Ấm quá, là gì vậy? Có ai đó đang gọi ta sao?
Hàn Thiển Phong gắng gượng hé mở mắt, ngay lập tức được người nâng lên
quàng tay qua vai người nọ kéo đi, mắt vẫn chưa thích ứng với ánh sáng
mơ hồ nhìn người đang cố sức dìu y đi bên cạnh.
“Hạ nhi?” Hàn Thiển Phong khàn giọng dò hỏi, người nọ nghiêng qua nhìn y, mừng rỡ kêu lên.
“May quá, ngài tỉnh rồi! Ngài thấy trong người thế nào, có bị thương ở đâu không?”
“Hoàn hảo.” Đưa tay chạm vào cái đầu đau nhói, Hàn Thiển Phong chợt
bừng tỉnh, quay sang hỏi nàng:”Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Nếu y nhớ không lầm thì trước khi bị thích khách đánh bất tỉnh, Di
Thiên các vẫn còn nằm trong vòng vây của Vô Minh cung, cuộc tập kích bất ngờ này đã gây nên hao tổn lớn lao chưa từng có, bao gồm cả sinh mạng
những người vô tội bị liên lụy vào.
Hạ nhi không trả lời Hàn Thiển Phong, quay lại lệnh cho hai thuộc hạ phía sau.
“Các ngươi đánh lạc hướng truy binh đuổi theo, ta mang các chủ đi trước.”
Hai người đồng thời gật đầu, tản ra hai hướng khác nhau. Hạ nhi nhanh
tay xoay chuyển bảo ngọc trên bờ tường mở ra thông đạo, kéo Hàn Thiển
Phong vào trước khi cửa khép lại.
Ánh đuốc hai bên thành
tường bừng sáng, Hạ nhi dìu Hàn Thiển Phong khập khiễng bước vào gian
hầm trú ẩn, để y ngồi trên lạp sàn rồi đi tới kệ tủ chứa hương liệu,
trước tìm dược cầm máu trên người nàng.
Hàn Thiển Phong giờ
mới chú ý tới thương thế của Hạ nhi, đoán chừng là không hề nhẹ chút
nào, bên vai bị chém dù đã điểm huyệt cầm máu nhưng dường như không có
mấy tác dụng, máu vẫn chảy ra thấm ướt cả mảng lớn y phục nàng.
Hàn Thiển Phong kéo Đông nhi ngồi xuống, y trước cũng có học qua y
thuật, tuy không đến mức gọi là cao siêu, nhưng thương tích loại này vẫn nằm trong khả năng có thể xử lí được, liền tiến đến chọn lấy những dược liệu có thể cầm máu tức thời, hơi xê dịch áo nàng để lộ vùng vết
thương, nghe Hạ nhi hít mạnh một hơi nén xuống đau đớn vừa thoát ra khỏi miệng, cố làm mình tạm quên đi cơn đau thuật lại sự việc.
“Bên trong Di Thiên các có nội gián của Vô Minh cung, chính hắn đã tiết
lộ vị trí tổng cục Di Thiên các. Vô Minh Tà chủ sau khi nhận được tin
liền cho người mai phục ở đây, nội bất xuất ngoại bất nhập, sau đó
truyền lệnh cho săn người của Di Thiên các, ai giết được nhiều nhất sẽ
được trọng thưởng. Lệnh vừa được ban ra, đám người Vô Minh cung như phát cuồng mà thảm sát vô số người bên phe ta, trong một lúc nhất thời người của ta thật không tìm ra cách gì để có thể chống lại lực lượng cường
đại của chúng.” Nàng hơi dừng lại một chút, nói:”Vô Minh Tà chủ quyết
tận diệt Di Thiên các, nên đã cử một đội sát thủ tinh nhuệ nhằm bắt sống ngài mang về, muốn hạ nhục sĩ khí của quân ta, làm cho ta phải khuất
phục chúng. Y trước nay nổi tiếng lãnh huyết vô tình, nếu để rơi vào tay y thì coi như kết cục đã định, người ở bên ta không thể tiếp tục cầm cự lâu hơn được nữa, ngài phải mau chóng cùng ta rời đi địa phương này.”
Ngày nào Hàn Thiển Phong còn sống, thì ngày đó Di Thiên các vẫn còn có
hi vọng được tái thiết.
Hàn Thiển Phong vẫn đều tay băng bó
vết thương cho nàng, thái độ như cũ không nóng không lạnh khiến Hạ nhi
sốt sắng không thôi, ngay khi nàng sắp mất hết kiên nhẫn thì chợt nghe
Hàn Thiển Phong nói.
“Ngươi đi đi.”
Giúp Hạ nhi sơ cứu xong, Hàn Thiển Phong lên tiếng đuổi người, đang muốn theo thông đạo đến chính sảnh thì bị nàng giữ lại.
