thấy Tử Vi 'a' một tiếng, vung nhẹ phất
trần, nơi không trung lại nứt ra thành một khe hở, hắn đưa tay vào,
không bao lâu sau lại lấy ra một tấm bùa và hộp chu sa, đưa tay chấm chu sa, vẽ lên giấy.
Nàng nhìn mà không hiểu gì, Tử Vi viết xong,
cầm ngón tay nàng nhấn lên lá bùa kia một cái, nói tới cũng lạ, rõ ràng
tay nàng không có gì, nhưng ấn lên tấm bùa kia lại hiện rõ vân tay, sắc
mặt Thiên Nghiêu dần xanh mét, vùng vẫy cả giận, nói: “Lão tử không
chơi, các ngươi cứ giết ta đi...”
Đáng tiếc Bạch Hổ đã đè hắn
xuống đất, Chu Tước cười hì hì bắt lấy tay hắn, cả bàn tay đều đập lên
lá bùa kia, trong nháy mắt, lá bùa bùng cháy, Thiên Nghiêu nhìn chằm
chằm vào Cổ Tiểu Ma đầy bi phẫn, vẻ mặt như sống không bằng chết.
Nàng đau đầu: “Sao...”
”Hắn là linh thú của nàng.” Tử Vi nghiêm túc nói: “Linh thú không thể tấn
công chủ nhân của mình. Để hắn đi hái Huyết Tê Thảo với nàng, ta về
Thiên Đình một chuyến.”
Tử Vi vừa dứt lời, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng, hai vị tọa thần vội vàng đuổi theo. Sau đó...
Chỉ còn Cổ Tiểu Ma và Thiên Nghiêu mắt lớn trừng mắt nhỏ.
”Ngươi là...” Nàng lắp bắp: “Sủng vật của ta đấy à?”
”Sủng vật đồ quỷ nhà ngươi!” Thiên Nghiêu đứng dậy hét toáng lên: “Lão tử là Cửu Vĩ Huyết Hồ, sao có thể là...”
”Linh thú!” Hai mắt nàng tỏa sáng: “Chẳng phải giống như Linh Thứu (thứu: đại bàng) của đại sư huynh ta sao?”
”Linh Thứu cái đầu ngươi! Lão tử...”
”Trời ơi, chắc Oanh Oanh ghen tị đến chết mất...”
Thiên Nghiêu không mấy ngạc nhiên khi phát hiện, Cổ Tiểu Ma đã đắm chìm trong tưởng tượng của bản thân đến mức không tự thoát ra được, cũng không
nghe lọt bất cứ lời nào của hắn.
Mặt hắn đỏ lên, hung ác nhe răng trừng nàng: “Lão tử mới không thèm quan tâm đến ngươi!”
Dứt lời, liền xoay người bỏ đi. Cổ Tiểu Ma vội la lên: “Ta... ta có rất nhiều đường!”
Bóng hồng kia cứng đờ trong chốc lát: “Vậy, vậy có liên quan gì tới ta?”
”Làm linh thú của ta, chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi.” Nàng nịnh nọt nói:“Không phải ngươi chỉ ăn kẹo đường thôi chứ... Trên đời này vẫn còn
nhiều thứ ngọt ngào hơn đấy.”
Tai Thiên Nghiêu giật giật, trước mặt xuất hiện rất nhiều kẹo đường ngon ngọt, nhưng trên mặt vẫn còn vẻ ngờ vực: “Thật không?”
”Còn gạt ngươi được à?” Cổ Tiểu Ma sử dụng kĩ năng quen thuộc để lừa Tác Oanh lúc nhỏ.
”Được rồi.” Thiên Nghiêu đã động lòng: “Ta có thể mang ngươi đi lấy Huyết Tê
Thảo, nhưng việc nơi này ngươi không thể nhúng tay vào, ta đã đồng ý với hắn sẽ tử thủ tại đây, không thể nói không giữ lời.”
Dưới tình
thế cấp bách, nàng không chú ý tới 'hắn' là ai, lúc này mới nhớ tới quỷ
chết đói. Quay người lại, xung quanh đâu còn bóng dáng hồn phách nào,
tất cả đã sớm trốn đi rồi.
Hắn ở đây, liệu có chuyện gì không?
Suy nghĩ này chỉ lướt qua trong nháy mắt, nàng lại cười khổ lắc đầu, đã
không thể lo nhiều được nữa. Kinh nghiệm lúc trước cho nàng biết, có một số thứ không phải là việc bản thân có thể thay đổi được, cố chấp làm
một chuyện, cái giá phải trả còn hơn việc phải mất đi vài thứ, ví dụ
như...
Cổ Tiểu Ma mỉm cười, chỉ mong là nàng nghĩ quá nhiều, dù sao quỷ chết đói đã chết, còn có chuyện gì được sao?
Sắc trời đã không còn sớm, nàng không muốn chậm trễ thêm, lại thúc giục
Thiên Nghiêu lên núi. Hai bóng người biến mất trước cửa động, hồi lâu
sau, một bóng người bán trong suốt gầy yếu chậm chạp ló ra khỏi góc, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.