Đêm khuya thanh vắng, từng đợt gió rít gào lướt qua thành cây, bụi cỏ lay động chúng liều mình vũ khúc.
Trong tiếng xào xạc lá rơi, thấp thoáng đâu đó còn nghe thấy những tiếng thét thê lương, ảm đạm vang vọng.
Dưới chân sườn núi, một mảng lửa đỏ rực hừng hực cháy lan rộng khắp cả
trang viên của của một điền gia, ánh lên nền trời, nhuộm lây sang cả cái nóng bức, ám ách đang bao trùm nơi đây.
Bên trong gia trang rộng lớn đang diễn ra một màn chẳng khác gì nơi âm ti địa ngục.
Tiếng la hét, van xin của người, già trẻ nhỏ. Tiếng nức nở, than khóc
của các thiếu nữ, phụ nhân. Cả tiếng im lặng chết chóc của các nam nhân
nằm dài phơi xác. Vây bọc trong đó là tiếng ngọn lửa cường hãn cuồng
tiếu.
Đám người áo đen vẫn không ngừng lại giết chóc, ba bốn tên chụm lại ở các góc khuất, vây quanh những thiếu nữ nhỏ nhắn, trong
tiếng hét thảm, trong tiếng cười đầy dục vọng, thi nhau xâm chiếm các
nàng. Mặc cho các nàng vùng vẫy khóc lóc, những nam nhân như những con
dã thú vẫn không ngừng đòi hỏi, ép buộc các nàng cho đến khi không còn
bất kì âm thanh nào nữa.
Bên ngoài sân là một mãnh hỗn
loạn, nhưng bên trong đại sảnh lại thật tĩnh mịch, chỉ nghe thấy âm
thanh “Lách cách” của ngọn lửa như bàn tay ma quỷ đang vươn ra, vẽ loạn
nên những đường nét nóng bỏng đầy dụ hoặc, phảng phất như mang theo hơi
thở của sự điên cuồng muốn hủy diệt mọi thứ, nuốt chửng cả thế gian này.
Trên nền sàn, bốn tên hắc y nhân đang đè một thiếu phụ liều mình chống
cự, vui thích cấu xé quần áo, thưởng thức sự lăng nhục nàng, bất chấp
cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống chúng của bạch y nam tử nằm cách đó
không xa.
“Thả nàng ra! Lũ súc sinh các ngươi mau thả nàng ra!”
Quân Lệ Khanh mắt đỏ đậm, điên cuồng gào thét.
Hắn nằm soải dài trên nền sàn, cơ thể nơi nơi loang lổ máu, hai bên
động mạch cổ tay và cổ chân đều đều đã bị cắt đứt, rải rác trên bạch y
nhuộm đỏ máu còn có thể nhìn ra những vết thương chí mạng. Có thể nói,
Quân Lệ Khanh đang trong tình trạng rất nguy kịch.
Quên đi
hết tất thảy mọi đau đớn trên cơ thể, cả tử kì gần kề, Quân Lệ Khanh
toàn thân căng cứng, khuôn mặt tuấn lãng ngày thường cũng trở nên vặn
vẹo, dữ tợn.
“Quân khốn kiếp! Các ngươi một đao giết nàng
đi, ta không cho phép các ngươi chạm vào nàng. Lũ súc sinh các ngươi nếu như dám xâm phạm nàng, ta thề dù có hóa thành lệ quỷ cũng không buông
tha cho các ngươi.”
Đứng ở một bên quan sát, hắc y nhân từ
lúc bước vào vẫn một mực im lặng nheo mắt lại, nhìn khuôn mặt đang trở
nên tà ác của Quân Lệ Khanh. Đôi mắt đỏ vằn máu, cơ thể mặc dù không thể di chuyển nhưng có thể cảm nhận được một nguồn nội lực mạnh mẽ chực chờ bộc phát. Sợ nhất là chất niệm của người chết, đặc biệt là những kẻ
chết trong hận thù.
“Giết ả!”
Buông một lời lạnh lùng, Thành Bổn khoanh tay dựa vào nền tường dần nóng.
Cả đám hắc y nhân kinh ngạc, đồng loạt quay đầu nhìn về phía thủ lĩnh của mình. Họ có nghe lầm không nha?
Thành Bổn diện vô biểu tình, vẫn một lời như cũ:
“Giết ả! Không nghe?”
Thấy ánh mắt nguy hiểm của thủ lĩnh, đám hắc y nhân rùng mình, lúng túng dừng động tác tay lại.
