Trường Mộng Lưu Ngân

Chương 4: Q.6 - Chương 4: Sát Hại




Tinh hình Đỗ Trường Phong lúc tốt lúc xấu, lúc anh tỉnh táo thì trông chẳng khác gì người bình thường, nhưng lúc phát điên lên thì ngay đến Thư Mạn anh cũng không nhận ra.

Ngày nào Thư Khang cũng đến sơn trang khám cho anh, mặc dù anh không phải là bác sĩ khoa tâm thần nhưng anh rất quan tâm đến bệnh tình của Đỗ Trường Phong, còn dặn dò Thư Mạn, “Không được cho Lâm Hy đến gần anh ấy nửa bước! Bất cứ thứ thuốc gì anh ta kê đều không được cho anh ấy uống!”

Lúc đầu Thư Mạn không hiểu chuyện gì, cô hỏi tại sao lại thế, Thư Khang mãi sau mới dám nói cho cô biết chuyện có thể Trường Phong đã bị Lâm Hy đưa thuốc cho uống mà không biết công dụng cụ thể rõ ràng như nào. Khi đó Thư Mạn không ngừng lắc đầu, nước mắt bỗng nhiên trào ra: “Không, điều này là không thể, họ là anh em với nhau! Anh, chắc chắn anh nhầm rồi...”

“Là anh em thì đã làm sao? Nếu như chuyện Đỗ Trường Phong giả làm bệnh nhân tâm thần mà bị lật tẩy thì Lâm Hy bắt buộc phải chịu trách nhiệm hình sự, bởi người là do anh ta giết.”

Thư Mạn khóc òa lên nức nở.

Cô không thể nào chấp nhận sự thực rằng Lâm Hy lại có thể ra tay hạ thủ với cả anh trai của mình. Lâm Hy xưa nay luôn đối xử với mọi người rất chân thành, ôn hòa, ân cần, lịch sự nhã nhặn, làm sao anh ấy lại có thể làm chuyện như thế này được? Nhưng sự thực vẫn thắng hùng luận, sau một thời gian ngừng uống thuốc, tinh thần Đỗ Trường Phong có chuyển biến tốt lên rõ rệt. Mặc dù vẫn có lúc tinh thần bị mất kiểm soát nhưng anh không có những cử chỉ tự hại mình như trước nữa, cũng chỉ gào thét vài tiếng, đập vỡ chút ít đồ đạc. Thư Khang nói, giờ anh đang giám định thành phần của thuốc, đã sắp đến giai đoạn kết thúc, một khi có thể phân tích thành phần của thuốc là có thể kê đơn thuốc tương ứng theo đúng chứng bệnh, giúp Đỗ Trường Phong bớt phụ thuộc vào loại thuốc không rõ ràng ấy.

“Anh! Anh phải cứu lấy Đỗ Trường Phong!” Thư Mạn khóc lóc cầu xin Thư Khang.

Thư Khang nhìn em gái mà cũng xót lòng: “Em cũng phải giữ gìn sức khỏe mới phải, mới làm phẫu thuật chưa được bao lâu, đừng để bị mệt quá, việc chăm sóc Đỗ Trường Phong hãy giao cho ông Lương và bà La đi.”

“Không, nhất định em phải đích thân chăm sóc anh ấy, bây giờ em không thể tin tưởng ai cả.” Thư Mạn nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Giờ cô đúng là thần hồn nát thần tính, nhìn cỏ cây cũng hóa thành binh lính, mỗi ngày không chỉ đích thân xuống bếp chuẩn bị đồ ăn đồ uống cho Đỗ Trường Phong, mà đến ngay cả sữa và nước anh uống cô cũng đều kiểm định nghiêm ngặt, thuốc thang thì lại càng phải hỏi đi hỏi lại Thư Khang. Thư Khang gật đầu cô mới dám cho Trường Phong uống, nói chung là chuyện gì cũng phải tự tay mình làm mới chịu yên tâm.

Sáng hôm đó, cô gội đầu cho Đỗ Trường Phong, gội đầu xong còn cạo mặt cho anh nữa, vuốt ve chiếc cằm nhẵn nhụi của anh, cô rất hài lòng với kiệt tác của mình: “Ừm, bây giờ trình độ cạo râu của em có tiến bộ rất lớn đấy, sau này dù chúng ta không có cơm ăn nữa, cũng có thể gánh đôi quang gánh ra phố cắt tóc cạo mặt cho người ta, cũng kiếm được bát cơm bát gạo mà ăn đấy!”

Nói vậy, từng giọt từng giọt nước mắt Thư Mạn cứ thế lăn xuống hai má.

“Em đi đâu anh cũng đi theo em.” Lúc này, dường như tinh thần Đỗ Trường Phong đang tỉnh táo, khi cô áp gần mặt vào mặt anh, anh phát hiện cô đang rơi nước mắt, định ngoái đầu lại nhìn cô. “Đừng động đậy!” Cô nhẹ nhàng xoay đầu anh lại, nước mắt thì rơi nhưng miệng thì lại cười, trông mới đau thương, mới tuyệt vọng làm sao: “Anh đứng là một tên ngốc, mãi mười ba năm mới đến tìm em, lại còn đi đường vòng luẩn quẩn thế chứ, còn mời em đến làm giáo viên của trường anh nữa, anh thật là ngốc…Trường Phong, anh không hối hận sao? Yêu một người chẳng có gi tốt đẹp như em, người lại mang bệnh nữa, lại còn có một quá khứ như vậy nữa…”

Đỗ Trường Phong nhắm mắt, lẩm bẩm: “Anh bằng lòng.”

Chỉ một câu ấy, bất kỳ lời nói nào khác cũng đều là thừa thãi. Chỉ một câu nói ấy.

“Trường Phong...” Nước mắt Thư Mạn lại trào ra nhiều hơn, cô ôm chặt anh từ phía sau lưng, nghẹn ngào không nói nên lời. Hai người ngồi đối diện với cổng sơn trang, có thể nhìn thấy chiếc hồ bên ngoài sơn trang, trên mặt hồ xanh biếc sóng gợn lăn tăn sáng lấp lánh, trên mặt hồ lênh đênh những đám bèo ấy, đã từng có hai con thiên nga trắng muốt... Quả là một bức tranh đẹp làm sao. Từ khi cô biết được cô chính là “cô bé” của anh, cô thường thẫn thờ nhìn mặt hồ, có lúc nhìn lâu quá thậm chí còn có ảo giác, hình như cô nghe thấy tiếng kêu “Ku ru... ku ru…”, âm thanh đó mới đẹp làm sao, như thể ngôi sao băng vắt ngang qua bầu trời xanh biếc vậy.

