Trường Mộng Lưu Ngân

Chương 5: Q.6 - Chương 5: Nhân Chứng




Thư Mạn mơ một giấc mơ rất dài, rất dài, mơ thấy mình biến thành một con thiên nga, vẫy đôi cánh trắng muốt, bay lượn lòng vòng trên bầu trời Nhị Viện. Cô khóc, cũng không rõ là tại sao mình lại khóc, chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ cô nhìn thấy trước mắt kia dường như sắp rời xa cô mất rồi, cô rất đau buồn, cô không nỡ... Lúc tỉnh dậy nước mắt vẫn còn đang chảy, mờ mờ trước mắt hiện ra một khuôn mặt: “Em tỉnh rồi à, Tiểu Mạn...”

Nhưng Thư Mạn rất yếu, vẫn luôn đeo mặt nạ dưỡng khí, hô hấp khó khăn. Lúc thì tỉnh táo, lúc lại hôn mê. Hôm đó khi cô tỉnh dậy, cô không phân biệt được là ban ngày hay ban đêm, cửa rèm kéo kín, tận tai cô nghe thấy Diệp Quán Ngữ nói chuyện với bác sĩ ngoài phòng tiếp khách, bác sĩ nói: “Cô ấy không sống được quá ba năm nữa.”

“... Chẳng phải cô ấy đã làm phẫu thuật rồi đó sao?”

“Phẫu thuật có thể kéo dài cuộc sống của cô ấy thêm ba năm nữa đã là kỳ tích rồi.”

“Tôi nhất định phải để cô ấy sống!”

“Chẳng có cách nào cả! Có bệnh nhân tim mạch sau khi cấy ghép vẫn còn có cơ hội sinh tồn, sức khỏe cô ấy đã không còn đủ điều kiện này rồi, nhất là bây giờ cô ấy lại đang mang thai, tình hình lại càng nghiêm trọng hơn.”

“Anh nói sao, cô ấy mang thai?”

“Chuyện này... anh vẫn chưa biết sao? Cô ấy đã mang thai hơn ba tháng, chuyện này vô cùng nguy hiểm! Tình trạng của cô ấy bây giờ làm sao có thể mang thai được, quả đúng là tự sát, bắt buộc phải làm phẫu thuật ngay.”

“Nếu không phẫu thuật thì sao?”

“Sẽ chết.” 



Hai ngày sau, Thư Mạn mất tích. Vì Diệp Quán Ngữ đã thông báo với người nhà của cô, phải sắp xếp phẫu thuật cho cô. Cô không chịu, có thế nào cũng không chịu, cô khóc lóc nói với Diệp Quán Ngữ: “Dù có thế nào thì tôi cũng chỉ sống được thêm ba năm nữa, sao tôi có thể giết đứa con trong bụng chỉ vì muốn sống thêm ba năm nữa chứ? Tôi không làm được! Bất cứ một người mẹ nào cũng không làm được! Đỗ Trường Phong đã thành ra thế này rồi, anh trai tôi cũng đã trở thành một người tàn tật, thật quá thê thảm, từ khi Thư Tần và Lâm Nhiên qua đời, mọi người trong hai gia đình chúng tôi đều chìm trong bi kịch, không tài nào thoát ra được. Bây giờ đã có thêm một sinh mạng mới, làm sao tôi có thể nỡ lòng giết chết đứa bé...”

Khi đó, bố mẹ và em gái Thư Mạn vừa mới đi khỏi, khuyên nhủ suốt cả buổi chiều đều không có tác dụng gì. Từ đầu chí cuối Diệp Quán Ngữ không nói một lời, anh biết, anh không có quyền quyết định.

“Thư Mạn, tôi chưa bao giờ dám nghĩ nếu em không còn nữa thì sẽ thế nào...” Diệp Quán Ngữ ngồi chếch bên cạnh giường, cúi đầu, lắc đầu nghẹn ngào, “Tôi không thể tưởng tượng, tôi không thể tưởng tượng nổi. Thư Mạn, em không thể ra đi, cho dù em không thuộc về tôi, chỉ cần em còn sống... Có thể nhìn thấy em từ xa, cũng còn tốt hơn là phải mất đi em...”

Diệp Quán Ngữ lúc này đã không còn vẻ quyết đoán và lạnh lùng trên thương trường nữa, sau những đả kích liên tiếp như thế, cho dù có là người kiên cường đến mấy cũng sẽ bị hiện thực tàn khốc khiến cho tiều tụy cả về thể xác lẫn tinh thần. Một người tự tin như anh, đã không biết bao nhiêu lần lâm vào bước đường cùng rồi lại đứng dậy xoay chuyển tình thế, nhưng giờ đây, anh có bản lĩnh bằng trời cũng không thể nào chống đối lại được với số phận. Đã từng tưởng rằng bản thân bày mưu lập kế là không có gì không làm được, nhưng giờ mới hiểu rằng tất cả chỉ là trò đùa của số phận, số phận đã bày sẵn ra ván bài đó, mê hoặc dụ dỗ anh đặt cược vào đó toàn bộ những thứ mà mình có, kết quả, chưa đến phút cuối mà anh đã thua sạch sành sanh.

Đây là cuộc đấu mà không ai có đường sống trở về.

Đổi thủ là người thân cùng dòng máu với anh, người đó đang cầm thanh kiếm chỉ thẳng vào mặt anh, chuẩn bị cắt cổ anh bất cứ lúc nào. Không phải là anh không giết được, mà là anh không thể nào ra tay, bởi anh ta là người thân của anh, là anh em với anh, trong người họ đang chảy cùng một dòng máu, cốt nhục tương tàn cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng?

Buổi sáng, Lữ tổng quản gọi điện báo cho anh biết, Lưu Yến đã ngừng thở, ông hỏi anh có đến tham dự tang lễ không. Anh cúp máy đánh rầm một tiếng, gục đầu vào tường mãi hồi lâu mới đứng vững được, khi đó, đứng trên hành lang bệnh viện, anh rất sợ rằng mình sẽ đổ sụp. Lại mất đi một người thân. Bất kể anh và bà có quen biết nhau hay không, nhưng dù sao người phụ nữ đó cũng là người thân của anh, mặc dù anh không hề cảm thấy cảm kích việc bà đã đưa anh đến với cuộc đời này. Nhưng bây giờ...

Đứa em trai không bằng cả loài cầm thú ấy lại trở thành người thân duy nhất của anh trên đời này. Số phận đã sắp đặt sẵn bàn cờ này, có tiến có lui thế nào cũng chỉ là một thế cờ chết mà thôi.

Thư Mạn đã biết được mối quan hệ huyết thống giữa anh và Lâm Hy, cô thở dài: “Anh thật đáng thương khi có một người em trai như vậy...” Cô nói rồi định ngồi dậy, Diệp Quán Ngữ vội vàng lấy chiếc gối đệm lưng kê cao lên cho cô. Sau mấy ngày duy trì điều trị liên tục, hôm nay bệnh tình của Thư Mạn đã có chuyển biến tốt, đã có thể bỏ mặt nạ dưỡng khí ra, có thể tự thở được rồi.

Diệp Quán Ngữ nắm đôi vai gầy yếu của cô, bản thân dù trăm ngàn vết thương trên người nhưng vẫn cố gắng tiếp thêm cho cô đũng khí tiếp tục sống: “Tiểu Mạn, bất kể thế nào em cùng phải tiếp tục sống, em không được từ bỏ, hãy nghĩ đến bố mẹ, và cả anh trai em nữa, nếu em ra đi, em định để họ sống tiếp thế nào đây? Có thể em có lập trường của em, nhưng so sánh với sinh mạng trong bụng em mà chúng ta chưa hề gặp mặt này, chúng tôi lại càng hi vọng em, người đang sống sờ sờ trước mặt đây... có thể tiếp tục sống!”

Thư Mạn nghe vậy liền bật khóc: “Không, anh không phải là mẹ, anh không hiểu tấm lòng của người làm mẹ. Năm xưa khi em mất đi đứa con của Lâm Nhiên, đến giờ em vẫn còn đau lòng, em vẫn thường nghĩ, nếu như đứa bé đó được sinh ra thì cuộc sống của Lâm Nhiên vẫn còn được tiếp diễn, hết thế hệ này đến thế hệ khác. Nhưng giờ lại bắt em phải mất đi đứa con của mình nữa, em không làm được! Cuộc sống của em là có hạn, nhưng đứa con của em có thể sống tiếp cuộc sống giúp mẹ nó, những người xung quanh yêu thương em, bao gồm cả anh nữa, mỗi khi nhìn thấy đứa con của em... cũng sẽ giống như là đang nhìn thấy em vậy...”

