Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 30: Chương 30




Thiên Diễn Sơn, ngọn núi lớn nhất.

Ánh sáng trong phòng le lói, chỉ có một cây nến nhỏ làm nguồn sáng cho cả căn phòng. Phía trong màn trướng màu xanh, Mạc Vi khẽ nheo mắt, lại trở mình.

Tâm trạng bất ổn như thế, là tối kị của người tu tiên. Có điều gần đây làm cách nào ông cũng không thể ngủ được, thật sự không biết vì điều gì... Ông ngập ngừng một chút, chỉ cảm thấy hô hấp của Thu Tĩnh bên cạnh cũng chẳng ổn định hơn là bao, có lẽ bà còn đang lo nghĩ nhiều hơn ông.

Ông nhắm mắt lại, cố gắng tĩnh tâm.

Bỗng nhiên, không khí chợt như từng đợt sóng nước, hệt như có vật gì đã bị phá vỡ, Mạc Vi cùng Thu Tĩnh bật dậy, liếc nhìn nhau, Thu Tĩnh vội nói:“Có người xông vào kết giới của Thiên Diễn!”

Mạc Vi không đợi bà nói xong đã mặc thêm y phục, lấy bội kiếm trên tường, ném kiếm của Thu Tĩnh cho bà, thấp giọng nói: “Ta đi xem trước.”

Ông đẩy cửa ra, còn chưa thấy rõ là ai đã thấy mấy luồng kiếm quang dừng lại trước mặt, rõ ràng là đám người Lục Tu.

”Lục sư đệ!” Mạc Vi mừng rỡ, thấy Mạc Khinh Viễn và Vân Tiêu cùng đứng sau lưng ông ta, tuy sắc mặt khá mệt mỏi nhưng cũng không có gì đáng ngại, trái tim bất an mấy ngày nay cũng được buông lỏng, Tác Oanh từ phía sau chạy lên, trực tiếp vùi vào trong ngực Thu Tĩnh. Phó Diệp Văn cũng bước lên trước, hành lễ với Mạc Vi.

”Chưởng môn sư huynh, Thu sư tỷ.” Lục Tu chắp tay: “Đệ đã về.”

Thu Tĩnh cũng không giấu được vẻ vui mừng trên mặt: “Sao lại lâu đến vậy?”

Sắc mặt mọi người bỗng trở nên nghiêm trọng hẳn, Thu Tĩnh có thể cảm nhận cả người Tác Oanh cứng đờ, lúc này mới cẩn thận nhìn lại trong đám đệ tử, không có bóng dáng của Cổ Tiểu Ma.

Thoáng chốc sắc mặt bà trở nên trắng bệch.

Tim Mạc Vi lại nhói lên, có điều vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc, vờ như vừa phát hiện.

“... Tiểu Ma đâu?”

Núi A Nương Ngươi, à không, là núi A Ni Mã Đức Lặc.

Cổ Tiểu Ma trợn trắng mắt nằm trên sườn núi, mệt đến mức sắp bất tỉnh.

”Sao vẫn chưa thấy?” Nàng nhìn bốn phía, không ngờ núi A Nương Ngươi này lại lớn đến vậy, ra khỏi sơn động kinh hoàng kia, còn phải trèo cao lâu như thế.

Bóng người hồng sắc trước mặt cứng đờ, Thiên Nghiêu xoay mặt lại đầy khinh bỉ: “Ngươi cho rằng... Huyết Tê Thảo là thứ nằm đầy đất à?”

Đúng vậy, sao lại không phải, lúc trước khi Úc Lưu nhắc tới nó, vẻ mặt kia đúng là chỉ cần lên núi thì sẽ lấy được. Hơn nữa...

”Nếu không phải nằm đầy đất, vì sao ta và ngươi không bay lên trên! Còn khổ cực đào bới làm gì...”

Trong nháy mắt Thiên Nghiêu như mất hết sức lực, chỉ vào nơi đỉnh núi xa xôi, nói: “Có thấy không?”

”Có.” Nhãn lực của nàng luôn không tồi, ngoan ngoãn gật đầu.