Cô nói với anh: “Trường Phong, nếu còn có kiếp sau, em nguyện làm con thiên nga đó, con thiên nga tên là ‘cô bé’ ấy, em muốn sống lại một cuộc sống thay nó.”

“Em không sợ họng súng của thợ săn sao?”

“Cho dù có họng súng của thợ săn, khi em rơi xuống, em cũng phải rơi vào lòng anh.”

Lúc này, cô lại nhin mặt hồ và thẫn thờ, nghĩ lại chuyện hai người đã nói với nhau, như là hạnh phúc, mà cũng như là đau thương, cô thực sự không tài nào kiềm chế được những giọt nước từ trong khóe mắt mình lăn xuống. Xưa nay cô không hề biết hóa ra mình lại có nhiều nước mắt đến vậy, như thể chúng rơi thế nào cũng không hết được. Giờ hai người yêu nhau, liệu có còn kịp nữa không? Trong lòng cô không biết bao nhiêu lần tự hỏi như vậy, có còn kịp không? Cô đã làm phẫu thuật rồi, tưởng như đã trở lại bình thường rồi, nhưng dạo này lại có vẻ không ổn, cô thường xuyên bị tức ngực, khó thở. Sức khỏe của mình chỉ có mình là biết rõ nhất, cô biết, nếu lại vào bệnh viện một lần nữa, cô chắc chắn mình không còn khả năng ra được khỏi đó nữa. Cô không dám lên tiếng, chỉ sợ anh trai biết, cô biết là ông trời đã chiếu cố đến cô lắm rồi, mới ban tặng cho cô tình yêu oanh liệt đến thế này, ngay ờ đoạn cuối đường đời.

Cô không thể đòi hỏi quá nhiều, nếu không chỉ sợ sẽ lại mất đi càng nhiều hơn. Cô đã nếm đủ nỗi đau của sự mất mát rồi, cô không thể tiếp tục để mất đi nữa. Cô nhất định phải giữ thật chặt, chính như lúc này, cô ôm Đỗ Trường Phong, lấy hết sức bình sinh, chỉ sợ một chút nơi lỏng cánh tay thì anh lại biến mất, ra khỏi thế giới của cô.

“Em siết chặt quá, anh không thở được nữa rồi này, bảo bối của anh.” Đỗ Trường Phong cười, vỗ vỗ vào tay cô. Thư Mạn cũng cười, buông lỏng anh ra, cô vuốt mái tóc sạch sẽ vừa mới gội xong của anh, cô cười có vẻ thật ngốc nghếch, chỉ cười, rồi lại nói: “Có lúc em rất muốn cùng anh ngừng thở, anh có sợ không?”

Đỗ Trường Phong đang định nói gì thì từ cổng chính loáng thoáng có người bước vào, anh vội vàng đứng dậy, tươỉ cười chào đón: “Lâm Hy, em đến rồi à!”

Thư Mạn giật mình sợ hãi, xông ra chặn trước mặt Đỗ Trường Phong, mắt trừng lên nhìn Lâm Hy: “Anh đến đây làm gì?”

Lâm Hy ngạc nhiên, có lẽ là không ngờ được rằng Thư Mạn lại tỏ rõ vẻ thù địch với anh đến vậy, vội vàng nói: “Tôi đến mang thuốc cho anh...” Vừa nói vừa xách một chiếc túi trong tay, “Tôi đến chữa trị cho anh ấy.”

Không nói đến thuốc còn được, hễ nhắc đến thuốc mắt Thư Mạn lại như nổi lửa, một người xưa nay luôn hiền lành dịu dàng như cô mà giờ cũng nổi quạu lên, chưa bao giờ mất kiềm chế đến vậy: “Anh đi đi! Đi ngay đi!” Cô chỉ tay ra cổng, giọng nói đanh thép lạnh lùng, “Đừng để tôi xé rách mặt anh ra, Lâm Hy!”

Đổ Trường Phong vội kéo Thư Mạn lại: “Này, em không sao chứ, sao lại trút giận lên Lâm Hy?”

Anh vẫn chưa biết Lâm Hy kê cho anh loại thuốc không rõ ràng, Thư Khang bảo Thư Mạn đừng nói cho anh biết, tránh khỏi việc anh lại càng bị đả kích tinh thần hơn.

Thư Mạn cũng ý thức được rằng lúc này không được tỏ ra quá khích, đành đánh trống lảng: “Không sao, em và Lâm Hy có chút hiểu lầm với nhau, anh vào trong nghỉ ngơi trước đi, để em và Lâm Hy nói chuyện riêng với nhau một chút.”

Lâm Hy sớm hiểu ý Thư Mạn, cũng gật đầu theo: “Đúng, đúng là hiểu lầm thôi. Anh, hãy nghe lời Tiểu Mạn, vào trong trước đi, em và Tiểu Mạn ra ngoài nói chuyện một chút.”

Thư Mạn cũng còn nể mặt Lâm Hy, không nói gì nhiều thêm, chỉ cảnh cáo anh: “Sau này đừng đến nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh xuất hiện ở sơn trang thêm một lần nào nữa.”

Khi đó hai người đang nói chuyện bên hồ.

Lâm Hy đoán chắc là cô đã biết chuyện, cũng chẳng giải thích biện minh gì thêm, chỉ thản nhiên nói: “Nhưng lần này tôi đến đưa thuốc cho anh ấy thật, không phải là loại thuốc ban đầu đó...”

“Thôi đi, Lâm Hy, đừng diễn kịch với tôi nữa, tôi chẳng quan tâm anh mang cái thuốc gì đến hết, tôi sẽ không chấp nhận đâu!” Thư Mạn mặc chiếc váy liền thân màu xanh nhạt, đứng bên hồ, tà váy bay bay tựa hồ như Lăng Ba tiên tử vậy, nhưng trên nét mặt lại không có một chút vẻ ấm áp nào, “Anh đừng để tôi phải nói ra những lời khó nghe hơn nữa được không?”