“Không!!!” Diệp Quán Ngữ hét lên, ôm chặt cô vào lòng, anh đã mất đi tất cả rồi, làm sao anh có thể lại mất cô được chứ? “Thư Mạn, em không phải là tôi, em cũng không hiểu được lòng tôi, tôi yêu em, không hề thua kém gì so với người thân của em một chút nào, kể cả Đỗ Trường Phong. Mười bốn năm rồi, tôi đã trông ngóng em suốt mười bốn năm rồi, em có hiểu được tình cảm này của tôi không? Không, em không hiểu được!” Anh chỉ thấy như có một con dao sắc nhọn đang đâm chém ngang dọc loạn xạ trong tim mình, anh không nhìn thấy gì nữa, không nghe thấy gì nữa, trong lồng ngực phát ra tiếng gào thét nặng nề.

“Tôi sẽ không để em ra đi đâu, Tiểu Mạn! Cho dù là cứ để tôi tiếp tục trông ngóng em thêm mười năm, hai mươi năm nữa, thậm chí là cả đời, cũng còn tốt hơn là em biến mất khỏi tầm mắt, Tiểu Mạn. Bao năm qua, dù em không biết đến sự tồn tại của tôi, nhưng cho dù là vậy, bởi vì có sự tồn tại của em, nên tôi mới cảm thấy thế giới này dù xấu đẹp thế nào cũng còn chút vương vấn, nếu không thì tôi còn hi vọng gì nữa chứ! Trên đời này tôi chỉ còn lại mỗi em thôi, Mạn Mạn!”

Anh ôm cô, anh không thừa nhận rằng mình đang khóc, nhưng rõ ràng nước mắt đang thấm ướt áo cô. Thư Mạn từ từ đưa cánh tay lên, cho người đàn ông đáng thương đang lâm vào bước đường cùng này một chút hơi ấm cuối cùng, cô không có gì có thể cho anh được, chỉ có thể là một cái ôm mà thôi. Khắp người anh run lên bần bật, cứ như cô sẽ tan biến như mây khói bất cứ lúc nào. Đã lớn ngần này tuổi rồi, trải qua biết bao khổ nạn trong đời, nhưng anh cũng chưa bao giờ sợ hãi đến như thế này, chưa bao giờ tuyệt vọng đến như thế này. Anh đã thế này rồi, chỉ có thể thế này nữa thôi, tại sao anh vẫn không thể nào giữ cô lại được?

“Nhất định tôi sẽ để em tiếp tục sống, cho dù có phải đổi bằng cả mạng sống của tôi!” Anh nói với cô như vậy.

Ngày hôm sau, tình hình Thư Mạn tốt lên rất nhiều, có thể xuống giường đi lại được. Tất cả mọi người trong nhà đều đến thăm cô. Mẹ nấu món cháo mà cô thích ăn nhất, bón cho cô ăn từng thìa một. Bà mẹ đáng thương của cô trông gầy đi thấy rõ, mắt nổi đầy những tia máu, con trai trưởng bị cưa chân, con gái thì lại bệnh nặng, vậy mà bà vẫn có thể kiên cường đến bón cháo cho con. Thư Mạn nghĩ, đó chính là mẹ. Vì không nằm cùng một bệnh viện nên cô rất lo lắng cho Thư Khang: “Anh con sao rồi?”

Thư Bá Tiêu an ủi cô: “Không sao, vết thương đang hồi phục rất tốt, tinh thần cũng khá, nửa tháng sau là có thể xuất viện rồi. Con mau mau khỏe lại mà đi thăm anh con đi.”

“Vâng.” Thư Mạn gật đầu. Rồi lại kéo tay em gái nói, “Tiểu Duệ, em phải nghe lời bố mẹ, đừng để bố mẹ phải lo lắng nữa, mau lập gia đình đi thôi.”

Chắc mấy ngày hôm nay Thư Duệ khóc dữ lắm, mắt sưng lên như hai quả đào, thấy vậy gắng gượng cười: “Chị, chị cứ yên tâm, em đã có bạn trai rồi, cuối năm chúng em sẽ kết hôn.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt...” Thư Mạn cũng muốn cười, nhưng nụ cười chưa kịp nở thì nước mắt đã lại trào ra như suối, cô vuốt mái tóc ngang tai của em gái, nhớ lại cảnh tượng hồi nhỏ mình và Thư Tần tranh nhau chải đầu cho em gái, khi đó họ còn nhỏ tí, còn cả anh trai nữa, lúc nào cũng biết chăm sóc mấy đứa em gái. Mới vài năm trôi qua, thế mà giờ Thư Tần mất rồi, anh cả cũng bị cưa chân rồi, bản thân cô thì như vậy...

Nhưng cô không thể để lộ quá rõ nỗi buồn của mình, dù nước mắt tràn xuống nhưng nụ cười vẫn luôn rạng rỡ. Cô nói với bố: “Chiều nay con muốn đi thăm Trường Phong, bố, con muốn đi thăm anh ấy.”

“Nhưng con vừa mới khỏe lên một chút, hơn nữa ...” Thư Bá Tiêu lập tức im bặt, không dám nói ra hai chữ “phẫu thuật”.

Thư Mạn không biết gì, cố gắng để bố thấy mình đã thoải mái nhẹ nhõm đi nhiều, rồi nói: “Hãy để con đi thăm anh ấy đi, bố cứ yên tâm, như vậy con cũng mới yên tâm làm phẫu thuật được.”

Thư Bá Tiêu và vợ nhìn nhau, ngạc nhiên vui mừng khôn xiết, vội vàng gật đầu: “Được, được, để bố đưa con đi.” Thư Mạn vội xua tay: “Thôi, để Tiểu Duệ lái xe đưa con đi là được, bố và mẹ chịu khó thăm nom anh con một chút, một mình chị đâu chăm anh ấy chắc là mệt lắm.”

Ăn cơm trưa xong, Thư Duệ lái xe đưa Thư Mạn đến Nhị Viện. Trên đường Thư Mạn cười cười nói nói, hỏi thăm rất nhiều về tình hình yêu đương và cuộc sống của em gái.

Mỗi lần nhìn em gái cô đều ngắm em lâu hơn một chút. Cô sợ rồi đây điều đó với cô cũng thật xa xỉ, cô không dám tưởng tượng đến lần cuối cùng mình có thể ngắm em gái gần như thế này là bao giờ...

Cô lại bảo em gái lái xe khắp Ly Thành một vòng rồi mới đến Nhị Viện. Lúc xe đến con đường hoa anh đào, cô xuống xe, đi bộ đến cổng trường Piano, nhìn bức tượng đồng Lâm Nhiên qua cánh cổng sắt. Trong lòng cô, đó không phải là một bức tượng, đó chính là Lâm Nhiên! Học sinh đang trong giờ học, tiếng đàn lên bổng xuống trầm âm vang trong khu vườn xanh những cây cỏ hoa lá, bóng râm khắp mặt đất, không khí thoảng thoảng một mùi thơm nhè nhẹ của hoa. Ngay đến ánh nắng cũng dường như trở nên lười biếng, chiếu vào “Lâm Nhiên” cũng lười biếng nhưng ôn hòa, nụ cười anh nở trên khóe môi, mãi mãi không bao thay đổi, cũng giống như tình yêu anh dành cho cô, không bao giờ thay đổi. Cô cũng vậy.

Cô thầm nói với anh, “Tạm biệt, em sẽ nhanh chóng gặp lại anh thôi, nhưng không phải là ở đây.”

Lần này cô không rơi nước mắt. Ngược lại, trên mặt cô lại tràn trề một niềm hạnh phúc khó tả, vì xúc động nên hai má vốn dĩ trắng bệch bỗng nhiên ửng hồng lên, như thể bông hoa đào cuối cùng còn sót lại cuối xuân, cố hết sức khoe ra chút xinh tươi cuối cùng. Thư Duệ sợ cô đứng dưới ánh nắng lâu quá lại trúng nắng, vội kéo cô vào trong xe. Vốn dĩ cô cũng định đi thăm anh trai nữa nhưng lại thôi, cô sợ mình không kiềm chế được rồi lại để lộ ra sơ hở.

Vi Minh Luân đã đứng ở cổng sơn trang đón đợi từ xa, mặc dù dáng vẻ vẫn phong độ nhưng khuôn mặt trông lại tiều tụy đi nhiều, xem ra những ngày qua anh đã vất vả vì Đỗ Trường Phong nhiều.

“Darwin, trông anh gầy đi nhiều rồi đấy.” Thư Mạn ôm anh.

Giọng Vi Minh Luân khàn khàn, cùng ôm chặt lấy cô: “Rốt cuộc thì đã đợi được em rồi, tôi muốn đến thăm em nhưng mà không rời chân đi được.” Nói rồi đón hai chị em họ vào trong sân.

