Đầu đau quá.
Cổ Tiểu Ma ôm đầu, miệng rì rầm vài tiếng, chỉ cảm
thấy người đầy mùi rượu, bụng lại vô cùng khó chịu, lăn trên giường một
lúc lâu mới có thể gượng dậy, đập vào mắt là một khuê phòng vô cùng
thanh lịch.
Nàng bước xuống dất, chỉ cảm thấy cả người nặng nề,
dường như vẫn chưa tỉnh hẳn. Trí nhớ trong đầu lại dần tụ thành hình một nam tử, nhất thời trong lòng cả kinh, nàng sờ khắp người, xác định
không có thứ gì bị cởi, bao gồm cả tay nải trên bàn, lúc này mới thở
phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này nghĩ lại, nơi Thủy Thất Yên mở
không phải là thanh lâu mà chỉ là một tiểu quan quán, nam tử thanh tú
tới gần nàng lúc ấy cũng chỉ có thể là tiểu quan. Ôi, vừa nhớ tới cả
người đã nổi đầy da gà, Cổ Tiểu Ma bước tới bên bàn rót cho mình một
chén trà, lập tức đầu óc cũng tỉnh táo hơn không ít, sau đó cẩn thận
nhìn bốn phía.
Ồ, nhìn sơ lược, có vẻ chủ nhân gian phòng này rất thích vẽ tranh, nàng nhìn dọc theo mặt tường thì thấy có rất nhiều
tranh chim chóc hoa cỏ, tranh vẽ mưa, hoa chim uyển chuyển, ngay cả
người không biết gì về hội họa như nàng cũng không nhịn được mà muốn vỗ
tay khen ngợi.
Cổ Tiểu Ma xem tranh mà tâm tình sảng khoái, đột
nhiên phát hiện có một bức họa hết sức kì lạ, rõ ràng trên tường còn
nhiều chỗ trống như thế, sao bức họa kia lại được đặt trên đầu giường,
chẳng lẽ có bí ẩn gì ư? Cổ Tiểu Ma tò mò đi tới, đột nhiên... cảm thấy
nó rất quen. Rừng trúc này... ồ cái ghế đằng kia...
Là tranh của Úc Lưu!
”Ta vẽ rất đẹp phải không?”
Cổ Tiểu Ma xoay người, Thủy Thất Yên đang cười đứng sau lưng nàng, chẳng
biết đã vào phòng từ lúc nào, một thân thanh sam làm nền cho sự thanh
nhã, mỹ lệ tuyệt luân của nàng.
Tình địch gặp mặt, trừ đỏ mắt,
chắc chắn không thể thiếu lửa điện. Cổ Tiểu Ma cố trợn mắt nhìn nàng ta
hồi lâu, phát hiện vẫn là nhân gia người ta lợi hại, không thể làm gì
khác hơn ngoài suy sụp.
Thì ra đây là khuê phòng của Thủy Thất
Yên, Cổ Tiểu Ma hiểu ra, nhìn nàng dọn dẹp chăn đệm. Chỉ nghe nàng nói
khẽ: “Chỗ ta chỉ có phòng hoa dùng để tiếp khách, không khỏi hơi tục,
đành phải khiến muội chịu uất ức mà ngủ trong phòng ta vậy.”
Nàng ta khách khí như thế, lập tức khiến Cổ Tiểu Ma thấy hơi chột dạ, giường người ta thơm ngát như thế, mình thân đầy mùi rượu lại còn nằm trên đó, nàng không ngại mới lạ. Vì vậy đau đầu đáp lời: “Cái đó... là muội...”
”Nghe Lưu nói, muội là người nhặt được bức họa của huynh ấy.” Thủy Thất Yên
sửa lại chăn đệm xong mới bày hộp đựng thức ăn lên bàn, Cổ Tiểu Ma ngửi
được mùi thơm, lập tức mặc kệ tình địch hay không tình địch, nhào tới
bưng chén: “Đa tạ Thủy cô nương.”
Thủy Thất Yên nhìn nàng, vẻ mặt có phần kì lạ, không biết là vui hay giận, chỉ cười như không cười, đột nhiên mở miệng: “Muội muốn biết chuyện xưa của huynh ấy không?”