Lâm Hy đứng thẳng người, trông anh lúc nào cũng áo quần chỉnh tề bảnh bao, không bao giờ mất phong độ, không ngờ lúc này anh lại bật cười: “Tiểu Mạn, có lẽ trong mắt cô tôi là loài cầm thú nhỉ?”

“Cảm ơn, anh rất tự biết mình như nào rồi đấy!” Thư Mạn đáp lời không một chút khách sáo.

“Ok, tôi chẳng có lời nào để nói.” Lâm Hy giơ tay ra vẻ đầu hàng, cười nói, “Cô không tin, tôi cũng chẳng biết làm thế nào, điều tôi vẫn phải nói rõ thế này, bất kể trước kia tôi đã đối xử anh trai mình thế nào, nhưng bây giờ tôi thực lòng muốn giúp anh ấy. Thứ thuốc mà anh ấy đã uống sẽ không tự động bài tiết ra khỏi cơ thể được, nó sẽ luôn tuần hoàn trong cơ thể, nếu không dùng loại thuốc tương ứng để làm loãng và hóa giải, cô biết hậu quả sẽ thế nào chứ? Anh ấy sẽ hoàn toàn mất đi ý thức của một người bình thường...”

“Anh quả thực còn không bằng cả loài cầm thú!” Thư Mạn hét lên.

“Cô hãy nghe tôi nói hết rồi hãy nổi điên, được không? Tôi sẽ không giải thích gì về những việc tôi đã làm, tôi cũng là vì bị ép mà thôi, nhưng bây giờ thực sự tôi đến là để chữa trị cho anh ấy. Thời gian anh ấy dùng thuốc không phải là dài, chỉ cần phối hợp chữa trị là có thể nhanh chóng hồi phục, nếu không lại để lỡ thời gian chữa trị tốt nhất thì tôi cũng đành bó tay thôi.”

“Cảm ơn!” Ngực Thư Mạn phập phồng dữ dội, “Chúng tôi không hi vọng gì ở anh! Hừ, anh tôi sẽ nghĩ cách, bây giờ anh ấy đang tiến hành phân tích thành phần của thuốc, sẽ nhanh chóng có kết quả thôi. Chỉ cần có kết quả phân tích, anh ấy sẽ kê thuốc trị đúng bệnh.”

Mắt Lâm Hy hơi nheo lại: “Vậy sao?”

“Đúng vậy!”

“Anh trai cô không phải là người nghiên cứu cái này. Cô có biết tôi đã nghiên cứu cái này bao lâu rồi không? Không dưới mười năm đâu đấy! Nếu để dễ dàng bị phá giải thành phần thì còn gọi gì là nghiên cứu khoa học? Thư Mạn, cô đừng nói những lời của người ngoài ngành nhé.”

Giờ anh cũng không khách sáo nữa, anh không gọi cô là “Tiểu Mạn” nữa mà gọi thẳng họ tên cô.

Thư Mạn vẫn không lung lay: “Anh đừng có đắc ý quá, Lâm Hy! Tôi thừa nhận anh rất thông minh, nhưng nếu trí tuệ của một con người mà lại dùng vào tà đạo thì sẽ chỉ là tự tìm đến cái chết mà thôi. Giờ anh dừng tay lại vẫn còn kịp, nếu không đợi đến khi anh tôi giao báo cáo xét nghiệm cho cảnh sát thì có phải anh khóc cũng chẳng kịp nữa không?”

“Báo cáo xét nghiệm?” Đáy mắt Lâm Hy lóe lên thứ ánh sáng lạnh lùng.

Thư Mạn không đề phòng gì, nói hết ra tất cả những gì cô biết: “Đúng vậy, anh tôi nói, đợi khi nào có kết quả xét nghiệm anh ấy sẽ báo lên cơ quan cấp trên, nếu mà liên quan đến phạm tội, anh ấy sẽ giao cho cảnh sát. Lâm Hy, dù sao thì chúng ta cũng quen biết nhau lâu rồi, tồi luôn coi anh như một người anh trai, tôi rất không muốn anh cứ càng ngày càng lún sâu vào con đường tà đạo...”

Lâm Hy ngắt lời cô: “Bố cô đã tỏ rõ thái độ với bố tôi rồi, chỉ cần tôi chữa trị khỏi cho Sam là ông ấy sẽ khuyên Thư Khang tiêu hủy bản báo cáo xét nghiệm ấy.”

“Anh nằm mơ à? Đúng vậy, đúng là bố tôi đã khuyên anh trai tôi, nhưng anh cũng biết anh tôi rồi đây, anh ấy là một người chính trực, sống có nguyên tắc, anh muốn lừa gạt anh ấy sao, đừng có hòng! Anh tôi đã nói rồi, đừng ai bắt anh ấy rút lại bản báo cáo xét nghiệm đó, nhất định anh ấy sẽ để sự thật lên tiếng...”

Vẻ mặt Lâm Hy không nhìn ra được là thái độ gì, chỉ gật đầu: “Biết rồi.”

“Anh biết rồi thì tốt!” Thư Mạn hoàn toàn không hiểu ra ý nghĩa ẩn trong lời nói của Lâm Hy. Lâm Hy còn định nói gì nhưng đúng lúc đó điện thoại reo, anh vừa nghe điện mặt liền biến sắc: “Cái gì, mẹ tôi nhảy lầu sao?”

Đã không còn cách nào có thể ngăn chặn bi kịch xảy ra được nữa, mọi thứ thật đơn giản như trở bàn tay, như một đám lửa lớn tự nhiên bùng lên, đang lan rộng dần ra với sức mạnh chưa từng có.

“Nếu mẹ không còn nữa, tôi cũng chẳng còn gì phải băn khoăn nữa cả, càng không còn gì phải vương vấn.” Nhìn thấy mẹ nằm mê man bất tình trong bệnh viện, Lâm Hy nói vậy với Lâm Sỹ Diên. Lưu Yến bị thương rất nặng, xương sống gãy vụn, não bộ cũng bị tổn thương nặng, hiện giờ đang hôn mê sâu. Bệnh viện Nhân Ái tập trung các chuyên gia uy tín nhất hội chẩn cũng không có tác dụng gì, theo phán định của tổ chuyên gia, cho dù bà có tỉnh lại cũng bại liệt toàn thân. Lâm Sỹ Diên nhìn thấy một thứ sát khí đáng sợ trong mắt Lâm Hy, không kìm được lòng đành nói: “Vậy là đủ rồi chứ, con còn muốn thế nào nữa?”