Mọi thứ vẫn như trước kia. Cây lựu và hải đường bên miệng giếng đã qua mùa hoa từ lâu, dưới ánh nắng, lá cây xanh mướt như mọng nước. Thư Mạn nhìn đám lá xanh mướt ấy lại chỉ thấy dâng lên trong lòng mình một nỗi lưu luyến, những chiếc lá đó rụng đi rồi thì mùa xuân năm sau còn có thể đâm chồi, nhưng cô, lại không cả bằng một chiếc lá. Vi Minh Luân hẳn trong lòng ngổn ngang trăm mối, chắp tay sau lưng vừa đi vừa nói với Thư Mạn: “Tình hình mấy ngày hôm nay tốt hơn nhiều rồi, không phát tác nữa, tôi đã đón anh ấy về sơn trang, Tây lầu bên đấy...” Anh không biết phải nói tiếp thế nào, ngập ngừng, “Bên này điều kiện tốt hơn một chút, bà La chăm sóc cũng được kĩ càng hơn một chút, tôi đến thăm anh ấy cũng tiện.”

“Trường học bên đó...”

“Tôi đã sắp xếp rồi, sẽ không ảnh hưởng đến việc dạy học đâu.”

“Vậy thì tốt, em cũng vừa sang bên đó, trông có vẻ cũng rất ổn.” Thư Mạn nhìn Vi Minh Luân vô cùng cảm kích, “May mà nhờ có anh, Darwin, nếu không thì quả thật em chẳng biết phải làm thế nào.”

Vi Minh Luân không nói gì, chỉ ngẩng mặt lên nhìn bầu trời xanh ngắt, trong mắt có sự mơ hồ khó nắm bắt, mãi hồi lâu anh mới nói một câu: “Tôi chỉ là muốn tốt cho anh ấy.”

Đúng vậy, chỉ là muốn tốt cho anh ấy.

Chỉ cần anh sống tốt, thì trong bao nỗi bất hạnh thế này ít ra cũng còn có chút an ủi. Có lẽ vì biết hôm nay Thư Mạn đến hay sao mà Đỗ Trường Phong lại yên tĩnh đến bất ngờ. Vô cùng yên tĩnh. Anh nhìn thấy Thư Mạn, hiển nhiên như là vẫn còn có ấn tượng, còn cười khì khì với cô nữa. Nhưng anh không nhận ra Thư Duệ.

Thư Mạn lấy nước đến, dắt anh vào trong sân, gội đầu cho anh. Cô gội rất chậm, vô cùng cẩn thận, vừa gội vừa nói chuyện với anh: “Anh sắp làm bố rồi đấy, ngốc ạ, sau này em không thể gội đầu cho anh nữa đâu, em còn phải gội đầu cho bé cưng của chúng ta. Bây giờ ngày nào em cũng ăn rất nhiều, em ăn nhiều thì bé cưng mới có thức ăn, em muốn con lớn lên thật khỏe mạnh cường tráng, giống như anh vậy, lớn lên thành một nam tử Hán đại trượng phu... Nếu là con gái, anh muốn con sẽ giống ai?”

Nói đến đó tinh thần cô lại có chút lơ đễnh, bất chợt thở dài, “Hay là đừng giống em nữa, bệnh tật đầy mình, lại còn bất hạnh ...” Tay cô vò xà phòng bỗng hơi run run, vung tay một chút khiến bọt xà phồng bay vào mắt anh, Đỗ Trường Phong đằng hắng mấy tiếng cô mới vội vàng lấy khăn lau mắt cho anh.

“Trông anh thật đẹp trai, như một ngôi sao vậy.” Thư Mạn ngồi xổm, giơ tay lên vuốt ve đôi lông mày của anh, chiếc mũi anh, cả đôi môi anh nữa, “Anh là người đàn ông có khuôn mặt điển trai nhất mà em từng gặp, còn đẹp hơn cả Lâm Nhiên, hai người đều là người đáng để em yêu bằng cả mạng sống của mình. Trường Phong, anh có nghe thấy không?”

Đỗ Trường Phong trên đầu đầy bọt xà phòng, im lặng nhìn ánh mắt anh như đang tìm thứ gì trên đó, ánh mắt ấy trông vô tội như thể ánh mắt cùa một con cừu con đang chờ bị mổ lấy thịt. Chỉ là, anh không hề biết được rằng kẻ ra tay vớỉ anh chính là người anh em của anh.

Cô sẽ mãi mãi không bao giờ để anh biết được điều đó.

Thế giới của anh đã quá bất hạnh rồi, cô muốn giữ gìn chút tình cảm dịu dàng cuối cùng cho anh. “Trường Phong!” Cô gọi tên anh, khom người ôm chặt lấy anh, “Nhất định anh phải khỏe lại! Phải mau khỏe lại, anh sắp được làm bố rồi đấy, bé cưng cần có anh, em tin anh sẽ là một người bố tốt!”

Dường như anh hiểu lời cô nói, anh cũng ôm lấy cô, miệng lầm rầm không rõ tiếng: “Bé cưng, bé cưng...”

“Đúng vậy, anh có bé cưng rồi đây!” Cô đứng dậy, kéo tay anh xoa lên bụng cô, mặc dù nó vẫn bằng phẳng, nhưng bên trong đó có một sinh mạng đang dần lớn lên, là thành quả của họ. Cho dù có phải hi sinh tính mạng cô cũng phải bảo vệ tốt thành quả này, nhất định không cho phép bất kỳ ai cướp nó đi!

Gội đầu xong, cô dắt anh đi dạo trong rừng trúc phía sau núi. Những thân trúc thẳng tắp, cây lá um tùm. Trong rừng rất râm mát, đi trong rừng lúc nào cũng có gió nhẹ rì rào. Đến chỗ hai cây trúc có khắc chữ, Thư Mạn dừng chân. Đã bao năm rồi, cả hai cây “cô bé” và “Diệp Quán Thanh” giờ đã thành hai cây trúc già to, nét khắc chữ cũng bị nấm mốc, không còn sắc nét như xưa nữa. Hiển nhiên, Đỗ Trường Phong vẫn còn nhớ hai cây trúc này, anh giơ tay ra vuốt ve nó, rồi như có suy nghĩ gì đó, lại ngoảnh đầu sang nhìn cô, ánh mắt anh vẫn sắc nhọn như xưa, lúc nhìn cô, cô luôn cảm thấy ánh mắt của anh như một lưỡi dao vậy, như thể muốn khắc thứ gì đó lên người cô vậy.

Cô cũng nhìn anh và mỉm cười.

“...Cô bé.” Anh lẩm bẩm, trong cổ họng bật ra hai tiếng mơ hồ. Cô ngẩn ngơ gật đầu, đi được một quãng đường, dường như sức khỏe đã hơi yếu, cô dựa vào một cây trúc bên cạnh nghỉ ngơi. Anh bước đến mấy bước, bỗng nhiên ôm chặt cô vào trong lòng, áp mặt cô, vuốt ve nhẹ nhàng, hôn lên tai cô, “Cô bé...” Hơi thở anh phả bên tai cô làm tóc mai cô bay phất phơ, cô chỉ thấy một cảm giác tê dại xa xôi mà lại thân thiết vô cùng, từ bên tai đến tận cổ, đến tận ngực. Vòng tay của anh thật ấm áp, ấm đến nỗi vô tình khiến lòng cô chua xót, như có một thứ gì đó, lại một lần nữa vỡ vụn.

Anh líu ríu gọi tên cô, hôn cô, vội vã và nồng nhiệt, chỉ thấy như không còn kịp nữa, chỉ sợ không còn kịp nữa, anh đau đớn dằn vặt trong nỗi sợ hãi, như thể đang vụng trộm. Điều này khiến cô nghi ngờ, ban nãy, lúc gội đầu cho anh trong sơn trang, anh đâu có như thế này, anh sao vậy, anh, anh... Nhưng không kịp để cho cô suy nghĩ gì nhiều, môi anh cứ như ngọn đuốc muốn thiêu đốt cô thành tro vậy. Như thể đã phải xa cách cô suốt một thời gian dài, như cả một thế kỉ, anh nhớ cô, anh khát khao cô...

Sự nồng nhiệt của anh trong phút chốc đã nhấn chìm cô, tựa như dòng sông chảy cuồn cuộn, rồi lại đẩy cô nổi lên, “Anh muốn em, Mạn, anh muốn em...” Anh thở dốc, có những giọt nước mắt rõ ràng nhỏ xuống mặt cô, cô cũng cảm giác trong môi miệng có vị mặn nhàn nhạt, là anh khóc, hay là cô khóc, cô không biết được.

Nhưng cô khóc thật rồi, siết chặt anh, bật khóc lên thành tiếng, tiếng khóc ấy như tiếng lụa bị xé rách, tiếng khóc đâm toạc sự tĩnh mịch trong thung lũng: “Trường Phong...”