“Ngài đang nói gì vậy, ta sao có thể để ngài ở lại đây được. Người của
Vô Minh cung đang lùng sục khắp nơi truy bắt ngài, nếu để chúng bắt được vậy thì sống có khác gì là chết. Ngài hãy mau đi cùng ta, ta sẽ không
đi mà không có ngài.”
Hàn Thiển Phong nắm lấy bàn tay đang giữ
chặt tay áo y, ánh mắt thanh lãnh ngày thường chứa đựng sự kiên định mà
Hạ nhi không dám nhìn thẳng, nói.
“Hạ nhi, đây không phải là lúc hành sự theo cảm tính. Ta nếu như đi cùng ngươi sẽ dẫn đến không ít rắc rối, người của Vô Minh cung nhất định sẽ không buông tha ta, chừng
nào còn chưa tìm được ta chúng sẽ không dừng lại.”
Sự cố
chấp của Tà chủ Hàn Thiển Phong đã từng lãnh giáo qua, y là loại người
sẽ không dễ dàng từ bỏ một khi chưa đạt được mục đích của mình, ngày nào còn chưa diệt được mầm họa là Hàn Thiển Phong, ngày đó từng viên gạch
của Di Thiên các sẽ còn bị bới tung lên để tìm cho ra, Vô Minh Tà chủ
chính là người một khi đã nhúng tay vào thì nhất định phải đạt được kết
quả cuối cùng.
“Nhưng người thì khác, Hạ nhi.” Hàn Thiển
Phong nói:”Ngươi hãy chạy đi và cứu lấy những phân đà của Di Thiên các,
tuyệt không được để chúng rơi vào tay người của Vô Minh cung, tuyệt
không được để xương máu bao nhiêu người ngã xuống trở thành vô nghĩa.” Y đẩy nhẹ Hạ nhi ra, xoay lưng lại với nàng.
Nhìn theo bóng
dáng quyết tuyệt đó, Hạ nhi bỗng cảm thấy hình ảnh của Hàn Thiển Phong
lúc này to lớn vĩ đại hơn bao giờ hết.
“Hứa với ta là ngài sẽ bình an trở ra, được không?” Giọng Hạ nhi run run, mắt đã giăng mờ hơi sương.
“Xin lỗi!” Hàn Thiển Phong chậm rãi nói, trong thanh âm không nghe ra
được tâm tình gì:”Ta không nghĩ là mình còn đủ sức để hứa thêm điều gì.”
“Vậy còn chủ nhân thì sao?” Hạ nhi cố níu lấy một tia hi vọng, mong Hàn Thiển Phong sẽ suy nghĩ lại mà rời đi cùng nàng:”Chủ nhân nhất định sẽ
không tha thứ nếu biết được ngài tự ý quyết định mà không hỏi qua nàng.” Hạ nhi biết Hàn Thiển Phong luôn rất tôn trọng lời Dạ Lang, mong là
những lời này của nàng có thể đả động được phần nào ý chí y.
Hàn Thiển Phong im lặng hồi lâu, chốc sau buông một tiếng thở dài, từ trong vạt áo lấy ra một vật đặt vào tay Hạ nhi.
Hạ nhi kinh ngạc ngước lên nhìn Hàn Thiển Phong, chỉ thấy trên khuôn
mặt ngàn năm không thay đổi đó là ý cười dịu dàng, cúi nhìn vật trong
tay Hạ nhi, ánh mắt cất chứa tình cảm sâu kín mãnh liệt.
“Giúp ta giao nó lại cho nàng!”
Theo thông đạo Hàn Thiển Phong tìm thấy gian hầm cơ mật bị khóa chặt, y sớm lường được sẽ có ngày này nên đã cho người xây bên dưới Di Thiên
các một hệ thống ngầm nối liền mọi nơi lại với nhau, ở mỗi nơi lại đặt
một lượng lớn thuốc nổ, chỉ cần tra một mồi lửa vào đường dây trung tâm
các mối liên kết đó, ngay lập tức, Di Thiên các sẽ trở thành ngọn đuốc
thắp sáng đất trời, trong vòng bán kính một trăm dặm đều có thể nhìn
thấy, đó cũng là tín hiệu để người của Di Thiên các khắp nơi biết được,
Tổng cục đã sụp đổ, họ phải mau mau di chuyển tìm đến chủ nhân thật sự
của mình.
Hàn Thiển Phong cười nhạt. Rất thú vị phải không?
Ngay từ đầu Di Thiên các này chỉ là mồi nhử dẫn dụ người của Vô Minh
cung, và bây giờ, chính là thời điểm thích hợp để y hoàn thành chức
trách của nó, hoàn thành lời hứa của mình.
