Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 36: Chương 36




Sắc trời đã gần đến chạng vạng,

Cuối cùng Cổ Tiểu Ma cũng đã cảm nhận được cảm giác được trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, tuyệt đối không hề tốt đẹp như trong suy nghĩ, thậm chí ngay cả ngoáy mũi cũng khó khăn.

Cuối cùng là Úc Lưu đẹp, hay là do màu mắt kì lạ của Thiên Nghiêu? Cổ Tiểu Ma có muốn cũng không còn thời gian nghĩ, nàng trực tiếp vọt vào một cửa tiệm, mua hai cái mũ sa rồi ném cho Úc Cá Hố và Nghiêu Gâu Gâu, dù mặt đã được che, nhưng vẫn không dấu được thân hình cao gầy cân đối của hai người, đi trên đường càng thu hút nhiều sự chú ý hơn, bên cạnh đó để tiện cho việc ngoáy mũi, Cổ Tiểu Ma cũng đội luôn mũ sa.

Sau đó, dưới ánh hoàng hôn tuyệt đẹp, trong đám người hối hả, có ba bóng dáng trông như người giang hồ đang đứng sừng sững giữa đường lớn, cầm đầu là một thân người nhỏ bé xám xịt, bên phải là hồng y biếng nhác, bên trái lại là thanh sam hết sức phiêu dật.

Người đi đường rối rít ghé mắt, ôi, nhân vật thần bí, vẫn không nên trêu vào thì tốt hơn.

Dưới sự chỉ dẫn của bóng người màu xám, hồng y cùng thanh sam đi đường rất chậm, cuối cùng ba người tới được một quán nhỏ bán tranh đường. Vốn phía trước sạp còn có rất nhiều người đi đường cùng tiểu hài tử đang đứng xem tranh đường của chủ quán, vừa nhìn thấy ba người đã lập tức giải tán toàn bộ như ong vỡ tổ, có một tiểu hài tử không kịp lấy tranh đường, khóc sướt mướt, lại bị người lớn đánh một cái vào ót, vừa thấy ba người đội mũ, lập tức sợ đến im bặt.

Chủ sạp là một lão đầu, đã sớm bị dọa đến run lẩu bẩy: “Xin... xin hỏi ba vị khách quan...”

Cổ Tiểu Ma khom lưng xuống, xuyên qua mũ sa màu đen, chỉ có thể thấp thoáng thấy được khuôn mặt trắng bệch của nàng: “Làm cho ta ba tấm tranh đường.”

Chủ sạp khúm núm gật đầu: “Mời khách quan xoay đĩa.”

Tranh đường này là một món ăn vặt lưu truyền đã nhiều năm của nhân gian, đặt một tấm đá trắng lên, bên cạnh là một cục đường đã sớm bị lửa than nấu chảy, bên trái có một đĩa xoay, phía trên có tên mười hai con giáp và một ít động thực vật được viết bằng mực đỏ, mấy văn tiền một lần xoay, xoay được hình gì thì tranh đường cũng có hình dáng như thế.

Cổ Tiểu Ma xoa tay, dùng sức một chút, đầu mũi tên gỗ liền xoay tròn, cuối cùng dừng lại trên chữ “quả đào“.

Nàng reo lên một tiếng, dù đào không hiếm, nhưng dù sao cùng là quả tròn, đường sẽ rất nhiều, ăn rất đã nghiền. Chủ sạp làm xong, lần này đến lượt Thiên Nghiêu, hắn đã sớm đi qua đi lại quanh sạp hành khá nhiều lần, ngửi trái ngửi phải, hệt như muốn bưng cả sạp của người ta đi luôn vậy.

Cảnh tượng lúc này vô cùng quái dị, ba người vây quanh một sạp tranh đường, hồng y nhảy lên nhảy xuống, cuối cùng lại gào lên. Cổ Tiểu Ma ngạc nhiên nhìn sang, thì ra là do Thiên Nghiêu quá hưng phấn, lúc xoay đĩa đã làm gãy mất đầu mũi tên gỗ.

Cũng may dù chủ sạp đã già, nhưng vẫn được xem là cơ trí, thừa dịp trước khi Thiên Nghiêu nổi đóa đã thay đầu mũi tên, Thiên Nghiêu cũng có kinh nghiệm, chỉ đụng nhẹ, mũi tên liền dừng trên chữ “cá chép“.