Ngày hôm sau, tầm muộn hơn một chút, Diệp Quán Ngữ xuất hiện trong bệnh viện.

Lâm Sỹ Diên rất giận dữ khi nhìn thấy Diệp Quán Ngữ, bởi nghe bà Tứ nói, chính vì sau khi gặp một người họ Diệp phu nhân mới nhảy lầu tự tử.

“Anh đến đây làm gì?” Đương nhiên, Lâm Sỹ Diên biết người họ Diệp đó chính là Diệp Quán Ngữ. Diệp Quán Ngữ đứng ngoài phòng giám hộ, qua tấm cửa kính, nhìn Lưu Yến người quấn băng vải gạc kín mít, anh thở dài: “Bà ấy không sống được nữa rồi.” Anh nói, mắt nhìn thẳng Lâm Sỹ Diên, “Chôn bà ấy cùng với Lâm Duy đi.”

Lâm Sỹ Diên thẫn thờ, dường như vẫn chưa hiểu Diệp Quán Ngữ nói gì.

Diệp Quán Ngữ cũng chẳng buồn bận tâm đến ông, ra hiệu cho Lữ tổng quản, Lữ tổng quản vội đặt một giỏ hoa trước cửa. Diệp Quán Ngữ khoanh tay, sắc mặt lặng thinh rồi quay gót đi khỏi.

“Đợi đã!” Lâm Sỹ Diên gọi anh lại.

Diệp Quán Ngữ dừng bước, nhưng lại không hề ngoảnh đầu lại.

Lâm Sỹ Diên bỗng nhiên như hiểu ra điều gì, nhưng lại không thể khẳng định được, ông nhìn dáng người thẳng thắn của Diệp Quán Ngữ, hỏi dò: “Làm sao mà anh biết được chuyện giữa vợ tôi và Lâm Duy?”

Diệp Quán Ngữ ngoảnh đầu lại, cười nhạt: “Ông tưởng rằng trên đời này có bí mật mãi mãi sao?”

“Anh... Rốt cuộc anh là ai?” Lâm Sỹ Diên luôn hoài nghi, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ sâu xa hơn, ánh mắt của ông nhìn vào chiếc nhẫn ngọc bích trên tay Diệp Quán Ngữ, trông rất quen, giống hệt như chiếc nhẫn trên tay bố ông, Lâm Bá Hàn, ông lắp bắp hỏi, “Anh quen biết một người phụ nữ tên là Bối La không?”

Nữ chủ nhân trước đó của dinh thự, người nhà họ Lâm không ai không biết. Hồi Lâm Sỹ Diên còn nhỏ, đã nghe mẹ và các cô bác đàm tiếu về người phụ nữ đó, nhiều năm trước, khi ông lần đầu tiên thấy Diệp Quán Ngữ ra vào dinh thự, ông đã rất kinh ngạc, nếu không phải là có quan hệ đặc biệt thì vì lý đo gì mà anh ta lại có thể vào ở trong dinh thự đó?

Nhưng ông thực sự không dám nghĩ sâu hơn nữa.

Từ trong tiềm thức, ông luôn kháng cự lí trí mình không được nghĩ nữa, chỉ sợ đến cuối cùng lại không chịu đựng được sự đả kích của chân tướng sự việc đó. Lúc này, nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Diệp Quán Ngữ, ông biết, giờ đã đến lúc cần hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi.

Diệp Quán Ngữ quay người, đôi lông mày cau lại, ánh mắt sâu thẳm như biển: “Bất cứ một ai trong nhà họ Lâm các người đều không có tư cách gì nhắc đến tên bà Bối cả.”

Giờ đây, cuối cùng thì Lâm Sỹ Diên đã có thể khẳng định được, ông cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, chỉ bật cười, nụ cười trông đến thê lương, trong mắt lại ngân ngấn những giọt nước mắt: “Quả nhiên là báo ứng! Người phụ nữ đó đã phái anh đến để báo thù... Bà ta đã chiếm mất phần lớn tài sản của nhà họ Lâm chúng ta, chính là muốn để cậu đến báo thù...”

“Người chết rồi cũng cần được tôn trọng, xin ông hãy tôn trọng một chút.” Sắc mặt Diệp Quán Ngữ lập tức trở nên rất khó coi.

Lúc này, Lâm Sỹ Diên lại có vẻ thoải mái: “Anh bạn trẻ, có lẽ cậu không cần thiết phải nói chuyện với tôi bằng giọng như thế, nói cho cùng... chúng ta còn có quan hệ họ hàng thân thích cơ đấy. Lâm Duy là con riêng của cha tôi và bà Bối La, còn cậu...” Ông ngồi trên xe lăn, nét cười vẫn rất thê lương, hai giọt nước mắt đã lăn dài xuống má, “Giờ tôi có thể khẳng định được rồi, cậu chính là đứa con đã mất tích hơn ba mươi năm nay của Lưu Yến và Lâm Duy, cũng có nghĩa, cậu chính là cháu trai trưởng của nhà họ Lâm chúng ta đấy...”

“Lâm Duy là con trai của bà Bối La?” Diệp Quán Ngữ dường như không thể ngạc nhiên hơn.

“Đương nhiên, mặc dù là con riêng, nhưng ông ấy luôn là con trai trưởng của nhà họ Lâm này, chưa từng có ai xem nhẹ ông ấy, chỉ là trong lòng ông ấy quá nhạy cảm mà thôi...”

“Cha của ông chẳng phải tên là Lâm Bá Hàn sao?”

“Đúng vậy, nhưng ông ấy còn có tên chữ khác, là Bỉnh Sinh.”