”Chuyện xưa của Long thần, muội đã nghe rồi.” Miệng Cổ Tiểu Ma chứa đầy thức
ăn, nói: “Khi còn bé các sư huynh có kể cho muội nghe, khi đó muội cho
rằng huynh ấy sống đến nghìn năm, râu ria đã sớm mọc dày... Sinh ra đã
mang sức mạnh đó, chậc, đúng là tốt số...”
”Tốt số?” Thủy Thất Yên cười lạnh: “Nếu có thể lựa chọn, chắc chắn huynh ấy sẽ không chọn sức mạnh đó...”
Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thủy Thất Yên thì đặt chén xuống: “Vì sao...”
”Một nghìn năm, yêu ma hoành hành, chính là thời loạn thế. Tương truyền sau
khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, Long Thần Thái Hư Sơ Hàng, chuyển thế làm Giao (giao long). Thế nhân đều biết Long thần chính là người đứng đầu
vạn thú trong lục giới, nếu yêu thú và thần thú đều thần phục y, muội có biết liệu thiên hạ này sẽ biến thành dạng gì không?” Thủy Thất Yên lẳng lặng nói: “Ta nghe trưởng lão trong tộc nói, ngày Úc Lưu giáng sinh,
trời Giao tộc đỏ như máu, quẻ bói của huynh ấy báo điềm bất lợi cho
tương lai cho Giao tộc, từ đó, trong tộc không còn ngày bình yên. Vây
công, đánh lén, đầu độc, nguyền rủa, tất cả mọi nơi dùng mọi thủ đoạn để chiếm được huynh ấy, thứ tồi tệ nhất chính là, Thần giới và Tiên giới
hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, chỉ sợ trong lòng bọn họ cũng
nghĩ truyền thuyết kia là thật...”
Trên mặt Thủy Thất Yên dần
hiện lên chút vẻ khinh bỉ: “Giao tộc và Xà tộc vốn có cùng rễ, song mỗi
nghìn năm Giao tộc sẽ có một kẻ thăng thiên hóa rồng, vì thế tộc nhân
Giao tộc luôn tự hào vì điều này, có điều Úc Lưu... Từ khi ra đời đã dẫn tới tai ương huyết quang, kể từ lúc đó bị coi là điềm xấu, không ai dám nói chuyện với huynh ấy, thậm chí cả thân phụ mẫu cũng không dám chạm
vào người, mãi đến khi Giao tộc bị diệt, vì muốn giữ lại huyết mạch Giao tộc, thập đại trưởng lão mới phong ấn linh lực Long thần, lúc huynh ấy
tận mắt chứng kiến toàn tộc chết đi, chỉ mới năm tuổi.”
Lòng Cổ Tiểu Ma run lên, buông lỏng tay, lúc này mới phát hiện cả lòng bàn tay đều là mồ hôi.
”Sau huynh ấy lại lưu lạc Nhân giới, được phụ thân ta nhặt về, dốc hết lòng
chăm sóc, nhưng bóng ma lúc nhỏ của huynh ấy quá nặng, dẫn đến tính cách có phần lạnh lùng cô độc, đến khi huynh ấy được mười tám tuổi, phong tư thiên tuệ, dõi mắt khắp thiên hạ không ai bằng. Phụ thân rất thích
huynh ấy nên đã đặt hôn sự cho chúng ta, ta rất vui.” Nàng thản nhiên
nói, trên mặt cũng không có vẻ gì là thẹn thùng: “Nhưng vẫn có người
nhận ra huynh ấy là con của Giao tộc, truyền thuyết về Long thần chuyển
thế lại dấy lên, tộc ta sợ dẫm vào vết xe đổ của Giao tộc nên phụ thân
đã thương lượng với các trưởng lão, bán huynh ấy cho thiên đình.”
Đôi đũa trong tay run lên, Cổ Tiểu Ma run rẩy, nói: “Cái... Sao? Các người...”