”Cá chép?” Hắn nhảy dựng lên: “Cây nấm khô, ta xoay có được không?”

”Được được được.” Cổ Tiểu Ma đáp phụ họa, cá chép vừa đẹp vừa lớn, có điều chỉ là những sợi đường được nối lại với nhau, không nhiều như đào. Không lâu sau hai người đều cầm tranh đường của mình, vừa đội mũ sa vừa ăn rất vui vẻ.

”Tới phiên huynh.” Hai người bốn mắt đều nhìn về phía Úc Lưu.

“... Ta cũng phải quay sao?” Úc Lưu khó chịu nói.

”Đương nhiên.” Dưới tình huống này, chủ nhân và linh thú vô cùng ăn ý.

Đuôi mày Úc Lưu giật giật: “Chọn đại cho ta là được rồi.”

Đáng tiếc Cổ Tiểu Ma và Thiên Nghiêu vẫn không chịu buông tha, Úc Lưu vô cùng bất đắc dĩ, chỉ đành phải tiến lên trước, tùy tiện chạm vào mũi tên kia, đĩa quay xoay nhanh, cuối cùng dừng lại trên chữ “long“.

Ngay cả chủ sạp cũng có chút kinh ngạc: “Vị khách quan này thật là may mắn, người có thể quay vào chữ “long” và “phượng” không nhiều đâu.”

Úc Lưu ngẩn người, cảm thấy có hai ánh mắt đầy ganh ghét đang nhìn mình, hắn quyết định không nhìn nữa.

Long, chẳng phải sẽ rất to và hoa lệ sao? Ngay cả Thiên Nghiêu, một kẻ chẳng hề biết gì về tranh đường cũng có thể cảm nhận được, nếu không, cây nấm khô quắt này lấy đâu ra oán niệm lớn đến thế?

Long được làm xong rất nhanh, Úc Lưu cầm lên, vì vội rời đi nên tiện tay ném cho chủ sạp một thỏi bạc hai mươi lượng, khiến chủ sạp kích động đến mức suýt hôn mê bất tỉnh.

”Xem ra Thủy Thất Yên cho huynh không ít bạc.” Cổ Tiểu Ma lười biếng nói: “Dù gì cũng là huynh mời khách, chúng ta đến tửu lâu lớn nhất đi.”

Úc Lưu cười không nói gì, tùy tiện gọi một tiểu hài tử đang hoảng sợ đi ngang qua, nói: “Cho đệ.”

Gió đêm thổi bay lớp màn đen trước mặt hắn, đứa bé kia nhận lấy tranh đường, mắt sáng lên.

Cổ Tiểu Ma khó chịu đi trước, Thiên Nghiêu ngẩn ra hồi lâu mới “a” một tiếng, nói: “Cá Hố huynh, nếu huynh không muốn thì có thể cho ta, sao lại cho người khác...”

... Đầu Úc Lưu đầy vạch đen.

Tửu lâu sầm uất, gần cửa sổ, một vị trí rất phong nhã.

Lúc này có ba người đang ngồi, đầu đội mũ sa đen, không khí xơ xác tiêu điều đến cùng cực, chưởng quầy và tiểu nhị sợ đến mức không dám vác xác tới, chỉ dám đứng nhìn.

Ba người kia ngồi im một lúc lâu, không nói gì.

Đột nhiên, cái bóng xám kia giật giật, có gió thổi qua mũ sa của nàng, để lộ chiếc cằm trắng nõn. Đám chưởng quầy và tiểu nhị đứng trên cầu thang đã không dám đi vào trong nữa.

Như cuối cùng đã không nhịn được, đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên.

”Ai gọi đồ ăn.”

”Tên mời khách.”

Bóng xám và hồng y cùng nhìn về phía thanh sam.

Úc Lưu ngẩn ra: “Ta không biết các người muốn ăn gì.”

”Gọi đại vài món là được.”

“... À.” Úc Lưu nghiêng người, gọi: “Chưởng quầy, tới đây.”

Chưởng quầy và tiểu nhị của quán sợ sệt tiến tới.