”Vậy đỉnh núi đó có Huyết Tê Thảo.” Thiên Nghiêu không thể kiềm chế được nữa, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng: “Linh thảo ngàn năm mới có một lần, hơn nữa còn có thần linh hộ vệ.”

”Còn có cả hộ vệ ư?” Cổ Tiểu ma choáng váng: “Chẳng phải chỉ là ma thảo...”

”Cũng vì là ma thảo, đến lúc tranh đoạt sẽ rất khốc liệt, mới càng phải bảo vệ.”

”Còn có kẻ đến cướp?” Trong nháy mắt, vẻ sợ hãi trên gương mặt của nàng rất giống như kẻ đến cướp không phải là bản thân mình: “Vậy nhanh lên, chúng ta cũng phải xông tới đó.”

”Nếu ta đằng vân, không nói đến việc thần linh sẽ hàng thiên lôi công kích...” Thiên Nghiêu nhếch môi: “Chỉ cần ta động pháp trên núi, huynh ấy sẽ biết... Mang ngươi tới lấy loại cỏ này, vốn là vì giữ lời, nhưng nếu làm mấy chuyện quang minh chính đại như thế thì chắc chắn không ổn...”

”Huynh ấy?” Cuối cùng Cổ Tiểu Ma đã chú ý tới người mà hắn vẫn nhắc đi nhắc lại: “Ngươi có thù với ai ở Huyền Thiên giáo sao?”

Thiên Nghiêu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc trừng nàng lúc lâu, cuối cùng cũng nói: “Nói cho ngươi biết cũng không sao... Từ nhỏ ta đã bị tộc nhân vứt bỏ, là Thiên Cẩu nhặt ta về.”

Hắn nói xong, đơn giản hệt như đang nói câu “tiết trời thật tốt” vậy, xoay người lên núi. Cổ Tiểu ma run sợ hồi lâu, ghé sát tới, nhăn mặt thành một nhúm, nói: “Vậy cuối cùng những việc này đều là đức hạnh của tên Thiên Cẩu ấy?”

Thiên Nghiêu vừa quay đầu lại, thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt: “... Ngươi đừng có học mấy trò này được không?”

”Đúng là hắn à?” Cổ Tiểu Ma hoàn toàn khiếp sợ: “Không ngờ hắn còn có thể làm việc tốt...”

”Đại ca ta là yêu quái giỏi nhất ta từng gặp.” Thiên Nghiêu cảm thán: “Đám phàm nhân vô tri các người, đúng là tầm nhìn hạn hẹp.”

Phàm nhân? Cổ Tiểu Ma cười khổ một tiếng: “Ngươi thấy ta giống người sao?”

Thiên Nghiêu ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn nàng: “À đúng rồi, lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã cảm thấy ngươi còn giống quỷ hơn...”

...

”Không phải chuyện này.” Đầu nàng đầy vạch đen: “Ta là yêu...”

Thiên Nghiêu say sẩm, ghé sát vào người nàng mà ngửi: “Nói bậy, ngươi chẳng có chút yêu khí...”

Lúc này đổi lại nàng là người cắm đầu đi về phía đỉnh núi, thản nhiên nói:“Không thể nói là không, là người hay yêu, dù sao cũng là một hình bóng, không ai quan tâm...”

Thiên Nghiêu còn chưa hiểu gì đã thấy nàng quay đầu lại, cười: “Lại nói tiếp, sao ngươi lại bị vứt bỏ? Nhà nghèo quá à?”

...

Thiên Nghiêu đen mặt đáp: “Đương nhiên không phải, do thể chất ta quá yếu, từ trước đến nay hồ tộc chỉ coi trọng kẻ mạnh, khi ta mới sinh ra đã bị mẫu thân ném ra ngoài.”

Nàng yên lặng một lát, lại cười càng vui vẻ hơn: “A, a, xem ra quả nhiên trời sinh chúng ta là một đôi.”

”Đôi cái đầu ngươi, ta nói cho ngươi biết, lão tử chỉ dẫn ngươi đi, không giúp ngươi cướp.”

Cổ Tiểu Ma nhăn mặt, vừa muốn nói chuyện, đã thấy Thiên Nghiêu giơ một ngón tay, một luồng khí hôi thối đập vào mặt. Lòng nàng căng lên, nhìn về phía trước, chỉ thấy trên cây có rất nhiều xác thối, có xác người, còn lại là động vật, có điều đã mục nát đến mức không thể phân biệt được nữa.