Chưa kịp thở một hơi tiếp theo, dường như cô bị đứt hơi, “Em không thể không có anh, cũng không thể không có đứa bé, em không có cách nào khác, thật sự không có cách nào khác...” Anh từ từ buông lỏng cô ra, nhìn cô do dự, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô, như thể đang đoán ý tứ trong lời cô vừa nói. “Trường Phong, anh phải sống tốt, nhất định phải sống tốt, bé cưng của chúng ta cần có anh...” Cô nắm lấy vạt áo anh, cô biết thời gian anh và cô ở bên nhau đã chỉ còn được tính bằng giây, chưa bao giờ cô nghĩ li biệt lại như một con dao sắc nhọn đến vậy, nó cắt đứt sự quyến luyến của cô đối với anh, từng chút từng chút một, rồi cắt đứt hoàn toàn.

“Em sao vậy?” Đỗ Trường Phong hoảng sợ xốc thân người cô đang không ngừng trượt xuống, “Mạn, đừng khóc, anh không muốn em khóc...”

Thư Mạn bỗng nhiên sững người, không nhúc nhích được gì.

Sao anh lại tỉnh táo đến vậy?

Tang lễ của Lưu Yến vô cùng vắng vẻ.

Ngoài các thành viên gia tộc và một số bạn bè thân thích ra chỉ có một số quan viên chính quyền thi hành công sự đến chia buồn, mấy đối tác lâu năm trong giới kinh doanh cũng đến dự. Lâm Sỹ Diên lại rất thản nhiên, có thế nào thì cũng đã suy tàn rồi, ông cũng chẳng hi vọng có ai đến hỏi thăm giả tình giả nghĩa với ông nữa. Nhà họ Thư cũng chỉ có Tần Hương Lan cùng con gái Thư Duệ đến, Thư Bá Tiêu không hề lộ điện, khó khăn lắm mới gây dựng lại được quan hệ hai họ nhưng chuyện Thư Khang đột nhiên gặp phải bất trắc, quan hệ đó cũng phút chốc rơi xuống điểm đóng băng.

Nếu không phải vì còn tôn trọng người đã khuất, Hương Lan và Lưu Yến cũng lại là chỗ thân tình mấy chục năm thì có lẽ không một ai trong nhà họ Thư đến dự đám tang Lưu Yến. Thư Bá Tiêu một mực khăng khăng rằng Lâm Hy không thoát khỏi can hệ đến chuyện này, bởi ngay tối hôm trước khi Thư Khang gặp tai nạn, văn phòng của con ông bị trộm...

Lâm Sỹ Diên nói với Thư Bá Tiêu trong điện thoại: “Các người hãy trừng trị nó đi, tôi già rồi, cũng liệt rồi, tôi gắng gượng thoi thóp chứt hơi tàn này cũng chính là hi vọng có người trừng trị nó...”

“Nó không phải là con trai tôi.”

“Chưa bao giờ.”

Diệp Quán Ngữ gần như là người cuối cùng đến chia buồn. Chắc anh cũng đã do dự rất lâu.

Anh bước vào linh đường như nhân vật trung tâm, mọi người ở đó không ai không chú ý đến anh. Anh chỉnh tề trong bộ âu phục màu đen, bao người vây lại cùng nhau, anh không nói một lời, khí thế của anh lấn át tất cả. Khi anh dừng chân trước linh cừu, những người đi cạnh anh cũng cung kính dừng lại, địa vị quan trọng hiển hiện rõ ràng. Dáng vóc anh cao lớn, thẳng thắn, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến một câu “Hạc đứng giữa đàn gà”, chỉ có điều mặt anh lạnh như tảng băng đào ra từ trong núi tuyết, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, tựa như ánh mắt ấy nhìn vào đâu thì nơi đó bị rạch một vết thương. Ánh mắt ấy nhìn vào Lâm Sỹ Diên, Lâm Sỹ Diên chỉ cảm thấy trong tim đau nhói như vừa bị rạch nát, ông yếu đuối nhìn lại anh, im lặng không nói một lời.

Ánh mắt ấy nhìn vào Lâm Hy thì sao?

“Anh, đừng quá đau buồn.” Lâm Hy nhìn anh vô cùng thản nhiên như một người vô tội.

Diệp Quán Ngữ sững người, anh ta nói cái gì? Anh ta gọi anh là “Anh”? Còn bảo anh đừng quá đau buồn?

Lâm Hy vô cùng cung kính cúi người thật sâu xuống, coi như là người nhà đáp lễ lại.

Không thể hình dung ra thái độ trên mặt Diệp Quán Ngữ lúc đó là gì. Anh liếc Lâm Hy một cái, rồi lại hơi nheo mắt lại, cứ như thể ánh mặt trời phản chiếu trên mặt đá hoa quá chói mắt, trong khoảnh khắc ấy, khóe miệng anh lóe lên một cái cười nhạt không dễ gì phát hiện ra được... Lâm Hy ngẩng đầu lên, thản nhiên đón nhận ánh mắt của anh, bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên luồng đao ánh kiếm sáng lóa, để xem ai nén được cơn giận xuống.

Lâm Hy thật coi nhẹ Diệp Quán Ngữ quá! Diệp Quán Ngữ là người như thế nào kia chứ, anh chìa tay ra trước mặt Lâm Hy thể hiện sự “thăm hỏi”, đương nhiên Lâm Hy cũng không để mất phong độ và bắt tay với anh. Diệp Quán Ngữ bắt tay Lâm Hy, người hơi nghiêng về phía trước, áp gần bên tai Lâm Hy thì thầm nói: “Cậu mà dám gọi tôi một câu ‘anh’ nữa, tôi sẽ giết cậu!”

Mọi người trố mắt nhìn, sắc mặt Lâm Hy vẫn không hề thay đổi, anh cũng áp vào tai Diệp Quán Ngữ thì thầm: “Bây giờ anh có thể giết tôi.”

Nói rồi dùng tay còn lại vỗ nhẹ lên bàn tay Diệp Quán Ngữ đang bắt với mình, đại ý bày tỏ lòng cảm ơn vì anh đã đến an ủi cùng gia đình. Người ngoài nhìn vào đều tưởng hai người đang thăm hỏi lịch sự lẫn nhau, chẳng ai biết cả hai đều chẳng phải đang thân thiện gì họ đều đã giương cung lên, anh không chết thì là anh ta chết.

Điều khiến Diệp Quán Ngữ bất ngờ là Văn Uyển Thanh cũng đã đến đó, vác cái bụng to đến, chắc cũng sắp sinh rồi. Hiển nhiên, Văn Uyển Thanh cũng không ngờ sẽ gặp Diệp Quán Ngữ tại đây, ngay lập tức mặt cũng trắng bệch ra vì sợ, theo bản năng cô đưa tay ôm lấy bụng mình. Mặc dù sắc mặt Diệp Quán Ngữ không được dễ coi cho lắm, nhưng anh nghĩ Văn Uyển Thanh đến chia buồn trong đám tang Lưu Yến về tình về lý đều là hợp lý, dù sao thì cũng từng là mẹ chồng con dâu với nhau. Lâm Hy thấy vậy vội vàng bước đến dìu Văn Uyển Thanh, “Đã nói rồi, bảo em đừng đến cơ mà, lại còn đến thật nữa.” “Không sao, em đến tiễn dì đoạn cuối cùng, đó cũng là chuyện nên làm.” Văn Uyển Thanh béo lên rất nhiều, chiếc cằm vốn thon gọn trước kia giờ tròn trịa hẳn lên, chắc là được bồi bổ tốt, khuôn mặt trắng hồng, trông rất rõ vẻ đẹp tự nhiên của người sắp sửa làm mẹ.

Bụng Văn Uyển Thanh quá to, không cúi rạp người xuống được, đành hơi khom người một chút trước linh cữu Lưu Yến, nước mắt nói rơi là rơi, cô lấy tay bịt miệng kìm nén không để tiếng khóc bật lên thành tiếng. Văn Uyển Thanh luôn cảm thấy mẹ chồng là một người phụ nữ rất bất hạnh, nửa đời người lúc nào cũng u sầu buồn bã, không ngờ lúc chết cũng thê thảm đến như vậy. Lâm Sỹ Diên hiển nhiên rất cảm kích việc Văn Uyển Thanh đến tiễn Lưu Yến, ông gật đầu với cô, mắt nhìn vào cái bụng to nhô lên của cô,ánh mắt cực kì phức tạp, không hiểu rõ được đó là cảm giác gì.

“Vào trong nghỉ ngơi đi.” Lâm Sỹ Diên ngồi trên xe lăn, ra ý cho Văn Uyển Thanh vào phòng nghỉ dành cho khách, giọng nói không cao cũng không thấp, “Mẹ con chắc là sẽ vui lắm, cuối cùng thì cũng đã có một sinh mệnh mới rồi.”

Lâm Hy dìu Văn Uyển Thanh vào phòng khách. Lúc đi ngang qua người ông bố, hoàn toàn là cố ý, Lâm Hy cúi người xuống kề sát tai Lâm Sỹ Diên nói như gãi ngứa: “Tôi sẽ không để đứa bé mang họ Lâm đâu.”