”Muội đừng xem thường tộc nhân của ta, vì tự vệ, đó là cách duy nhất.” Thủy
Thất Yên đứng trước bức họa kia, đặt bàn tay trắng noãn dịu dàng lên,
nhẹ nhàng vuốt ve: “Năm ấy ta cầu xin huynh ấy cho ta vẽ bức họa này,
nhuộm tiên khí của Xà thần, giúp ta và huynh ấy có thể qua lại với nhau. Đáng tiếc lúc Úc Lưu bị thiên binh mang đi, bức họa ta tặng lại rơi ra
khỏi ngực huynh ấy, không biết lưu lạc ở nơi nào, ta vẫn đợi, đợi nghìn
năm, chỉ mong có được tin tức của người.”
Thủy Thất Yên nhắm mắt, khẽ nói: “Hiện nay phụ thân đã về cõi tiên, ta trở thành thủ lĩnh của
Xà tộc, kể từ khi biết tin huynh ấy đã trốn thoát, ta ngày nhớ đêm mong
được gặp huynh ấy, chỉ sợ người không chịu tha chứ cho những gì Xà tộc
đã làm... Nhưng khi chúng ta gặp lại nhau, huynh ấy lại cười, muội có
biết không? Ta chưa bao giờ thấy huynh ấy cười... Vì vậy lần này.... ta
sẽ không buông tay nữa.”
Nơi khuôn mặt nàng dần nhuộm lên chút sắc thái vô cùng tươi đẹp: “Ta phải bảo vệ huynh ấy, nào sợ diệt tộc.”
Cổ Tiểu Ma kinh ngạc đến ngây người, bỗng chợt nhớ đến lúc mới gặp nhau, đôi mắt của hắn cũng lạnh băng như thế.
Thật đáng cười, luôn miệng nói thích hắn, nhưng ngay cả những chuyện hắn từng gặp phải nàng cũng không hề hay biết.
Thật ra nàng đã sớm có thể nhận ra, khi hắn nói chúng ta đều là quái vật,
miệng cười, mắt cũng cười, nhưng sao giọng nói lại bi thương đến vậy.
Vì thế, nên hắn mới biết nàng sẽ lạnh, bởi vậy hắn mới che dù cho nàng,
khi nước mưa đã dính ướt thân thể, nàng nhìn thấy, nhưng lại không hề
giang tay ôm lấy.
Chỉ cần chút hơi ấm sẽ không phải thống hận thế gian này đến thế. Tình nguyện chỉ làm một yêu quái bình thường, giống
như nàng chỉ tình nguyện làm một người phàm vậy.
Nhưng bọn họ, không hề được lựa chọn.
Điềm xấu, tai họa, quái vật.
Lúc ngẩng đầu lên, lại không biết phải đi đâu.
Không có cách nào để chống lại vận mệnh, nhưng vẫn phải mỉm cười với thời gian.
Những khi này, chỉ có nàng mới lý giải được sự bi ai, tịch mịch nhất cõi đời.
Cổ Tiểu Ma đẩy cửa, nhìn xuống lan can, Úc Lưu đang đứng bên cửa sổ nhìn
về phía dòng ngựa xe đằng xa, dường như thời gian đã chậm lại, cô đọng
sự phong nhã của chàng, nở rộ thành từng đóa hoa.
Làm sao bây giờ?
Nàng chỉ tự hỏi mình, không giống Thủy Thất Yên, trừ đằng vân, ngay cả chút pháp thuật ngăn địch nàng cũng không có.
Vậy làm sao mới có thể đứng cạnh hắn, làm sao mới có thể nói thích hắn?
Cổ Tiểu Ma cắn môi, bàn tay vừa siết chặt lại khẽ buông lỏng, chỉ sững người nhìn bóng thanh sam.
Nhưng... Úc Lưu à.
Dù ta có muốn không thích huynh nữa, cũng muộn mất rồi.
”Cây nấm khô!”
Cổ Tiểu Ma đang thương cảm, không hề kịp phản ứng, giọng nói quen thuộc đến đáng ghét này, tên quỷ nào thế...
Thiên Nghiêu khịt mũi, cười hì hì xuất hiện tại cửa: “Lão tử tìm được rồi...”
”Nghiêu Gâu Gâu!” Cổ Tiểu Ma vui mừng chạy xuống lầu, đến gần hồng y thiếu niên.