Một bàn tay thình lình chụp lên đầu vai khiến Hàn Thiển Phong ngạc nhiên quay lại, là năm môn hạ chủ lực của Di Thiên các: Vạn, Cung, Tường, Đào, Tuệ. Giống như
Hạ nhi, nhiệm vụ của họ là bảo hộ chu toàn cho Hàn Thiển Phong, đồng
thời cũng là người canh giữ ở gian hầm này.
“Các chủ, sao
ngài vẫn còn ở đây? Không lẽ, Hạ nhi đã xảy ra bất trắc gì?” Chỉ có vậy
thì mới lí giải được sự hiện diện của Hàn Thiển Phong, Cung nghĩ.
“Nàng ấy không sao hết.” Hàn Thiển Phong nói:”Là ta bảo nàng để ta ở
lại. Cả các ngươi nữa, cũng mau đi đi.” Y quên mất nơi này được năm
người bọn họ trấn thủ canh gác.
“Không được. Bọn ta sẽ không để ngài một mình mà ở lại.” Tường nhíu mày nhận ra ý định của Hàn Thiển Phong, bảo bọn họ rời đi rồi một mình ở đây chắc chắn là để..
“Bọn ta đồng ý.” Cả bốn người còn lại gật đầu, liên thanh nói:”Nếu muốn chết thì tất cả cùng chết.” Hi sinh để hoàn thành nhiệm vụ, từ lâu họ
đã sẵn sàng tinh thần giác ngộ điều này.
“Hồ đồ.” Hàn Thiển
Phong thấp giọng quát:”Nếu tất cả đều chết thì ai sẽ bảo trụ Di Thiên
các? Các ngươi đã quên lời hứa với ta rồi sao? Lúc ta thu nhận các
ngươi, chính miệng các ngươi đã thề độc là sẽ tuyệt đối tuân theo mọi
mệnh lệnh của ta. Giờ ta muốn các ngươi nhanh chóng rời khỏi đây, nhất
định phải sống để thay ta bảo hộ Di Thiên các, thay ta..” Hàn Thiển
Phong dừng lại nhìn năm người quyến luyến không nỡ để y lại, cảm thấy
cuộc đời này thật đáng giá, may mắn là y đã kiên trì sống đến tận giờ
phút này, có thể gặp được rồi kết bằng hữu với vô số huynh đệ đáng kính
trọng, và..
Hàn Thiển Phong nhẹ thở ra, đặt tay lên vai Tường nhìn bọn họ, trong đáy mắt là toàn vẹn sự tín nhiệm tin tưởng.
“Đời này Hàn Thiển Phong có thể gặp được mọi người là may mắn lớn nhất
của ta, chỉ tiếc không thể đi theo đến cùng nhìn ngày đại sự khởi hoàn.
Đây là mệnh lệnh cuối cùng, cũng là tâm nguyện của ta. Hứa với ta, nhất
định phải thay ta.. bảo hộ cho Dạ Lang!”
“Các chủ.” Tường khẽ gọi.
“Đi đi.” Hàn Thiển Phong xoay người, dứt khoát cất bước:”Ta phải hoàn thành lời hứa với nàng.”
Ta tin ngươi!
“Hô hô. Cứ tưởng các chủ Di Thiên các là đại nhân vật thần bí xuất
chúng như thế nào, hóa ra không chỉ là một kẻ bị hủy dung mà còn là kẻ
tàn tật bị thọt chân.”
Tả sứ Lưu Đức dẫn theo giáo chúng
bước vào đại sảnh, vừa mở miệng đã châm chọc Hàn Thiển Phong đang
nghiêng người tựa cằm ngồi trên cao, vẻ mặt trào phúng nói.
”Sao vậy, người của Di Thiên các chết hết rồi à? Khách đến nhà mà cũng
không biết đường đi ra đón tiếp nữa, thật vô phép tắc. Hầy, coi bộ là
phải xem lại cung cách đối nhân xử thế của vị các chủ này rồi.” Hắn lắc
đầu vờ thở dài, những tên khác đón ý cười hùa theo.
Hàn
Thiển Phong lạnh nhạt, nói:”Không biết Tà chủ cử chó đến nhà ta sủa ầm
lên là có ý gì, nhưng coi bộ là phải xem lại cách dạy dỗ của người nuôi
ra con chó này.”
“Ngươi..” Lưu Đức nghẹn họng tức giận chỉ
tay vào mặt Hàn Thiển Phong, sắp chết đến nơi rồi mà còn lớn lối mạnh
miệng, cứ thử lọt vào tay ta xem, ta sẽ để ngươi biết thế nào là sống
không bằng chết, rửa sạch mối hận làm nhục ngày hôm nay.
Nghĩ trong bụng vậy hắn liền dằn xuống cơn tức, lời nói ra cũng tự nhiên làm như không có gì.