Lâm Sỹ Diên còn chưa kịp phản ứng lại Lâm Hy đã dìu Văn Uyển Thanh bước vào trong cửa phòng khách, để lại cho ông một bóng lưng lạnh lùng. Lâm Sỹ Diên giận dữ đến run người, nếu không phải bị liệt thì ông đã cho Lâm Hy hai cái bạt tay luôn rồi. Tất cả những điều đó không lọt qua khỏi tầm ngắm của Diệp Quán Ngữ, anh đứng cách đó cũng chẳng bao xa.

“Ông già Lâm đó xem chừng cũng không xa nữa đâu.” Lữ tổng quản nói thầm bên cạnh. Diệp Quán Ngữ thở dài, hơi nhếch mép, nét môi hiện lên rõ ràng, “Thật là bất hạnh!”

Đúng vậy, thật bất hạnh.

Khi tro cốt của Lưu Yến được chôn cạnh mộ Lâm Duy, Lâm Sỹ Diên nức nở khóc không thành tiếng. Vốn dĩ ông ngồi trên xe lăn không tiện đi đưa nhưng ông vẫn nhất quyết đòi đi. Bầu trời âm u mịt mù mưa gió, xung quanh nghĩa địa cây cối cũng xơ xác đến tiêu điều. Ông quản gia già che ô cho Lâm Sỹ Diên, khuyên ông đừng quá đau buồn, Lâm Sỹ Diên chỉ ôm mặt lắc đầu: “Tôi thật sự rất hối hận, giá như để bà ấy được tự do ngay từ đầu thì làm sao lại rơi vào bước đường hôm nay được!”

Ba người yêu, hoặc là không yêu, đã dằn vặt nhau suốt hơn ba mươi năm trời. Cho đến cuối cùng, chẳng ai có được ai, tình yêu và tình thân, cái nào nặng, cái nào nhẹ, ai có thể nói rõ được? Trên bia mộ của Lưu Yến khảm bức chân dung khi bà mới khoảng hai mươi tuổi, cũng là bức ảnh mà bà thích nhất, mái tóc cắt ngắn, miệng cười mỉm duyên dáng, đã lâu như vậy rồi, ảnh đã hơi ố vàng nhưng vẫn có thể thấy vẻ tao nhã hơn người trên nét mặt bà. Khi đó, bà thật đẹp, đẹp đến rung động lòng người! Còn tấm bia mộ bên cạnh bà lại khảm một bức ảnh đời sống của Lâm Duy, chắc khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi, đôi mắt sâu, nét mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, đôi môi mỏng như lưỡi dao mím chặt, như thể còn đang cất giữ bí mật trong lòng. Giữ kín suốt hơn ba mươi năm chắc chẳng dễ đàng gì, ông ấy và bà ấy, cuối cùng cũng đã được giải thoát rồi. Họ đã được giải thoát rồi, người còn sống sao đây?

Bầu trời âm u, sấm rền ầm ầm, xem ra sắp có mưa to gió lớn. Đầu đường rẽ vào nghĩa địa có một chiếc xe hơi màu đen ẩn khuất sau rừng cây, Diệp Quán Ngữ ngồi trong xe nhìn về phía đoàn xe đi đưa đám lần lượt bước vào trong nghĩa địa, anh hút thuốc, không nói một lời.

Gần đây anh thường xuyên im lặng, rất ít nói chuyện, quả đúng là lời nói hiếm như vàng ngọc. Cho dù là họp anh cũng ít phát biểu, giám đốc thư kí ai cũng hoang mang lo sợ, không có việc gì cũng không dám nói một lời nào trước mặt anh. Sếp lúc nào cũng nghiêm nghị gần như hà khắc, nhất là lúc tâm trạng anh không được tốt, mặt cứ sa sầm lại, gặp ai người đấy đều khiếp sợ. Kể cả khi nghe điện thoại, Diệp Quán Ngữ cũng chỉ “ừ, ừ” vài tiếng, có vẻ rất uể oải, không kiên nhẫn, cũng như không hứng thú chuyện gì nữa, ngay đến cả làm việc anh cũng qua loa, cảm giác rất nhọc nhằn.

Ngoài ông bạn già Âu Dương Chiêu ra, chắc chỉ có Lữ tổng quản là người có thể nói chuyện với Diệp Quán Ngữ ở cự ly gần, thấy anh cứ hút thuốc, ngày càng mặt ủ mày chau khiến ông vô cùng lo lắng: “Đã đến đây rồi, sao lúc nãy không vào đó chứ?” Diệp Quán Ngữ ngoảnh mặt đi, nhìn về phía khu nghĩa địa trên sườn núi, những tấm bia mộ san sát dưới bầu trời mây đen vần vũ trông lại càng bức bách, anh khó nhọc thở ra một hơi khói: “Có ý nghĩa gì chứ, tranh đi giành lại, cuối cùng cũng xuống mồ hết cả. Tôi chẳng hề thấy cảm kích vì họ đã mang tôi đến với cuộc đời này...”

Lữ tổng quản hạ cửa kính xuống cho không khí lưu thông trong xe, khói trong xe nồng nặc quá, ông thực sự không chịu được nữa, ho liền mấy cái, vừa ho vừa nói: “Quán Ngữ, chúng ta đến với cuộc đời này cũng là để chịu khổ mà thôi, cậu cũng đừng quá để bụng, còn rất nhiều chuyện đang chờ cậu xử lý nữa, cậu cứ như thế này thì sẽ gục mất.”

“Tôi đã gục rồi, chẳng có tin tức gì của Thư Mạn cả, giờ tôi có làm gì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cho dù có thắng kiện rồi thì cũng đã làm sao, Quán Thanh vẫn chẳng thể nào sống lại được nữa...”

“Chuyện Thư tiểu thư bên đó, tôi đã phái người đi khắp nơi dò hỏi rồi, người nhà cô ấy cũng đang tìm kiếm, chắc là sẽ phanh chóng có tin tức thôi.”

“Chỉ sợ đến lúc có tin tức thì đứa bé trong bụng cô ấy cũng sắp sinh rồi.”

“Xem ra cô ấy đã không còn ở Ly Thành nữa.” Lữ tổng quản lắc đầu thở dài, “Nếu cô ấy đã định bụng không cho chúng ta tìm thấy thì chúng ta cũng đành bó tay thôi.”

Nghe tới đó, bàn tay Diệp Quán Ngữ đang cầm điếu thuốc bỗng run run: “Vậy tôi phải làm thế nào đây? Tôi đã mất đi bao nhiêu như vậy rồi... Tôi không có được cô ấy, chẳng lẽ ngay cả nhìn cô ấy cũng không được sao? Rốt cuộc kiếp trước tôi đã gây ra tội gì mà khiến ông trời phải đuổi theo tôi mà đòi thế này...” Tàn thuốc lá rụng xuống người anh, anh cũng mặc kệ, bỗng nhiên tinh thần xúc động, gục đầu vào hàng ghế phía trước, “Mạn, nếu biết trước là em định đi, thì tôi sẽ không rời xa em dù chỉ một phút, em thật là keo kiệt, ngay đến một lời chào từ biệt cũng không chịu nói với tôi...”

Lữ tổng quản thấy vậy vội vàng rút điếu thuốc đang hút dở trong tay anh ném ra ngoài cửa xe, rồi cũng chỉ biết khuyên anh: “Quán Ngữ, chuyện gì cũng là do ý trời cả, chúng ta không thể làm khác được.” Nói đoạn, ông ra hiệu cho tài xế lái xe đi, rồi lại nói, “Chúng ta về thôi, luật sư Âu Dương đang chờ chúng ta dấy. Là chuyện về điều tra thẩm vấn trên tòa lần hai, cần thương lượng bàn bạc đối sách với anh thêm nữa. Ngô Minh đúng là đã chấp nhận ra tòa rồi, nhưng ai biết được đến lúc đó anh ta có lật lọng thay đổi gì hay không...”

Xe chầm chậm đi ra khỏi rừng. Diệp Quán Ngữ gần như không nghe thấy Lữ tổng quản nói gì, vẫn lẩm bẩm một mình: “Tôi nên làm thế nào đây? Cô ấy đã đi rồi, tôi không tìm được cô ấy, biết làm sao đây? Cô ấy sẽ chết mất, chỉ sợ đứa bé còn chưa đến với thế giới này thì cô ấy đã chết rồi! Không, không, chú Lữ, cô ấy không thể như vậy được...”

“Ơ, cậu xem kia là ai, chẳng phải là Đỗ Trường Phong đó sao?” Khi xe vòng qua một khu rừng trúc, Lữ tổng quản phát hiện Đỗ Trường Phong đang đứng lưỡng lự một chỗ bên lề đường, anh ta lại mặc bộ đồ ngủ, xỏ một đôi dép lê, cúi đầu tìm đi tìm lại thứ gì đó vừa đánh mất.