”Đây đều là yêu vật đến để giành Huyết Tê Thảo.” Thiên Nghiêu nhíu mày: “Bị thần linh ném xuống, mục rữa tại đây.”

Cổ Tiểu Ma nuốt nước bọt: “Xem ra tính cách của thần linh không tốt lắm.”

”Ta cũng chưa từng gặp.” Thiên Nghiêu nói: “Nhưng yêu ma trên núi này không phải dạng thường, chỉ một vị thần, lại lợi hại đến vậy.”Hắn vẫn chưa nói xong, liền cảm thấy bên người trống không, Cổ Tiểu Ma đã bay lên không.

”Này!” Hắn vội la lên: “Ngươi làm gì đấy?”

”Lẽ nào ngươi chưa bao giờ nghe câu, cướp đồ phải nhanh tay à?”

... Kiểu ngụy biện gì vậy.

Mắt thấy nàng đã bay xa, nhưng lại không phải là ngự kiếm của phàm nhân, lòng Thiên Nghiêu khẽ động, lẽ nào... Nàng thật sự là yêu?

Nhìm qua, chỉ cảm thấy dáng người nàng gầy yếu, nhưng lại vô cùng kiên cường bất khuất. Thiên Nghiêu bất giác giật mình, nữ tử này... Từ lần đầu tiên gặp đã không đoán ra suy nghĩ của nàng, vẻ mặt như luôn thờ ơ, thỉnh thoảng mắt lại sáng lên... trong nháy mặt nào đó, lại khiến người ta cảm thấy như muốn đặt hết niềm tin vào nàng.

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, bản thân đã gặp không ít nữ yêu, sao lại hết cách với nàng như thế.

Vì sao lại giúp nàng?

Trong chớp mắt khi hắn phóng lên không đuổi theo, hắn nghe rõ câu hỏi bản thân tự vấn, dù phụ Thiên Cẩu vẫn muốn giúp nàng? Hắn đã bị câu nói dù chết cũng phải cứu được bằng hữu của nàng đả động sao?

Có thể... đúng không.

Đã từng ở một lúc nào đó, hẵn cũng hâm mộ như vậy... Cũng muốn có một người bằng hữu như thế.

”Trạch Hư.” Thập Bát vận hồng y, dung mạo thuần khiết trong trẻo, diễm quang lại bắn ra bốn phía: “Chàng đến tìm Úc công tử à?”

Sau khi nàng và Mạnh Trạch Hư trở về Huyền Âm giáo, vì không quen ở nơi sương phòng nên đã được đưa đến biệt uyển làm hàng xóm với Úc Lưu. Thật ra chắc hẳn mọi người đều rõ trong lòng, chẳng qua vì nàng muốn được gặp Mạnh Trạch Hư mỗi ngày mà thôi.

Nam tử hắc sam mặt mũi ôn hòa, chắp tay đứng cạnh ao sen, khẽ nói: “Thập Bát cô nương thích nơi này ư?”

Thập Bát đỏ mặt, gật đầu, bỗng chốc như nhớ ra việc gì đó, vui vẻ nói: “Ta làm điểm tâm, chàng nếm thử nhé.”

Nàng xoay người chạy vào phòng, lấy một khay điểm tâm tinh tế ra ngoài, trên mâm bày đầy điểm tâm bằng cánh hoa sơn trà, dáng vẻ vô cùng tinh mỹ, vừa nhìn đã thấy phải tốn không ít công sức. Chỉ nghe người đối diện lười biếng cất lời: “Hôm nay tâm trạng Thập Bát cô nương thật tốt, mỗi ngày ta đều ở đây, sao không thấy cô nương làm chút gì cho ta ăn thế?”

Úc Lưu bưng ly rượu, dựa trước cửa sổ, ý cười càng đậm.

Mặt Thập Bát càng đỏ hơn, Mạnh Trạch Hư lại không đổi sắc, dịu dàng nói: “Làm phiền Thập Bát cô nương rồi.”