Diệp Quán Ngữ ngớ người, phần đề chữ cuối bức tranh treo trong phòng khách dinh thự đó chẳng phải đề tên “Bỉnh Sinh” sao? Còn nữa, chiếc nhẫn ngọc bích anh đang đeo đây, bên trong chẳng phải cũng khắc hai chữ “Bỉnh Sinh” đó sao? Lúc này, Lâm Sỹ Diên nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn ngọc bích trên tay anh:“Chiếc nhẫn trên ngón tay anh đã nói rõ thân phận của anh, vốn dĩ có một đôi, còn một chiếc nữa đã được chôn theo gia phụ tôi rồi. Chiếc nhẫn trên tay anh đây chắc là do bà Bối La cho anh, có phải không? Xem ra bà ấy cũng không biết cậu chính là cháu trai trưởng của nhà họ Lâm, bởi bà ấy luôn tưởng rằng Lâm Duy vừa sinh ra đã chết rồi, tất cả mọi chuyện này đều là ý trời, ân ân oán oán suốt mấy chục năm, hóa ra chỉ là người cùng một nhà tự tàn sát lẫn nhau...”

Lâm Sỹ Diên đau buồn không thể kiềm chế nổi bản thân, tay đấm lên chiếc xe lăn mà nghẹn ngào.

Diệp Quán Ngữ im lặng cúi đầu, sự đả kích mà anh phải chịu đựng lúc này không hề nhẹ hơn Lâm Sỹ Diên chút nào, anh không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa, vội vàng quay lưng, bước đi ngay lập tức.

Nhưng anh chưa đi được mấy bước đã đứng khựng lại, không thể đi được nữa, bởi người đứng trước mặt anh lúc này chính là Lâm Hy! Lâm Sỹ Diên cũng đã phát hiện ra Lâm Hy, anh vẫn đứng mãi chỗ cây xanh lối rẽ hành lang, bị lá cây rậm rạp che mất thân người, nên chẳng ai chú ý cả. Hiển nhiên, Lâm Hy đã nghe được toàn bộ câu chuyện giữa hai người, trên mặt anh không tỏ thái độ gì, luôn là một người điềm tĩnh, cho dù biết được chân tướng sự việc kinh thiên động địa như vậy cũng không hề thay đổi hình tượng chỉnh chu, ngay đến cả mái tóc cũng không hề ra khỏi nếp dù chỉ một sợi, quần áo thì lại càng phẳng phiu.

Dòng chảy thời gian như dừng lại ngay trong thời khắc ấy. Diệp Quán Ngữ nhìn Lâm Hy, mãi hồi lâu, từ trong kẽ răng mới lách được ra hai chữ: “Tránh ra.”

Lâm Hy cười, nghiêng nghiêng người rất phong độ. Diệp Quán Ngữ lạnh lùng đi lướt ngang qua người anh, anh còn không quên dặn dò một tiếng: “Tuần sau lại mở phiên tòa đây, nhớ tham dự nhé.”

Hai ngày sau, Thư Khang đột nhiên gặp phải tai nạn.

Trên đường từ bệnh viện trở về nhà, anh bị một chiếc xe tải tông lật xe, ngất xỉu ngay tại hiên trường, xe cấp cứu đến cũng không có cách nào thực hiện biện pháp cấp cứu, vì chân anh đã bị cánh cửa xe kẹp chặt đến mức biến dạng, mất máu trầm trọng, hơi thở suy yếu, sau khi được người nhà đồng ý, các bác sĩ đành phải tiến hành phẫu thuật cưa bỏ chân của Thư Khang.

Vợ Thư Khang khóc đến chết đi sống lại, hai vợ chồng Thư Bá Tiêu giương mắt nhìn con trai bị cưa chân, đau xót quá mà ngất ra đất, phải lên xe cấp cứu trước. Khi Thư Mạn biết được tin và chạy đến hiện trường, Thư Khang vừa được làm phẫu thuật cưa chân xong, máu thịt chân trái lèm nhèm, người cũng mê man không còn ý thức được gì, được bác sĩ mau chóng khiêng lên xe cứu hộ phóng vù đi.

Hiện trường chỉ còn lại vợ Thư Khang đang gào khóc thảm thiết.

Thư Mạn chao đảo, miệng luôn miệng kêu gào chạy khỏi hiện trường. Cô chạy đi như điên như dại, như thể đằng sau có cơn đại hồng thủy hay thú dữ gì đó đang đuổi theo vậy.

Trong lúc cô chạy đến hiện trường thì Đỗ Trường Phong lại phát cuồng vì độc tính của thuốc phát tác, nhìn thấy người là đòi chém. Nhị Viện đành phải nhốt anh vào lầu phía Tây như một bệnh nhân tâm thần nặng. Chi trong nháy mắt, anh trai bị tai nạn thê thảm phải cưa bỏ chân, Thư Mạn chỉ cảm giác mình như bị chia năm xẻ bảy ra vậy, cô biết, cô đã không còn khả năng sống tiếp được nữa.

Nhưng trong lòng cô biết rất rõ, vô cùng rõ, cô biết rõ rằng tất cả mọi thứ này là vì sao, không thể đơn thuần chỉ là một vụ tai nạn, không thể nào trùng hợp như vậy được, cho dù là sự sắp xếp của thượng đế cũng không thể trùng hợp đến vậy! Bởi chiều hôm qua, Thư Khang còn gọi điện cho cô, nói Lâm Hy tìm anh đàm phán, hai người đã xảy ra tranh chấp, anh dặn Thư Mạn phải đặc biệt quan tâm chú ý đến Đỗ Trường Phong, cấm người lạ mặt được đến gần sơn trang.

Thư Khang còn nói, anh được biết từ chính miệng Lâm Hy rằng, Lâm Sỹ Diên đã đem toàn bộ tài sản chuyển sang dưới tên Đỗ Trường Phong. Mà Thư Khang dường như cũng có chút dự cảm mơ hồ nào đó, cuối cùng vẫn không quên dặn dò Thư Mạn: “Nếu anh có xảy ra chuyện gì bất trắc, em hãy đến tìm Diệp Quán Ngữ, cũng chỉ còn có anh ta mới có khả năng xử lý Lâm Hy mà thôi.”

Thư Mạn chạy như điên đến tòa nhà Mạo Nghiệp, bộ dạng cô khiến người ta trông mà phát hoảng, đầu tóc xõa xượi, mặt trắng bệch không còn giọt máu. Cô xồng xộc lao đến phòng tổng giám đốc tìm Diệp Quán Ngữ nhưng bị lễ tân ngăn lại, không cho vào.