“Dừng xe.” Lữ tổng quản ra lệnh.

Diệp Quán Ngữ ngoảnh mặt ra, nhìn gã giả điên tinh thần hoàn toàn không giống người bình thường đang đứng ngoài cửa xe, tạm thời chuyển mọi quan tâm từ Thư Mạn sang đó, “Anh ta làm gì ở đó?”

“Không biết, trông có vẻ như đang tìm thứ gì đó.” Lữ tổng quản nhìn ngó ra, đột nhiên thở dái, “Hừ, gã này cũng quả là một người đáng thương, nghe nói Lâm Hy giở trò gì với anh ta, khiến giờ anh ta thành ra thế này đây, tinh thần chẳng tỉnh táo chút nào, chỉ sợ lại thành người điên thật rồi cũng nên.”

“Giở trò? Nghĩa là thế nào?”

“Tôi cũng không được rõ lắm, chỉ là nghe được tin đồn, hình như Lâm Hy cho anh ta uống thuốc gì đó, nếu không thì làm sao mà thành ra thế này được. Nghe nói anh ta còn chém người ta, chẳng phải là đã nhốt lại rồi sao, sao lại để anh ta chạy ra ngoài đường thế này?” Lữ tổng quản nói, giọng không giấu nổi nghẹn ngào.

“Xuống xe.” Diệp Quán Ngữ khẽ nói.

Xuyên qua rừng trúc chính là Ngọa hổ sơn trang, hiển nhiên là Đỗ Trường Phong chạy ra từ trong sơn trang, thấy Diệp Quán Ngữ đi đến phía anh, mắt anh nheo nheo lại, hình như đang cố xác định xem mình có nhận ra người này hay không. Chắc anh cũng đã chạy ra được một lúc rồi, đầu tóc quần áo ướt hết cả, râu ria lởm chởm, mặt ngờ nghệch chả biết gì, anh hỏi Diệp Quán Ngữ: “Anh có nhìn thấy một cô gái không?” Anh lấy tay ra hiệu, vẻ mắt rất nghiêm túc thật lòng, “Mười sáu mười bảy tuổi, tóc tết hai bên, đôi mắt to to tròn tròn, cái cằm thon thon, da rất trắng...”

Lữ tổng quản ngạc nhiên, đúng là tinh thần anh ta rối loạn thật rồi, lại cứ tưởng rằng Thư Mạn chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi. Có lẽ ký ức của anh ta trở về quá khứ, tinh thần anh đã hoàn toàn thoát khỏi thế giới hiện thực rồi. Diệp Quán Ngữ cũng có phần kinh ngạc, nhưng anh không để lộ ra, ngược lại, tỏ vẻ rất khách sáo: “Tên là Thư Mạn có phải không?”

“Đúng, đúng, chính là cô ấy!” Đỗ Trường Phong gật đầu lia lịa, sải bước dài bước thật nhanh đến trước mặt Diệp Quán Ngữ, mắt sáng lên phấn khởi, “Anh quen cô ấy phải không? Vậy mau nói cho tôi biết, cô ấy đi đâu rồi, bao ngày rồi chẳng thấy đến thăm tôi, tôi hỏi Darwin, anh ấy bảo không thấy Thư Mạn đâu cả...”

“Đúng là không thấy cô ấy đâu cả.” Diệp Quán Ngữ buồn bã nhìn anh.

“Vậy anh có biết cô ấy đã đi đâu không?” Trông Đỗ Trường Phong có vẻ rất sốt ruột, đôi mắt rất sâu, sâu thẳm như biển đêm nhìn Diệp Quán Ngữ, trong mắt như lấp lánh ánh sao đầy hy vọng. Anh rất khôi ngô tuấn tú, cho dù có sa sút thành ra thế này, tinh thần có không tỉnh táo thì khắp người vẫn toát lên ánh hào quang.

Diệp Quán Ngữ không hề tức giận, tiếp tục nói chuyện với anh một cách ôn hòa, coi anh như một người bình thường: “Lúc đi cô ấy không nói gì với anh à?”

“Không, không, lúc cô ấy đi thì tôi đang ngủ, tỉnh dậy đã không thấy cô ấy đâu cả. Cô ấy chỉ nói với tôi, bảo tôi trồng một cây trúc cho cô ấy...”

“Trồng trúc?”

“Đúng vậy, cô ấy biết tôi trồng trúc cho ‘cô bé’ và ‘Diệp Quán Thanh’, nên cũng đòi tôi trồng cho cô ấy một cây.”

Mắt Diệp Quán Ngữ lại nheo lại: “Diệp Quán Thanh, cô bé?”

“Ổ, anh chưa nhìn thấy hai cây trúc ấy bao giờ à, để tôi đưa anh đi xem...” Đỗ Trường Phong nói xong liền quay lưng đi vào rừng trúc, đi được mấy bước quay lại thấy Diệp Quán Ngữ vẫn đứng yên đó thì vội vẫy tay, “Vào đây, ở ngay trong này thôi, tôi đưa anh đi xem ‘Diệp Quán Thanh’ và ‘cô bé’, không xa đâu, chỉ đi mười phút là đến.”

Diệp Quán Ngữ và Lữ tổng quản nhìn nhau rồi đi theo anh vào trong rừng.

Trong rừng trúc ướt sườn sượt, chốc chốc lại có giọt nước mưa nhỏ xuống đầu nhưng không khí lại vô cùng trong lành, hương trúc tràn ngập. Đỗ Trường Phong dẫn Diệp Quán Ngữ và Lữ tổng quản đi theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo, trong rừng như có sương mù lành lạnh, thi thoảng lại có tiếng chim hót lanh lảnh. Đây là lần đầu tiên Diệp Quán Ngữ đi vào rừng trúc này, cứ ngó nghiêng khắp chung quanh. Lữ tổng quản thì rất cẩn thận, cũng nhìn trước ngó sau, lưu ý xem có động tĩnh gì khác thường không, nhưng ngoài tiếng gió xào xạc ra thì chẳng hề thấy bóng người ra vào gì nữa.

“Đến rồi! Chính là ở đây!” Đỗ Trường Phong dừng trước hai thân cây trúc rất thô và to, trên thân hai cây trúc đó hình như có khắc chữ. Diệp Quán Ngữ bước lại gần một chút, quả nhiên là “cô bé”, còn trên thân cây trúc còn lại kia lại khắc tên em trai anh, Diệp Quán Thanh. Hiển nhiên là đã khắc từ rất lâu rồi, nét chữ đã vặn vẹo biến dạng, nhìn không rõ lắm. Mặc dù đó chỉ là một cái tên thôi, nhưng cái tên đó dường như đã đâm thẳng vào ngực anh, “Thế này nghĩa là thế nào đây?” Anh chỉ thấy trong tim đau nhói.

“Ồ, chắc anh không biết Diệp Quán Thanh là ai chứ gì?”

Đỗ Trường Phong vuốt ve thân cây trúc, nghiêng nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Tôi cũng chẳng nhớ rõ lắm nữa, chỉ biết dưới cây trúc này có chôn một con thiên nga, con thiên nga đó là do tôi nuôi, khi đó tôi nuôi hai con thiên nga, tôi gọi một con là ‘Diệp Quán Thanh’, một con là ‘cô bé’, chúng lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau như hình với bóng vậy. Mỗi ngày tôi lại ngắm chúng bơi đi bơi lại trên hồ, ‘Diệp Quán Thanh’ vô cùng hiếu động, nó thích bay lắm. Còn ‘cô bé’ á, thì chỉ thích ăn thôi, suốt cả ngày chui trong đám bèo tìm giun tìm cá con để ăn, ăn nhiều nên béo lắm, bế nó nặng ơi là nặng ấy...” Đỗ Trường Phong đang nói, đột nhiên dừng lại, ngây ra nhìn Diệp Quán Ngữ, “Anh khóc cái gì thế, sao vậy?”

“Không, không sao, anh cứ nói tiếp đi.” Hai tay Diệp Quán Ngữ nắm chặt lại, người run lên, Lữ tổng quản vội vàng đỡ anh, anh lại xua tay, “Tôi không sao, để anh ấy nói tiếp.”

Lại một trận sấm rền vang, mưa lại rơi xuống rào rào.

Hình như Đỗ Trường Phong vẫn chưa cảm nhận được là trời đã mưa, vẫn tiếp tục kể chuyện sống động như thật: “Thực ra, tôi nuôi chúng là muốn chúng đẻ ra thiên nga con cơ, nhưng tôi lại không chăm sóc tốt được cho chúng. ‘Diệp Quán Thanh’ bị ốm trước, không chịu ăn, cũng chẳng bay nữa, đến lúc tôi tìm bác sĩ đến khám bệnh cho nó thì đã muộn rồi, tôi ôm nó suốt cả đêm, sáng sớm trời chưa sáng nó đã không động đậy gì nữa rồi, tôi gọi nó thế nào nó cũng không chịu dậy... Không lâu sau, ‘cô bé’ cũng lại ốm, bao nhiêu người vây quanh nó, chữa bệnh cho nó, thế mà nó vẫn không sống được, tôi còn nhớ rất rõ, lúc nó hấp hối, mắt nó còn chảy cả nước mắt nữa...”