Nàng còn tưởng Thiên Nghiêu sẽ không còn cần nàng nữa, không ngờ lúc này lại gặp, cười đến thấy răng không thấy mắt. Chẳng ngờ Thiên Nghiêu ngó
quanh một lúc lâu, lại khịt mũi: “Này... nữ nhân nhà ngươi cũng quá xui
xẻo rồi, sao lại rơi vào ổ rắn thế...”
Ổ... rắn...
Sắc mặt nàng có chút khó coi: “Ngươi đang nói, nam nhân tuấn tú trong đây, đều là xà yêu à?”
Thiên Nghiêu gật đầu: “Cái mùi đó... đã át lên người ngươi rồi.”
...
Thủy Thất Yên muốn mang cả tộc nàng ta lập nghiệp sao, Cổ Tiểu Ma lau mồ
hôi. Tính tình Thiên Nghiêu lại đơn thuần, cười nói: “Có điều nơi này
đẹp thật, nhiều nam nhân nữ nhân cười đùa vui vẻ đến thế, họ đang làm gì đấy?”
Cổ Tiểu Ma ấp a ấp úng: “Chuyện này... Đây là thanh lâu đó, là nơi nam nhân tìm vui thú...”
Nàng miêu tả cho Thiên Nghiêu những kiến thức từng đọc được trong sách.
”Ồ.” Thiên Nghiêu nhe hàm răng nhọn: “Vậy ngươi tới đây làm gì, cũng tiếp khách à?”
”Nói bậy.” Mặt Cổ Tiểu Ma đỏ lên: “Nơi này là Điểm Tướng Đài, là tiểu quan quán, là nơi tìm vui thú của nữ nhân.”
”Ngươi nói...” Sắc mặt Thiên Nghiêu tái xanh trong thoáng chốc, nghĩ đến bản
thân là động vật giống đực, trong lúc nhất thời rất khó tiếp nhận.
Cổ Tiểu Ma nghiêm túc gật đầu.
Thiên Nghiêu sửng sốt hồi lâu, đột nhiên chỉ ra sau nàng: “Người bên cửa sổ kia, có phải là hoa khôi chỗ này không?”
Cổ Tiểu Ma quay đầu nhìn lại, thấy Úc Lưu đang nhìn bọn họ nói chuyện, vừa thấy nàng quay đầu thì cười rất thản nhiên. Nàng còn chưa nghĩ tới việc phải đối mặt với hắn thế nào, lại bị nụ cười đầy phong tình này của hắn câu mất hồn, cười ha ha đáp lại, trông rất ngốc nghếch.
Không đợi Cổ Tiểu Ma giới thiệu, Úc Lưu đã lạnh lùng mở miệng: “Cửu Vĩ Huyết Hồ?”
Thiên Nghiêu biến sắc, Cổ Tiểu Ma bám lên cổ hắn, cười nói: “Là linh thú của ta đấy.”
”Nghiêu Gâu Gâu, đây là Úc Cá Hố, hai người làm quen nhé.”
Hai người đều ngẩn ra, không khỏi cảm thấy túng quẫn với biệt danh của
mình. Cổ Tiểu Ma gặp Thiên Nghiêu, không hiểu sao mây mù đã bị quét
sạch, vỗ vai hắn: “Tối nay chúng ta đi ăn một bữa nhé.”
”Thật không?” Mắt Thiên Nghiêu sáng lên: “Có được ăn đồ chơi làm bằng đường không?”
”Có, có, có.” Nàng xoay người ra cửa, trong nháy mắt lại xoay người, nói với Úc Lưu: “Úc Cá Hố, đi cùng nhé, huynh bảo sẽ chi tiền mà.”
Úc
Lưu bất đắc dĩ vô cùng, chỉ đành phải đi theo sau nàng, lúc ra cửa lại
nhìn lại, Thủy Thất Yên đang đứng trên lan can lầu cao nhìn hắn.
Thanh sam tung bay, hắn bước ra khỏi cửa, chợt một giọng nói vang lên bên tai Thủy Thất Yên.
”Nhiều chuyện.”
Lòng nàng run lên, là giọng của Úc Lưu.
Hoặc là nói, giọng nói này mới thuộc về Úc Lưu mà nàng từng biết.
Thuộc về con người của nghìn năm trước, kẻ không bao giờ mỉm cười, một thiến niên cao ngạo lạnh lùng.