“Hãy để tôi vào, cô hãy để tôi vào...” Thư Mạn gào khóc, lời nói không đầu không đuôi.

Vừa đúng lúc Diệp Quán Ngữ tan họp, vào tới văn phòng đã thấy Thư Mạn và lễ tân đang lôi kéo nhau, anh rất ngạc nhiên, sải bước đến đỡ Thư Mạn: “Sao vậy, Tiểu Mạn?...”

Thư Mạn hồn bay phách lạc, cô túm lấy Diệp Quán Ngữ không chịu buông, như vớ được cọng rơm cứu mạng: “Cứu tôi... tôi cầu xin anh, hãy cứu chúng tôi, anh ta, anh ta không phải là người, anh ta, anh ta...” Thư Mạn thở hổn hển, bỗng nhiên khó thở, Diệp Quán Ngữ vội vàng ôm lấy người cô đang trườn oặt xuống, “Từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Cứu, cứu anh trai tôi, và cả Đỗ Trường Phong...” Thư Mạn cố hết sức bình sinh để nói trọn câu, sau đó đầu hơi ngả xuống, không còn biết gì nữa.

“Tiểu Mạn! Tiểu Mạn! Mau gọi xe cấp cứu!” Diệp Quán Ngữ gào lên với cô thư kí bên cạnh.

Cơn cuồng phong mang theo sự giết chóc tanh mùi máu cuồn cuộn kéo đến.

Bầu trời mây đen mù mịt, không thấy ánh sáng mặt trời, tất cả mọi thứ thối tha và đen tối, thứ người ta đã biết và không biết, tất cả đều bị nhổ bật gốc lên, vạch trần ra và đổ rầm xuống. Gia đình giàu sang quyền thế, vẻ ngoài bóng bẩy hào nhoáng, tất cả cũng chỉ như mây khói thoảng qua, mục nát càng triệt để bao nhiêu thì cũng đổ sụp càng triệt để bấy nhiêu.

Trận quyết đấu sống chết cuối cùng đã mở màn.

Lâm Sỹ Diên không còn đường nào để đi, cũng chẳng còn đường nào để mà trốn chạy, ông biết rằng ngày tận thế của gia tộc này cuối cùng cũng đã đến rồi. Vốn dĩ tưởng rằng tự thú là có thể chuộc được tội, là có thể ngăn chặn bi kịch lan rộng nhưng giờ ông mới biết, một khi bi kịch đã được sắp đặt sẵn rồi thì sẽ không để cho ai có cơ mà sống sót trở về. Đã chẳng còn lại gì nữa cả, tất cả đã không còn là dáng vẻ của ngày xưa nữa rồi, ông không còn nhận ra được gì nữa, bao gồm cả đứa con trai mà ông đã dưỡng dục suốt ba mươi năm trời.

Nhị Viện những ngày hè ẩn hiện trong một màu xanh ngắt, khác xa sự ồn ào của thành phố, nơi đây chỉ có tiếng chim hót véo von, líu lo lọt vào tai. Một thế giới hoàn toàn khác. Lâm Sỹ Diên ngước nhìn bầu trời qua cánh cửa kính, mây mờ gió nhẹ, cái màu xanh thuần khiết gần như trong vắt ấy ở trong thành phố tuyệt đối không bao giờ được nhìn thấy, ông bảo tài xế mở cửa kính xe ra, gió mát nhẹ nhàng phả vào mặt, mang theo mùi hương đặc trưng của rừng cây, khiến lòng người khoan khoái thanh thản được đôi phần.

Từ xa đã thấy một nhóm người hàng ngũ chỉnh tề đứng trước cổng Nhị Viện.

Chủ tịch hạ giá đến thăm, khắp trên dưới Nhị Viện huy động toàn bộ lực lượng nghênh đón.

Lâm Sỹ Diên được khiêng xuống xe, đặt trên chiếc xe lăn, viện trưởng Trịnh Ứng Long cũng kính bước đến hỏi thăm: “Chủ tịch, thật vất vả cho ngài quá, đường xa xôi…”

Lâm Sỹ Diên tinh thần hoảng hốt, không nhìn ông, ra hiệu cho tùy tùng, người tùy tùng đẩy ông thẳng vào trong cổng chính. Ông chỉ muốn được nhìn thấy Kỳ Kỳ ngay lập tức. Ông Lương gọi điện thoại mấy lần cho ông, nói tình hình Kỳ Kỳ trong này rất không tốt, tối hôm qua ông Lương lại gọi điện đến, nhắc đến Kỳ Kỳ lại nghẹn ngào nức nở, “Thằng bé sẽ chết mất, nó sẽ chết mất...” Lúc ông Lương gác máy, dường như đã khóc lên thành tiếng.

Lâm Sỹ Diên cả đêm nằm mơ thấy ác mộng.

Ngay đến cả Lưu Yến đang hôn mê bất tỉnh ông cũng không lo được nữa, ông nhất định phải gặp được Kỳ Kỳ. Tối hôm qua ông hỏi Lâm Hy, tại sao lại không tuân thủ theo lời hứa là sẽ điều trị cho Kỳ Kỳ, kết quả là nghe Lâm Hy nói, đúng là anh định đến để điều trị cho Kỳ Kỳ rồi nhưng lại bị Thư Mạn cự tuyệt, Thư Mạn cấm anh không được vào sơn trang nửa bước.

“Ngay đến cả Thư Mạn cũng không tin tưởng anh nữa, xem ra anh đã bị mọi người cô lập hoàn toàn rồi.” Ông nói vậy với Lâm Hy.

Lâm Hy cười phản kích lại: “Ông cũng vậy thôi.”

Đúng vậy, ông cũng vậy! Từ sau khi đi tự thú, ông dĩ nhiên đã trở thành tên phản đồ của nhà họ Lâm. Hai bà bác, còn cả ông chú, ông cậu, cô bảy dì tám đều coi ông như kẻ thù. Hơn nữa, người bạn thân thiết mấy chục năm trời Thư Bá Tiêu giờ cũng trở mặt thành thù với ông, một mực cho rằng tai nạn của Thư Khang là do Lâm Hy bày ra. Ngoài Kỳ Kỳ ra, thử hỏi còn ai coi trọng ông nữa? Vốn cứ nghĩ, tình hình của Kỳ Kỳ có không tốt thế nào thì chắc anh vẫn còn ở trong sơn trang, nào ngờ Trịnh Ứng Long ngăn ông lại: “Thưa chủ tịch, Kỳ Kỳ không ở trong sơn trang.”