“... Thấy tửu lâu các người cũng không lớn lắm, cứ mang lên vài món là được.” Hắn chậm rãi nói: “Khai vị có hạnh nhân phật thủ, tiếp đó là thịt hươu hầm, gà tơ mộc nhĩ, cá hoa quế, thỏ bát bảo... à, đồ ăn mặn hơi nhiều, thế thì cho thêm măng thái, ngó sen ngâm dấm đường, đậu hủ đài sen, cháo đậu đen...”

Hắn ngừng một chút, không nhìn tới mấy cái miệng đang mở lớn, còn có vẻ mặt đã hóa đá của hai vị trưởng quầy và tiểu nhị: “Đủ chưa? A, còn đồ ngọt nữa... Cứ mang đại lên chút hoa quả, sữa táo, quả hạch đào tẩm đường phèn, với mấy loại hạt là được... đừng quên cho thêm trà súc miệng, một bầu Dương Hồ Xuân Lục...”

Hắn nói xong, mãi một lúc lâu cũng không có ai đáp lại. Úc Lưu có phần khó chịu: “Thế nào, ngay cả những thứ bình thường này cũng không có sao?”

”À, tiểu nhân sẽ đi gọi. Có điều món khách quan gọi có vài thứ là ngự thiện (đồ ăn của vua) … tệ điếm cần phải chuẩn bị nguyên liệu, có lẽ sẽ hơi lâu...”

Úc Lưu không nhịn được mà gật đầu, chưởng quỹ và tiểu nhị nhanh chóng chạy trối chết xuống lầu.

Cổ Tiểu Ma nhìn Úc Lưu hồi lâu, sau đó mới sáng tỏ: “... Thì ra huynh đã từng ăn vụng ngự thiện.”

”Ăn vụng?” Thiên Nghiêu kích động: “Ăn vụng được nhiều thế à? Ta cũng muốn ăn vụng...”

”Ngự thiện thật sự, vô cùng khó ăn.” Úc Lưu lạnh nhạt nói: “Lúc thọ yến của Tây Vương Mẫu, ta có đến ăn bữa ngự thiện này, khó ăn như uống độc vậy...”

”Bị bắt lên trời còn được ăn ngự thiện.” Mắt Cổ Tiểu Ma và Thiên Nghiêu sáng lên, dáng vẻ như rất muốn bị bắt đi.

”Chỉ là vì lấy lòng ta thôi.”

Úc Lưu không muốn nói nhiều về chuyện này, bỗng như nhớ ra thứ gì đó, thái độ dần chuyển khác, thả một thỏi vàng lên bàn: “Ta còn có việc.”

Hắn cởi mũ sa, tung người nhảy xuống khỏi lầu hai, thanh sam phất lên, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Cổ Tiểu Ma không nói gì, chỉ nhìn hướng hắn rời đi, như ngây ra,

Thiên Nghiêu thấy không vui, huơ huơ tay trước mặt Cổ Tiểu Ma: “Sao thế? Sao ánh mắt ngươi lại buồn nôn vậy?”

...

”Ngươi thì hiểu cái quái gì, đồ hồ ly đần.” Cổ Tiểu Ma tức giận: “Đây gọi là si tình, ngươi hiểu cái gì là si tình à?”

Thiên Nghiêu như bị sốc nặng: “Ngươi nói... ngươi... ngươi, hắn...”

”Có phải ánh mắt của ta rất tốt không?” Cổ Tiểu Ma chỉ mắt hỏi.

”Ánh mắt thì tốt, có điều cặp mắt này thì quá xấu.” Thiên Nghiêu khinh bỉ: “Ngươi không nhìn lại mình à...”

Lòng nàng căng lên, đây không phải là lần đầu nghe thấy những lời này, nhưng lần sau còn khó nghe hơn lần trước.

Thiên Nghiêu thấy vẻ mặt của nàng thay đổi, bất đắc dĩ nói: “Vốn đã xấu như vậy, còn mang dáng vẻ như nhà có tang, ngươi... quên đi, đi với lão tử đến chỗ này.”

Nàng ngẩng đầu, lại thấy Thiên Nghiêu nhe răng, cười đến vô cùng đắc ý: “Chờ lão tử ăn no sẽ dẫn ngươi đến một chỗ rất tốt.”

Ban đêm, đã khuya lắm rồi.