Chết tiệt! Tiệc đã bày sẵn ra như thế này rồi mà còn không ăn được. Họ
là nam nhân đó, thấy cơ thể mĩ nhân ngọc ngà, nhẵn nhụi đang chờ người
thưởng thức, sao có thể không động lòng cho được? Huống hồ, họ bỏ qua
thì “người huynh đệ” của họ phải làm sao đây, đều là tên đã lên dây cả
rồi, có thể dừng sao? Nhưng biết làm sao được, lệnh của cấp trên chính
là là lệnh trời.
Bốn tên đưa mắt nhìn nhau, có thể thấy
được sự tiếc nuối trong mắt đối phương. Mặc dù rất bất mãn với lệnh của
cấp trên, bọn họ vẫn chọn việc phục tùng, mĩ nhân thì còn có thể kiếm
lại được nhưng mạng sống thì không, bất tuân mệnh lệnh của cấp trên chỉ
có một kết cục duy nhất chờ đợi họ.. Chết!
Hừm, bọn họ vẫn còn yêu đời lắm, chưa muốn sớm gặp ông bà nhanh vậy đâu.
Nghĩ thế, một tên bực tức rút nhuyễn kiếm bên hông đâm thẳng vào tim nàng.
Thành Bổn nhíu mày, bụng dạ mấy tên này nghĩ gì hắn sao có thể không
biết. Xem ra vẫn còn có chút trí tuệ, biết khi nào nên tiến khi nào nên
lùi, chung quy cũng chỉ là một ả đàn bà thôi, muốn có lúc nào mà chẳng
được.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, Thành Bổn cũng không ở lại thêm nữa, nơi này sắp chìm trong biển lửa, vẫn là nên sớm rời đi.
“Đi.”
"Kia.. thủ lĩnh, còn hắn?
“Không sống được.”
“Thủ, thủ lĩnh, ngươi mau nhìn!” Nghe ra giọng của tên nọ không đúng, Thành
Bổn theo bản năng xoay người truy tìm vấn đề, hắn sững sờ.
Trên nền sàn nơi Cổ Nhã Lạc nằm, chỉ thấy Quân Lệ Khanh miệng cắn chặt
tấm thảm, dụng lực nhích bả vai trườn mình về phía thi thể nàng.
Hừ, bọn chúng cắt gân tay, gân chân cũng không có chặt đầu của Quân Lệ
Khanh này. Khi nãy, chỉ trơ mắt ra nhìn nàng bị chúng suồng sã mà không
thể làm gì, hắn đã muốn điên lên rối, giờ lại còn phải chăm chăm nhìn
nàng cho đến khi chết, hắn phải uất hận thêm bao nhiêu nữa. Quân Lệ
Khanh hắn cũng không phải kẻ bạc nhược yếu đuối như vậy, nghĩ rằng chút
chuyện cỏn con này là có thể làm khó được hắn sao? Không thể nào. Cuộc
đời của Quân Lệ Khanh hắn chưa từng biết đến hai chữ “Bỏ cuộc” là gì
đâu.
Chờ ta! Nàng chờ ta một chút, chỉ một chút nữa thôi. Để ta đến ôm nàng vào lòng, Lạc nhi!
Đám người Thành Bổn không ai nói câu nào, tất cả đều im lặng chờ đợi
xem Quân Lệ Khanh có thể làm được gì. Trong lòng bọn hắn một cảm xúc vô
danh nào đó mà họ cũng từng có bỗng dấy lên, nhưng rồi lại nhanh chóng
biến mất, tuy vậy vẫn đủ để gợi lên những đợt sóng dao động.
Quân Lệ Khanh vẫn đang cố gắng. Hắn cắn, dụng lực nhích người, lại cắn, lại nhích người, mặc kệ bên ngoài lửa sắp bắt vào thiêu rụi căn phòng.
Hắn phải đến bên Lạc nhi của hắn.
Mỗi lần Quân Lệ Khanh
trườn về phía nàng đều để lại phía sau một vệt máu dài đỏ thẩm, máu cứ
không ngừng loang ra, hắn thấy cơ thể thật lạnh, tầm mắt mông lung mơ
hồ, những vết thương trên cơ thể như không còn đau nhức nữa, Quân Lệ
Khanh biết hắn sắp rời bỏ thế gian này. Nhưng, hắn vẫn lao về phía nàng, không chần chừ, không chút do dự.