“… ‘Cô bé’ là ai?” Giọng Diệp Quán Ngữ run run, trên mặt không rõ là nước mắt hay là nước mưa. Đỗ Trường Phong giải thích: “Cô bé chính là Thư Mạn đấy, lúc tôi mới quen cô ấy, tôi không biết cô ấy tên là gì, đành gọi cô ấy là ‘cô bé’, rồi lại đặt tên cho con thiên nga mái kia là ‘cô bé’”.

Diệp Quán Ngữ nghẹn ngào: “...Anh chôn chúng đã bao năm rồi?”

“Để tôi nghĩ xem...” Đỗ Trường Phong ngẩng đầu lên, dường như đã rơi vào ký ức từ rất xa xưa, “Cũng đến mười mấy năm rồi ấy, anh nhìn xem cây trúc này đã già thế này rồi cơ mà. Có điều cây trúc này không phải tôi khắc tên lên đó, mà là anh trai tôi khắc, anh ấy sợ lâu quá tôi không tìm ra được ‘cô bé’ và ‘Diệp Quán Thanh’ chôn ở đâu... Nhưng sao Thư Mạn lại đòi tôi trồng trúc cho cô ấy chứ, cô ấy đang sống tốt, khỏe mạnh thế mà, trồng cái gì mà trồng chứ! Ôi trời ơi, tôi thật sự lo cho cô ấy muốn chết đi được ấy...”

Đỗ Trường Phong lại sốt ruột, cứ dậm chân hậm hực đi vòng quanh hai cây trúc. Bộ quần áo ngủ trên người anh đã ướt sũng hết nhưng dường như anh không hề nhận thấy điều đó. Diệp Quán Ngữ biết, thế giới của con người này đã xa rời hiện thực, đó là một sự trốn tránh, hoặc là một sự trở về. Trong ký ức của Đỗ Trường Phong, tuổi thanh xuân đã qua đi ấy rõ ràng là quãng thời gian đẹp nhất trong anh, đáng để anh nhớ lại suốt cả đời, thế nên anh không hề do dự và chọn cách trở về với quá khứ, giống như một con chim đã mỏi mệt nhưng cuối cùng cũng tìm thấy cái tổ đã xa cách lâu ngày của nó.

Diệp Quán Ngữ cởi áo khoác ra, khoác lên người Đỗ Trường Phong, dặn dò Lữ tổng quản: “Đưa anh ta về đi.”

“Vậy anh...”

“Tôi ở đây thêm một lát nữa.”

“Vâng.” Lữ tổng quản ngập ngừng, “Vậy để tôi bảo A Lai mang ô đến.” Nói rồi ông móc điện thoại ra, gọi điện dặn A Lai mau mang ô đến, sau đó lại vui vẻ hòa nhã kéo Đỗ Trường Phong, “Tiểu Đỗ, tôi đưa cậu về nhà nhé, không chừng Thư Mạn đã về nhà rồi cũng nên.”

“Cô ấy về rồi á?” Đôi mắt Đỗ Trường Phong sáng rực lên nhìn Lữ tổng quản, mặc dù mặt anh râu ria lởm chởm nhưng thái độ lại ngây thơ chẳng khác một đứa trẻ bị lạc đường. Ánh mắt lương thiện cầu bất cầu bơ ấy khiến bất kì ai cũng phải mềm lòng, thế nên Lữ tổng quản cũng dỗ dành Đỗ Trường Phong hệt như dỗ một đứa trẻ:

“Có thể lắm chứ, có lẽ chỉ là cô ấy đi chơi mấy ngày thôi, cậu mau về nhà xem đi thôi.”

Đỗ Trường Phong chần chừ một lát, cuối cùng cũng gật đầu.

Mắt tiễn Lữ tổng quản dìu Đỗ Trường Phong khuất bóng sau con đường nhỏ, cuối cùng Diệp Quán Ngữ cũng không kiềm chế nỗi xúc động, ôm lấy cây trúc “Diệp Quán Thanh”, áp mặt vào thân cây lạnh băng mà khóc, “Quán Thanh... chúng ta hãy tha thứ cho cậu ta đi, anh không tiếp tục hận được nữa, làm thế nào đây, em nói xem anh phải làm thế nào đây...” Anh run rẩy, nước mắt đầm đìa khắp mặt, nhưng vẫn kìm nén không khóc thành tiếng, từng câu từng chữ thốt lên mà cứ như từng nhát dao khoét sâu vào tim vậy. Anh nghe thấy tiếng nói của mình xào xạc như tiếng gió, gần ngay bên tai nhưng lại tựa như rất xa xôi, “Anh vốn cứ tưởng rằng chỉ cần báo thù là anh có thể đoạt lại được những gì anh đã mất đi, nhưng cuối cùng anh lại càng mất nhiều hơn, ngay đến cả Thư Mạn cũng chẳng thấy đâu nữa. Quán Thanh, em nói xem anh có còn sức để mà tiếp tục hận nữa không? Làm sao anh còn có thể tiếp tục hận được nữa!”

Mưa càng lúc càng to, áo sơ mi của Diệp Quán Ngữ cững ướt sững hết cả, nhưng anh lại cảm thấy dễ chịu, chỉ mong mưa càng to hơn chút nữa, gột rửa đi những bẩn thỉu và uể oải khắp người anh. Anh ngồi xuống đất, dựa lưng vào thân hai cây trúc, ngẩng mặt lên rồi nhắm mắt lại, mệt mỏi rã rời khiến anh không tài nào nhúc nhích được. Đứng vững hiên ngang suốt hơn ba mươi năm trời, giờ anh lại tan rữa như bùn đất, nỗi đau trong lòng càng ngày càng khốc liệt, tư duy dần dần mơ hồ, cả thế giới sụp đổ ngay trước mắt, tất cả mọi thứ dần dần trở nên xa vời. Anh chỉ có thể nghe thấy tiếng gió, tiếng mưa trong rừng, như còn kèm cả tiếng sấm vang chớp giật, cuồn cuộn ập đến trước mắt, nuốt gọn bản thân anh vào trong đó.

Khi Lữ tổng quản dìu anh đứng dậy, cả người anh cứ như vừa được vớt lên từ dưới nước vậy, A Lai cầm ô che cho anh, hai người cùng đưa anh về, anh vẫn còn quyến luyến, thẫn thờ nhìn hai cây trúc. Anh run rẩy nói với Lữ tổng quản: “Chú Lữ, tôi đã tha thứ cho anh ta rồi, tôi, tôi đã tha thứ cho anh ta rồi.”

Lữ tổng quản “ừ, ừ” gật đầu, cố xốc anh đi.

Nhưng anh cứ đứng đó không nhúc nhích, khắp người run lên bần bật: “Nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho Lâm Hy!” Anh nghiến răng nghiến lợi, nói rất chậm, từng câu từng chữ, vô cùng rõ ràng, “Chú nghe rõ đây, cho dù có phải khiêng thi thể của Ngô Minh lên tòa, tôi cũng phải bắt anh ta nợ máu phải trả bằng máu. Anh ta đã gây ra quá nhiều tội ác, ngay đến anh em của mình cũng không tha, tôi quyết sẽ không tha cho anh ta! Tôi không trừng trị được anh ta, thì ông trời sẽ trừng trị anh ta!”

Lúc mưa ngớt hơn một chút, Đỗ Trường Phong đứng trước cửa sổ ngắm mưa. Ông Lương thay áo ngủ mới cho anh, sấy tóc cho anh, cạo râu đi, người cũng có vẻ lanh lợi hơn rất nhiều.

Đúng lúc đó, Vi Minh Luân cũng vừa đến, nhận được điện của ông Lương nói Đỗ Trường Phong mất tích, anh lo cuống cả lên. Cững may là có người tốt bụng đưa Đỗ Trường Phong về, Vi Minh Luân nhìn anh không làm sao cả, giờ mới yên tâm. Vi Minh Luân hỏi ông Lương: “Ai đưa anh ấy về thế?”

“Không biết, có điều người này rất ôn hòa, thoạt nhìn đã biết là người danh giá.” Ông Lương vừa nói vừa bưng chậu nước rửa mặt ra ngoài.

Đỗ Trường Phong vẫn đứng trước cửa sổ phòng ngủ, như một cái cây đứng đón gió.