Thiên Nghiêu no đến sắp tắt thở, Cổ Tiểu Ma lại không ăn gì. Hoặc là nói, nàng đã bị tạo hình của mình dọa đến ngây người.

Mái tóc lòa xòa được búi lên thành hai viên tròn tỉ mỉ rực rỡ như ánh mặt trời, mặt được trét phấn, thoạt nhìn không còn tái nhợt, môi đỏ tươi, tiếp đó là một thân y phục đỏ thẫm, trên người hay trên đầu đều toàn một màu vàng chói mắt, hệt như một gốc cây vàng.

Thiên Nghiêu xoa bụng, nghiêm chỉnh nói: “Màu đỏ mới đẹp, như lão tử...”

Cổ Tiểu Ma lau mồ hôi: “Yêu quái các người... à, yêu quái chúng ta đều thích kiểu này sao? Ta trông như Thập Bát...”

”Quản nàng ta làm gì? Trông đẹp mắt là được.” Thiên Nghiêu cười như ăn trộm: “Đi theo tên Cá Hố đó đi, ta ở đây xem.”

”Lúc này sao?”

”Chính là lúc này, ngươi chần chừ cái gì, cẩn thận bị xà tinh kia đoạt mấy bây giờ.”

”À.” Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, lòng căng thẳng, thấp giọng đọc một tràng bí quyết, sau đó đằng vân, trực tiếp bay lên ngoài lầu ba, bên trong ánh nến mờ ảo, có hai dáng người mơ hồ.

Úc Lưu nhấp bút lông, không biết đang làm gì, Thủy Thất Yên đứng cạnh hắn, cách hắn gần như vậy, phong thái hai người đều vô cùng ưu tú. Tay hắn cầm bút, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.

Thì ra huynh nói còn có chuyện, chính là vì muốn tới gặp nàng ta sao?

Bỗng nhiên Cổ Tiểu ma không biết phải làm gì.

Thiên Nghiêu ở phía dưới nghịch đá, qua lúc lâu mới nhìn lên, đã không còn thấy bóng dáng của Cổ Tiểu ma.

”Hiện nay, yêu giới vẫn tìm ta sao?” Úc Lưu thản nhiên nói.

”Hơn phân nửa vẫn không biết huynh đã trốn thoát.” Thủy Thất Yên khẽ mỉm cười: “Thiên giới ép gió rất chặt, chỉ sợ sẽ xảy ra đại loạn lục giới như nghìn năm trước...”

”Tới giờ có bao nhiêu người biết đồ giải phong ấn ở Thiên Diễn?”

Ánh mắt của Thủy Thất Yên hơi ngưng lại: “Huyền Âm giáo biết, Thiên giới... chỉ sợ cũng biết rồi.”

”Vậy là đủ.” Ngòi bút dưới tay không ngừng, nói: “Vì thế, chỉ cần ta còn, thiên hạ vĩnh viễn không có ngày yên bình.”

”Lưu.” Thủy Thất Yên nắm lấy tay hắn: “Chẳng lẽ huynh...”

”Nhưng ta lại không cảm thấy có gì phải vội, lục giới sớm ngày bị hủy, thiên hạ sớm ngày thanh tịnh.” Bút vẫn không ngừng, tuy miệng cười nhưng giọng nói lại lạnh lẽo vô cùng: “Một nghìn năm rồi, thiên hạ này vẫn đáng khinh như thế, không chút thay đổi.”

Lòng Thủy Thất Yên vừa động, có chút hốt hoảng, nhưng lại không biết nên nói gì.

”Vẽ sai mất rồi.” Nàng nhận lấy bút của hắn: “Dù sao vẽ tranh cũng không giống với viết chữ.”

”Chà.” Đột nhiên Úc Lưu cười khẽ, mặt mày vô cùng đắc ý: “Quả nhiên vẫn chưa được.”

”Tới tìm ta nói chuyện đại sự xong lại muốn ta dạy huynh vẽ tranh...” Thủy Thất Yên nhấc bức họa kia lên, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc: “Đây là...”

Có gió thổi vào, bức họa trong tay nàng bay lên.

Bút pháp non nớt, phác họa một nữ tử mặc y phục xám tro đứng dưới tàng cây, mặt như nhuộm ánh mặt trời, trên môi là một nụ cười yếu ớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.