Lâm Sỹ Diên ngạc nhiên, ý thức ngay rằng có chuyện gì không hay, ông nghiêm mặt hỏi: “Không ở trong sơn trang thì ở đâu?” Bản thân Trịnh Ứng Long không dám nói, đưa mắt ra hiệu để phó viện trưởng đứng bên cạnh nói hộ mình, vị này đành giượng nói: “Điều này... vì trạng thái tinh thần của Kỳ Kỳ rất... rất không ổn định...”

“Anh chỉ cần nói cậu ấy ở đâu?” Lâm Sỹ Diên gầm lên.

“Ở, ở trong lầu phía Tây...” Phó viện trưởng lắp bắp mãi cũng ra mấy tiếng đó.

Khắp người Lâm Sỹ Diên bỗng run bần bật, kinh sợ trừng mắt lên: “Tây lầu?”

Tây lầu là cấm địa của Nhị Viện, những người bị nhốt trong đó đều là những bệnh nhân không bình thường, tinh thần mất kiểm soát nặng, rất có thể công kích người khác, ở đó chẳng khác gì một nhà tù với tầng tầng lớp lớp cổng sắt, canh phòng rất nghiêm ngặt. Những bệnh nhân tình hình tốt hơn một chút có thể chỉ là nhốt trong phòng không được ra ngoài, nghiêm trọng thì còn bị còng xích lại, chích thuốc an thần, nếu tình hình còn nghiêm trọng hơn nữa thì có thể còn bị chữa bệnh bằng điện liệu.

Lâm Sỹ Diên thoát chốc mồ hôi lạnh khắp sống lưng, trừng trừng nhìn Trịnh ứng Long ra lệnh: “Anh đưa tôi đi!”

“Vâng…” Trịnh Ứng Long chỉ nói được câu đó rồi im như thóc.

Chưa đến Tây lầu đã nghe thấy tiếng gầm rú gào thét chửi bới rất khủng khiếp.

Leo lên trên, từng tầng từng lớp cửa sắt được mở ra.

Đỗ Trường Phong được nhốt trong phòng bệnh kiên cố nhất, ba tầng cửa sắt bị khóa chặt, lúc Lâm Sỹ Diên được đẩy vào trong phòng bệnh, ông gần như ngất xỉu đi. Trong căn phòng tối tăm, không khí u ám bẩn thỉu, dưới ánh sáng yếu ớt chiếu vào khung cửa sổ cao cao phía trên tường, ông thấy Kỳ Kỳ bị trói trên giường bệnh, mặc dù đã mặc quần áo bệnh nhân nhưng chân tay lộ ra chi chít những vết thương, anh nằm bất động trên giường, như thể đã chết rồi vậy.

Những giọt nước mắt tuôn trào ra như suối.

“Thà con trai tôi ra!”

“Chủ tịch, anh ấy, anh ấy đánh người…” Phó viện trưởng lắp bắp nói những lời đó mà vẫn còn băn khoăn.

Lâm Sỹ Diên giận dữ quát: “Tôi bảo anh thả nó ra!”

Lập tức có người đến cởi trói cho Đỗ Trường Phong. Lâm Sỹ Diên được tùy tùng đẩy vào bên cạnh giường, chỉ thấy Kỳ Kỳ mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, gầy đến nhô xương gò má lên, hốc mắt thâm sâu vào trong, môi cũng tróc vẩy, người như con rối gỗ đang bị bong tróc hết lớp sơn màu. Đây là Kỳ Kỳ của ông sao? Lâm Sỹ Diên run rẩy vén tay áo con trai lên, nghĩ chắc chắn là có nhiều vết lấy máu, nhưng ông nhìn thấy gì đây? Không chỉ là vết chích máu, mà còn có bao nhiêu những vết kim tiêm, nhìn mà phát hoảng, những vết kim tiêm chi chít dàn khắp cánh tay. Ông là bác sĩ, ông biết họ tiêm cho anh thuốc gì.

“Kỳ Kỳ, tất cả đều là lỗi của bố...” Lâm Sỹ Diên ôm lấy cánh tay Đỗ Trường Phong mà khóc lóc thảm thiết.

Bao năm rồi, cũng phải đến ba mươi năm rồi, thời gian trôi thật nhanh. Lâm Sỹ Diên nhìn Đỗ Trường Phong sau khi bị tiêm thuốc an thần đã hôn mê bất tỉnh và đang nằm trên giường mà không tài nào kiềm chế được nỗi đau xót trong lòng, ông đưa tay lên vuốt má con trai, nước mắt đầm đìa. Đến giờ ông mới biết mình đã gây ra tội lớn đến thế nào, vậy nên mới gặp phải báo ứng, vợ chồng ly thân, bố con đoạn tuyệt, gia đình suy tàn... Hóa ra tất cả đểu là báo ứng!

“Kỳ Kỳ, đứa con yêu thương nhất của ta, con có nghe thấy lời ta nói không?” Lâm Sỹ Diên vuốt ve khuôn mặt gầy guộc xanh xao của Đỗ Trường Phong, nhớ lại lúc thằng bé mới sáu tuổi đã bước vào cửa nhà họ Lâm, ông thích nó từ ánh mắt và cả tấm lòng, ông thích sự lương thiện chính trực của nó, thích cái tài hoa phi thường của nó. Ngoài Lâm Nhiên ra, không ai có thể so sánh được với thằng bé. Cho dù có lúc ông tức giận mắng nó, cũng là mắng yêu, ông nuông chiều nó không chỉ vì trong lòng cảm thấy áy náy, mà là vì ông yêu quý nó thật lòng! Lúc này, hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt bắt đầu cho sự sám hối dài đằng đẵng...