Hắn đưa tay cầm lấy một khối, bỏ vào miệng nhai rồi nuốt, vị ngọt tinh tế, như thấm đẫm tình ý của nàng. Hắn ghé mắt, nàng vội nhìn hắn, ánh mắt nóng bỏng. Bàn tay bưng mâm đầy vết bỏng, vừa nhìn đã biết là vì chút điểm tâm này. Lòng hắn có chút xót xa, lại yên ổn như cũ.

Cứ tiếp tục như vậy, mỗi ngày sẽ là một lần thương tâm.

”Rất ngon.” Hắn cười khẽ khen ngợi, thấy dung mạo tuyệt sắc của nàng nở rộ trong nháy mắt, khẽ lắc đầu: “Chỉ là, người và yêu khác nhau, Mạnh mỗ tự thấy không xứng với tình cảm của cô nương.”

Hắn dứt khoát như thế, khiến cả Úc Lưu cũng ngẩn ra.

Nhưng Thập Bát vẫn cười, không hề có chút kinh ngạc nào, mãi một lúc lâu, đến khi bàn tay bưng điểm tâm của nàng đã trở nên cứng đờ.

“... Nàng ấy cũng là yêu.”

Nàng cúi đầu nói, khóe môi tiếp tục cong lên, giọng nói có chút vẻ tủi thân khó che giấu.

Nàng ấy cũng là yêu.

Nàng ấy...

Mạnh Trạch Hư ngẩn ra, dường như hắn đã quên mất, có một lúc nào đó, hắn không có cách nào khác ngoài đứng nơi góc tối mà mỉm cười, nhìn nàng đi theo sau lưng Mạc Khinh Viễn và Tác Oanh, chẳng hề để ý, không tim không phổi.

Dường như đã rất lâu rồi... Loại tình cảm này, muốn trong đôi mắt ấy không còn vẻ thất vọng, muốn nàng không cần phải giả vờ kiên cường, muốn bảo vệ nàng khỏi mọi tổn thương, muốn dâng tặng mọi niềm vui trên cõi đời này cho nàng, chỉ cần nàng... đừng đau khổ nữa.

Hắn từng muốn dành cả cuộc đời đứng sau lưng nàng.

Nhưng sau này, hắn lại chết.

Bởi vì có người nói với hắn, nàng là yêu, còn là ma thần, ngươi không có cách nào để bảo vệ nàng.

Không thể nào, chỉ cần là chuyện hắn có thể làm được, cho dù có là cách tàn khốc quyết tuyệt đến đâu, hắn sẽ làm tất cả.

Có điều... Liệu hắn có khiến nàng phải thương tâm không?

... Không sao.

Vì nàng là Cổ Tiểu Ma mà.

Là nữ tử không hề kiên cường, nhưng lại rất dũng cảm.

Mạnh Trạch Hư đắm chìm vào chút ảm đạm, hắn run sợ hồi lâu, chỉ chậm rãi bước ra ngoài.

Gió nổi lên, làm hồ nước gợn sóng.

Thập Bát ngây người lúc lâu, bỗng chốc mới phản ứng kịp. Đi tới đối diện cửa sổ, đặt mâm bên cửa, khẽ nói: “Nếu người và yêu đã khác biệt, yêu quái chúng ta cùng ăn thôi.”

Úc Lưu thản nhiên ngồi xuống, tóc không được buộc lên, chỉ thả tung bên người, tăng thêm mấy phần thanh nhã.

”Chỉ sợ... là yêu quỷ khác biệt.”

Hắn lạnh nhạt nói, Thập Bát ngẩn ra, sau đó hiểu rõ, cầm lấy một khối bánh điểm tâm: “Ta biết chàng không phải là người sống.”

”Hắn bị người khác lợi dụng, chỉ sợ thời gian làm quỷ cũng không dài.”

Toàn thân Thập Bát run lên, nhìn đôi mắt lạnh nhạt của Úc Lưu, cúi đầu, như cố dồn hết dũng khí, nói: “... Liệu, còn cách nào không?”

Gió lạnh lại nổi, cuối thu hoang vắng bỗng có chút hương thơm, cuối cùng, một mảnh lá khô xoay một vòng trên cây mà rơi rụng.

Đã sắp vào đông rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.