“Di Thiên các chủ, Tà chủ đại nhân của chúng ta có lời mời ngươi đến Vô Minh cung thưởng trà. Chẳng hay các chủ đây có nể mặt mà bằng lòng đi
theo tại hạ một chuyến?”
Không đợi Hàn Thiển Phong đáp, Lưu Đức hất mặt ra hiệu cho đám thuộc hạ phía sau, bọn chúng gật đầu, nhận mệnh đi lên.
Hàn Thiển Phong mắt nhìn đám người hùng hổ tiến đến muốn bắt y, lại
liếc xuống tên Tả sứ đứng hiên ngang chảnh chệ như kẻ gian được dịp đắc ý liền cười, từ đầu chí cuối vẫn giữ nguyên một tư thế, rất có lễ đối
hắn.
“Trà của tà chủ nặng quá, Hàn Thiển Phong không nghĩ
dám nhận. Để chuộc tội bất kính, hay để Hàn Thiển Phong mời Tà chủ
thưởng thức một màn trình diễn đặc sắc, các ngươi cũng ở lại coi chung
luôn nhé.”
“Bớt xàm ngôn đi.” Vẻ mặt Lưu Đức âm trầm, hắn
chán phải đóng giả làm người tử tế rồi, đôi mắt sáng quắc lóe lên sự độc ác:”Đừng có thân lừa ưa nặng cho rằng Tà chủ đại nhân thật sự coi trọng ngươi. Mau theo ta đến Vô Minh cung nhận tội, đừng để ta phải ra tay
đến lúc đó chỉ thiệt cho ngươi. Các ngươi đứng đó làm gì, còn không
mau..”
Rầm.. Rầm.. Rầm..
Chưa nói xong câu, Lưu
Đức nhận thấy mặt đất dưới chân bỗng nhiên rung chuyển mạnh mẽ, tâm chấn lan ra ngày một lớn, hắn có thể thấy được đất đá va vào nhau trồi lên
kéo theo mọi thứ lún xuống, dự cảm có điềm không lành, hắn ngước nhìn
Hàn Thiển Phong liền thấy y đang cười.
“Ngươi đã làm gì?”
Lưu Đức không ngăn được mình lớn tiếng quát, mặt đất tách ra thành những khe hở hẹp sâu, vài người trong số bọn hắn không may rơi xuống.
Hàn Thiển Phong trấn định như thường, tâm tịnh như nước, nhàn nhạt nói.
“Ta đã bảo là sẽ mời Tà chủ thưởng màn trình diễn đặc sắc rồi mà. Không biết Tả sứ có hài lòng hay không?”
“Tên điên nhà ngươi.. Aa!!” Nơi Lưu Đức đứng cũng chịu chung số phận
như những nơi khác, hắn vội dùng khinh công nhảy lên thoát khỏi vùng địa chấn đang tẻ nhánh dày đặc tạo thành những hố sâu kinh hoàng, quay lại
cho Hàn Thiển Phong một ánh mắt căm tức rồi lao đi trước khi bức tường
lớn của chính sảnh đổ xuống đè chết nhiều người.
Hàn Thiển
Phong vẫn ngồi đó không di chuyển, như thể sự sụp đổ của Di Thiên các
hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến y, tâm tình đã không còn đặt ở nơi hiểm cảnh ngặt nghèo này.
Dạ Lang! Trong cuộc đời Hàn Thiển
Phong ta, hối tiếc lớn nhất là không sớm gặp được nàng. Và hơn cả hối
tiếc, là đến tận lúc chết ta mới hiểu được cảm xúc ta dành cho nàng là
gì. Ta không hối hận về những gì ta đã chọn, bởi chính chúng đã đưa ta
tới gặp nàng, chỉ là.. ta có quá ít thời gian để nhận ra điều mà ta thật sự mong muốn.
Dạ Lang! Kiếp sau chúng ta lại gặp nhau có
được không? Kiếp sau ta nhất định sẽ tìm gặp nàng để nói cho nàng biết,
tình cảm ẩn giấu mà ta đã chôn sâu trong kiếp này!
Hẹn gặp lại, Dạ Lang!
Vó ngựa phi nước đại mạnh mẽ lướt gió, nghe thấy tiếng động ầm ĩ phía
sau Hạ nhi liền quay đầu nhìn lại. Di Thiên các đã chìm trong bụi khói
mịt mù, lửa bắt đầu rực cháy hừng sáng cả nền trời.
Cắn răng phóng ngựa như bay vào màn đêm, hai bên mắt lệ thấm ướt mi rơi, siết
chặt vào lồng ngực thông điệp cuối cùng mà Hàn Thiển Phong muốn truyền
đi, Hạ nhi lớn tiếng bật khóc.