“Con trai, con có nghe thấy không? Nếu như con không nghe thấy, thì bố mẹ con có nghe thấy hay không? Nghiệp chướng! Tất cả đều là nghiệp chướng do ta gây ra! Sự cố điều trị do ta gây ra đó đã hại gia đình con tan cửa nát nhà, mất đi người thân, ta tưởng rằng trốn đến nước Mỹ là có thể tránh khỏi nhân quả báo ứng. Kết quả là ba mươi năm qua rồi, ta vẫn không thoát khỏi sự trừng phạt của số phận, gia đình cũng không ra một gia đình, bố con cũng chẳng ra bố con, mất vợ, mất con, ta còn có thứ gì nữa chứ? Nhưng con trai, ta không hề biết cái gì cả, bao gồm cả việc để con làm người chịu tội thay cho Lâm Hy, nhốt con năm năm trời trong chốn này... Ta bao đung con, nuông chiều con, thực ra tất cả đều là vì muốn bù đắp sự day dứt trong lòng ta, nhưng có bù đắp được không?”

“Nhưng Kỳ Kỳ con ơi, ta nhất định phải nói cho con biết, ta yêu con, ngoài Lâm Nhiên ra, con luôn là đứa con mà ta yêu thương nhất, bởi trên người con, ta thấy được sự lương thiện đôn hậu, và cả lòng dũng cảm, chính trực mà cả gia tộc nhà họ Lâm không có. Con chưa bao giờ có tâm tư toan tính, thế nên con chỉ bị người ta mưu tính hãm hại mà thôi, bao gồm cả người thân của con... Ta thật sự hận chính bản thân mình, tại sao lúc đầu lại nghe lời Lâm Duy, lại để con chịu tội thay cho Lâm Hy, chỉ vì con không mang họ Lâm! Không mang họ Lâm thì đã làm sao? Lâm Hy cũng mang họ Lâm đó, nhưng nó không hề có quan hệ huyết thống với ta, biết rõ làm vậy là sai, nhưng sai lại càng sai, kết quả là sai cho đến tận bây giờ.

Giờ chính ta lại bị số phận mưu tính lại! Bây giờ Lâm Hy có đối xử thế nào với ta, ta cũng coi như không nhìn thấy, có tội thì phải đền, đúng là có tội thì ắt phải đền tội... Cho dù là vậy, Kỳ Kỳ, ta chưa bao giờ hối hận vì đã nhận nuôi con, có lẽ đây là việc duy nhất có ý nghĩa mà ta đã làm trong đời này, trước kia không cảm thấy, nhưng đến khi đã mất hết tất cả rồi mới hiểu, ra con mới là thứ quý giá nhất của ta... Cảm ơn thượng đế đã cho ta và con kết duyên cha con này, con có thể oán hận ta nguyền rủa ta, thậm chí giết chết ta cũng không sao, nhưng chỉ xin con đừng nghi ngờ về tình yêu ta dành cho con, Kỳ Kỳ! Nếu còn có kiếp sau, xin con hãy tiếp tục làm con trai ta, là đứa con trai đẻ của ta, ta sẽ dành cho con tất cả những thứ gì tốt đẹp quý giá nhất trên đời này, để bù đắp những gì kiếp này ta đã nợ con... Nhưng kiếp này, việc duy nhất mà ta còn có thể làm là để lại tất cả những gì của ta cho con, ta không cho ai hết, chỉ cho mình con, với danh nghĩa của tình yêu thương, cũng với danh nghĩa của một người cha! Chỉ là vì ta yêu con, chỉ vì con là con trai của ta! ...”

Ngoài cửa sổ, trời đã xế tà, ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sắt cao cao chiếu vào mặt anh, sưởi ấm người thanh niên vô tội này. Trông anh như đã ngủ say, vậy cũng tốt, hoặc có lẽ trong thế giới đáng thương của anh, chi có nằm mơ mới được tự do. Chắc chắn anh rất muốn được bay...

Gió, gió vù vù thổi đến...

Tôi cảm thấy cơ thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, mặt đất trông xa dần, bầu trời ngày càng gần hơn, tôi đang bay sao? Tại sao lại có nhiều đám mây đuổi theo tôi đến vậy, trông như những đóa sen trâng nở rộ trước mắt tôi, đẹp như trong mơ vậy, tưởng như tôi giơ tay ra là có thể tóm được lây... Tôi tự do rồi sao? Tôi đang bay này!

“Ku ru… ku ru...”

A, thiên nga! Tôi nhìn ra phía sau theo tiếng kêu, thật khó mà tin được, hóa ra tôi đang bay cùng chúng, chúng tôi đang bay cùng nhau... Tôi vẫy vẫy hai tay, ồ, không, là cánh, tôi đã có cánh, đôi cánh trắng muốt vẫy vẫy, lượn qua những đám mây thật là đẹp, tôi không kìm được niềm sung sướng hét lên:

“Ku ru... Ku ru... Tôi được tự do thật rồi!”

Cảm ơn bạn, Gió, bạn đã lau khô nước mắt cho tôi!

Tôi nghĩ chắc bạn cũng biết tôi đã bị trói buộc bao nhiêu năm qua rồi, tôi mong ước được bay đến nhường nào.

Cảm ơn bạn, Mây, bạn đã bay cùng tôi!

Bạn hiểu rõ nhất bao năm qua, ngày ngày tôi buồn bã ngâm nga hát với bạn.

Cảm ơn bạn, Bầu Trời, bạn đã khoan dung đón nhận tôi!

Cho dù phía trước có là sấm rền chớp giật, cũng xin đừng bao giờ bỏ rơi tôi, tôi nguyện bị sét đánh tan thành trăm mảnh, cũng không muốn tiếp tục bị nhốt vào nơi rừng núi cô đơn ấy nữa...

Tôi muốn bay! Tôi muốn bay!

Nhưng tôi bay đi đâu đây? Người mà tôi thương nhớ đâu rồi? Cô ấy đang ở đâu? Mạn Mạn, em đang ở đâu? ... Anh muốn đưa em cùng bay với anh, tránh xa khỏi đau khổ và oán hận nơi trần thế, muốn bảo vệ che chở cho em dưới đôi cánh của mình, không bao giờ để em phải chịu tổn thương nữa, không bao giờ để em phải rơi nước mắt nữa, Mạn Mạn, hãy bay cùng anh nhé...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.