Nổ lực của Quân Lệ Khanh đã được đáp lại, hắn cuối cùng cũng đến được bên nàng. Hắn lại cố gắng, cố gắng thêm một chút nữa nghiêng người nằm cạnh bên nàng, như muốn bao bọc, ôm lấy thân thể trần trụi của nàng vào lòng. Cằm hắn đặt trên đỉnh đầu nàng, Quân Lệ Khanh cười khổ, miệng đã ứa ra không ít máu, nhỏ
giọng thì thầm:
“Lạc nhi! Lạc nhi của ta! Là ta bất tài, ta
vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho nàng, đã để nàng chịu uất ức, tổn
thương, tất cả là lỗi của ta.. lỗi của ta!!”
Khóe miệng Quân Lệ Khanh trào ra từng đợt chỉ sẫm màu, cơ thể dần cứng lại, mỗi một cử động lại càng thêm khó khăn.
Hắn vẫn không quan tâm, bất chấp rồi lại bất chất, đã muốn vượt qua
giới hạn của một con người. Như muốn tạo ra kì tích cuối cùng trong đời, Quân Lệ Khanh run rẩy nhích từng ngón tay trắng bệch đã muốn chảy cạn
máu, tìm kiếm bàn tay nàng, nắm lấy.
Hắn đặt tay hắn lên
tay nàng, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay, mười ngón tay đan xen hòa
quyện. Đôi tay lạnh, trái tim lại ấm áp, hắn thấy tâm hồn thật bình yên.
“Lạc..Lạc nhi!! Kiếp sau..Kiếp sau, nàng lại gả cho ta được không? Kiếp, kiếp sau, lại là nương tử của ta, nhé!”
Đám người Thành Bổn cảm thấy hít thở không thông, nhìn nam tử tuấn lãng trước mắt giờ phút này dường như đã quên đi sống chết, chỉ một lòng
truy cầu tình sự, một lòng ở bên thê tử của mình.
Không phải chưa từng thấy qua tình nghĩa phu thê sâu đậm, bọn hắn cả đời chém chém giết giết có gì mà chưa kinh qua. Chỉ là, tình yêu sâu đậm, khắc sâu
nhường này vẫn không khỏi làm tâm can rung động.
Nhưng, nàng đã chết thì làm sao trả lời hắn? Tên hắc y nhân ban nãy dùng kiếm đâm nàng bỗng dâng lên nỗi ân hận sâu sắc.
Lúc tưởng chừng mọi việc cứ thế kết thúc, thì lại vang lên giọng nói nho nhỏ đâu đó như gió thoảng bên tai.
“Hảo! Ta chờ chàng.. lại đến, lấy ta làm thê!!”
Nàng trả lời hắn?!? Cổ Nhã Lạc, người mà bọn hắn tin rằng nàng chắc
chắn đã chết đang đáp lại Quân Lệ Khanh một cách thần kì. Rốt cuộc thì
tình yêu của bọn họ đã vượt qua được ngưỡng cửa sinh tử?!! Bọn Thành Bổn có chút không thể tin được.
Nghe được giọng nói yếu ớt của nàng, Quân Lệ Khanh mỉm cười.
Đó là nụ cười ôn hòa mỗi sáng mai thức dậy Quân Lệ Khanh hôn lên trán
nàng chào ngày mới, khi tay trong tay cùng dạo chơi bát phố, lấp lánh
như ánh sao đêm trên bầu trời hắn cùng nàng nhìn ngắm,.. thật dịu dàng
cũng thật ôn nhu. Ngay cả trong giây phút cuối cùng của đời nàng, ánh
mắt đó, nụ cười đó, vòng tay ấm áp của người đó vẫn chưa bao giờ thay
đổi, đều chỉ thuộc về duy nhất mình nàng.
Một giọt nước mắt
theo khóe mi trượt dài trên má Cổ Nhã Lạc, nàng khẽ siết chặt tay hắn
lại. Lời thề sẽ mãi mãi ở bên nhau đó, nắm chặt tay nhau, sinh tử lại
nguyện cùng chàng chung đôi.
“Nương tử, vi phu.. yêu nàng! Rất.. Rất yêu nàng!!"
Lửa bập bùng cháy, ngọn lửa mạnh mẽ, mãnh liệt như kêu gào, như khóc than, tiếc nuối cho câu chuyện tình còn dang dở.
Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống toàn gia trang chìm vào biển lửa, năm tên hắc y nhân im lặng thật lâu, thất thần nhìn về biển lửa như muốn qua đó tìm về hình ảnh mà rất lâu sau đó họ vẫn không thể quên được.
Đêm hôm đó, có một đôi bướm, xuyên qua ngọn lửa, bay đi thật xa!!!