“Nhìn gì vậy Sam?” Vi Minh Luân bước đến, đặt tay lên vai anh. Đỗ Trường Phong không động đậy, ánh mắt trống rỗng, như thể linh hồn đã bị đánh cắp đi rồi vậy, thứ còn lại chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài. Cửa sổ nhìn thẳng ra rừng trúc sau núi, rừng trúc sau mưa trông như một mảng xanh gợn sóng, dập dờn dập dờn, nhìn lâu rất dễ xuất hiện ảo giác, tưởng như Lý Mộ Bạch và Ngọc Kiều Long đang bay vút qua, đứng trên ngọn rừng trúc, giương kiếm múa vỗ theo gió...

“Mạn, anh muốn bay.” Anh gọi tên cô rất khẽ, rất khẽ. Bất kể là khi tỉnh táo hay khi ngây ngô mất ý thức, mỗi lúc anh thốt ra cái tên này đều rất khẽ, như thể không muốn để bất kỳ ai nghe thấy. Đó là báu vật duy nhất đời này kiếp này của anh, là thứ tốt đẹp nhất mà anh từng có được.

Vi Minh Luân nắm chặt vai anh: “Cô ấy nhất định sẽ trở về, anh đừng quá lo lắng, cũng đừng đi lung tung khắp nơi, nếu không cô ấy mà về thì biết tìm anh ở đâu?”

Bây giờ, tất cả mọi người nói chuyện với anh đều nói với cái giọng ấy, cứ như đang dỗ dành một đứa trẻ con. Gần đây liên tục có bác sĩ đến kiểm tra cho anh, bác sĩ nói, xác suất hồi phục của anh vô cùng mù mịt.

Tuy nhiên, lúc này thần trí anh lại có vẻ như rất tỉnh táo :“Đừng gọi người đến khám bệnh cho tôi nữa, tôi không có bệnh gì hết, tôi không phải người điên, chưa bao giờ là người điên cả. Cái cuộc sống như địa ngục thế này, tôi có chấp nhận cũng là bị nguyền rủa, mà không chấp nhận cũng là bị nguyền rủa, cho dù tôi đã gây ra lỗi lầm thì tôi cũng đã bị nguyền rủa suốt mười mấy năm rồi, sao lại đối xử với tôi như thế này? Những người kia thì sao, đáng lẽ họ càng phải bị nguyền rủa mới phải, chính họ mới là những kẻ điên, một lũ người điên...”

Một tháng sau.

Sau nhiều lần thay đổi lịch, phiên xử án thứ hai cuối cùng cũng diễn ra. Điều bất ngờ là Diệp Quán Ngữ đến tham dự phiên tòa. Thắng bại giờ đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là anh nhất định phải ra tòa, cho dù Đỗ Trường Phong có bị giám định là một bệnh nhân tâm thần đi chăng nữa, cho dù nhân chứng Ngô Minh đột nhiên thắt cổ tự tử vì vấn đề kinh tế, cho dù... anh không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh rằng nhát dao chí mạng năm đó là do Lâm Hy đâm, thì anh cũng phải ra tòa.

Khi biết tin Ngô Minh tự sát là lúc Diệp Quán Ngữ đang đứng trước gương cài cúc áo, anh cũng chỉ ngưng lại một chốc, rồi lại tiếp tục cài, sau đó thắt cà vạt, nghển cổ nói với Lữ tổng quản: “Nếu như Lâm Hy để gã chết oan này ra tòa làm chứng như bình thường thì đó lại không còn là Lâm Hy nữa.”

Hiển nhiên anh đã lường trước được rằng Ngô Minh sẽ gặp phải điều bất trắc.

“Vậy chúng ta phải làm sao đây? Bây giờ, một nhân chứng cũng chẳng có,” Lữ tổng quản có vẻ hoang mang.

Khóe miệng Diệp Quán Ngữ nhếeh lên: “Ông trời sẽ trừng trị anh ta.”

Trên tòa, hai bên đều là những luật sư đanh tiếng lẫy lừng, Âu Dương Chiêu điềm tĩnh có khí thế, luật sư bên phía bị cáo Lục Hoa Khôn khí phách hơn người, hai bên cũng đã tranh cãi kịch liệt, lời lẽ đanh thép, lý luận sắc bén, tình hình gay cấn khiến những người tham dự phiên tòa vô cùng hồi hộp. Luật sư bị cáo một mực khẳng định Đỗ Trường Phong là một bệnh nhân tâm thần, năm đó vì phát bệnh mà mất kiểm soát nên mới đâm chết Diệp Quán Thanh, mặc dù đã nói sau này sức khỏe hồi phục rồi nhưng cứ sau nhiều năm lại phát bệnh, giờ cũng đã có kết quá giám định tư pháp lần ba rồi, đủ để chứng minh anh ta hoàn toàn đúng là một bệnh nhân tâm thần.

Một bệnh nhân tâm thần giết người thì dựa vào cái gì mà bắt một người bình thường phải chịu trách nhiệm hình sự? Bị cáo Lâm Hy hoàn toàn trong sạch! Lại nói đến chuyện nhân chứng tận mắt chứng kiến sự việc đã đột nhiên tự sát, Lục Hoa Khôn lại không thèm quan tâm gì đến: “Ngô Minh tự sát không liên quan gì đến bản án này, anh ta bị cơ quan hữu quan điều tra vì bị nghi ngờ dùng tiền công vào việc khác, sợ tội mà tự sát. Anh ta không thể ra tòa làm chứng, chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc.”

Nói xong lại còn ra bộ tiếc nuối thật sự.

Lâm Hy ngồi ngay ngắn trên chỗ bị cáo, chốc chốc lại mỉm cười nhìn Diệp Quán Ngữ, rất chi phong độ. Diệp Quán Ngữ đương nhiên cũng không thể thua kém, cũng đáp lại đối phương bằng một nụ cười nhếch miệng lên quen thuộc.

Để xem ai sẽ là người cười đấu được đến phút cuối cùng!

Sau hơn hai tiếng đồng hồ biện luận phản bác, cuối cùng phiên tòa xét xử cũng đã sắp đến hồi kết, mặc dù Âu Dương Chiêu đã dốc hết toàn lực nhưng vì không đủ chứng cứ nên rõ ràng rơi vào thế yếu. Lục Hoa Khôn nói đi nói lại cũng chỉ một câu: “Ai có thể chứng minh đương sự của tôi đã đâm chết Diệp Quán Thanh? Không có ai chứng minh, vậy tức là anh ấy vô tội...” Hoặc nếu không thì là: “Xin mời bên nguyên cáo đưa ra chứng cứ, nhân chứng vật chứng đều được, chỉ nói miệng mà chẳng có bằng cớ gì thì sao được?”

“Tôi có thể chứng minh!” Đúng vào giây phút cuối cùng, cánh cửa phòng xét xử bị đẩy mở toang ra, mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng động, chỉ thấy Thư Khang ngồi trên xe lăn và được người nhà đẩy vào, ánh mắt anh như hai ngọn đuốc, lớn tiếng nói với thẩm phán: “Tôi là người làm chứng tận mắt của bên nguyên cáo, xin lỗi, tôi đã đến muộn.”

Cả phòng xử án xôn xao.

Luật sư bị cáo như vừa bị khảo một gậy vào đầu, mãi hồi lâu không phản ứng được gì. Sắc mặt Lâm Hy cũng trắng bệch ra, sững sờ nhìn Thư Khang được đẩy vào vị trí nhân chứng. Tính trăm phương ngàn kế rồi mà cuối cùng không ngờ lại sót mất anh ta! Những người tham gia vào vụ ẩu đả năm đó, chẳng phải Thư Khang cũng là một trong số đó sao?

Thư Khang trừng trừng mắt nhìn Lâm Hy, ánh mắt như có thể đốt cháy thành cả đống lửa, ngoảnh mặt lên nói với thẩm phán: “Tôi không chỉ có thể chứng minh năm đó chính là Lâm Hy đã đâm vào ngực Diệp Quán Thanh một nhát dao, mà còn có thể chứng minh rằng chính anh ta...” Thư Khang chỉ thẳng Lâm Hy, “... đã khiến tôi thành ra thế này. Chính vì tôi nắm được chứng cứ quan trọng chứng minh rằng anh ta mưu hại Đỗ Trường Phong, nên đã bị anh ta dựng lên vụ tai nạn xe khiến tôi suýt chút nữa mất mạng. Còn gã tài xế gây ra chuyện bị anh ta mua chuộc ấy đã đi tự thú sáng ngày hôm nay. Về chuyện tai nạn xe lần này và anh ta có liên quan đến việc cho Đỗ Trường Phong uống thuốc chưa được kiểm định, khiến Đỗ Trường Phong tình thần rối loạn, cơ quan công an đã tiến hành điều tra, bây giờ, tôi chỉ chứng minh anh ta...” Thư Khang lại chỉ thẳng tay vào Lâm Hy, tưởng như một lưỡi kiếm đâm thẳng vào tử huyệt, “Anh ta, chính là anh ta! Mười tám năm trước đã tận tay đâm chết Diệp Quán Thanh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.