Vạn Hoa thành – kinh đô phồn hoa giai lệ.
Thành thị tấp nập, đường phố đông đúc, nhân sinh trải dài.
Ngồi trên Vạn Hoa lâu nhìn xuống dòng người xuôi ngược, hoàng y nam tử nâng ly rượu, hào hứng nhìn người ngồi đối diện:
“Khó có dịp Tĩnh huynh đến nơi này. Hôm nay nhất định phải tận hứng, không say không về”.
Người nọ không có phản ứng gì lớn, thập phần tao nhã cong môi.
“Được”.
“Công tử, đã mời nàng tới!” Nam nhân cung kính đứng ngoài bẩm báo, khi nói chuyện cũng không nâng mắt lên, rất phép tắc.
Hoàng y nam tử nhàn nhạt, nói:”Cho nàng vào!”
“Vâng!”
Vốn hắn nghe đồn gần đây có một nữ tử hát rất hay, nàng mĩ mạo hơn
người, đàn cầm như tiên hạc, yểu điệu thướt tha, nếu không phải khí chất u buồn trên người nàng, người ta hãy còn lầm tưởng nàng là tiên nữ hạ
phàm dạo chơi chốn nhân gian. Tiếc thay, gia quyến nàng đều đã mất trên
đường hồi kinh, để lại nàng cùng hai người em nhỏ, từ một tiểu thư con
nhà trung lưu giàu có, trong một đêm nàng bị kẻ gian lừa hết tài sản,
bản thân vì phải nuôi hai người em nhỏ mà phải lưu lạc bán tiếng hát cho đời.
Hoàng y nam tử không hiếm lạ những tình cảnh như vậy,
cái hắn muốn là giọng hát đi vào lòng người của nàng, sẵn sàng trả giá
cao hơn bất kì ai để mời nàng về. Bản thân hắn là thương nhân, trong đầu luôn tính toán thiệt hơn những thứ có thể mang lại lợi ích cho hắn, hắn không có hứng thú với những thứ vô nghĩa, nhưng vì vị bằng hữu ngồi
trước mặt này, hắn không tiếc trả bất kì giá nào để được lòng huynh đệ,
nhất là Tĩnh huynh mà hắn tối kính trọng.
Cửa mở, từ ngoài
cửa bước vào là một nữ nhân ôm đàn tì bà. Vân đưa nàng đến chỗ ngồi chỉ
định, xoay người lui về sau Tề Hạo.
Từ lúc nàng bước vào ánh mắt Tề Hạo gần như chưa rời đi nàng. Nữ nhân chừng mười bảy, mười tám
cái xuân xanh, tóc dài, cột hờ nữa mái đầu bằng dây lụa, khuôn mặt tạm
gọi là thanh tú, cách mĩ nhân trong truyền thuyết rất xa, nàng vận tố y
trăng non, đi ba bước hết một bước loạng choạng. Tề Hạo trầm mặc, thế
mới biết cái gì gọi là “lời đồn không đáng tin”, nhìn nhìn nàng thêm
hai, ba lần nữa, Tề Hạo thu mắt, phóng một tia sóng điện ra phía sau,
trừng mắt nhìn Vân đứng khép nép.
“Ngươi không mời nhầm
người chứ?” Nghiến răng. Ôi, tiền xương tiền máu của ta, tất cả chỉ tại
cái tên hộ vệ bất tài làm ăn cẩu thả này, làm lão tử phải vừa mất tiền
vừa mất mặt với Tĩnh huynh, biết thế ta đã không nói quá lên rồi.
Vân vội hô oan uổng, hắn nào dám to gan dối gạt công tử, mở to mắt rưng rưng nhìn lại:
“Tiểu nhân thề, đích thực là nàng ấy! Nếu có lời nào dối trá, tiểu nhân nhất định sẽ nhảy từ trên lầu này xuống cái “Tạch”.”
“Hừ, bớt lươn lẹo đi, đừng nghĩ qua mặt được ta. Nếu thật có chuyện đó, tự tay ta sẽ ném ngươi xuống dưới.”
Chủ tớ im lặng trò chuyện qua mắt, người ngoài nhìn vào còn tưởng là
hai người đang “thâm tình” nhìn nhau. Bầu không khí ngày một quỷ dị,
không ai lên tiếng phá tan bầu không khí trầm mặt này, mãi cho đến khi
tố y nữ tử ổn định xong chỗ ngồi, sực nhớ ra mình tới đây làm gì mới nhè nhẹ nói:
“Xin hỏi, hai vị công tử muốn nghe tiểu nữ hát khúc nào?”
“Tùy ý”. Tề Hạo chau mày, một bộ “chuyện đã lỡ rồi”.
Thiếu nữ mỉm cười ngoan hiền, nhỏ giọng:” Hảo! Vậy tiểu nữ xin mạn
phép!”. Nói rồi nàng nâng đàn tì bà lên, hít một hơi, bắt đầu hát:
“Á Á Á..Ố Ố Ố..LA LA..LÀ LÁ LA LÀ LA..HÚ U..Ú..Ố YE..Ố YE..”
“Đủ đủ. Dừng lại, mau dừng lại. Ngậm miệng lại cho ta!!!” Tề Hạo che tai, đưa tay ngăn nàng lại muốn tiếp tục gào rú lên.
Đây là hát? Thật sự là hát sao? Là rống thì đúng hơn. Cả đời Tề Hạo
cũng chưa từng nghe qua âm thanh nào chát chúa hơn vậy, nghe tiếng vịt
kêu, bò rống còn sướng hơn phải nghe nàng hát.
Nữ nhân ủy
khuất, trở lại bộ dáng “chim nhỏ nép mình” ban đầu, ngước đôi mắt to
tròn đẫm lệ oán trách:“Công tử, tiểu nữ đã vì công tử cống hiến hết sức
mình, hi vọng lưu lại trong trái tim công tử những ca từ đẹp đẽ nhất.
Thế nhưng ngài, ngài lại..” Cắn cắn ngón tay, nữ nhân vẻ mặt tội nghiệp
dùng khăn tay lau đi giọt nước mắt không tồn tại:”..Tiểu nữ hảo đau lòng nga”.
Xin lỗi, cống hiến của ngươi bổn công tử không cần.
Với lại làm ơn nhìn tình hình xung quanh dùm cái, còn nơi nào toàn vẹn
khi giọng hát của ngươi càn quét qua không? Tách trà nứt làm đôi, bình
hoa cổ 400 năm tuổi cũng vỡ tan tành, quả thật giọng hát đã đi sâu vào
tận trong tim, ít nhất là trong tim của Vân. Cứ nhìn hắn một tay đặt lên tim, miệng sùi bọt mép, mắt trợn trắng dã thì có thể thấy uy lực công
phá ghê gớm đến mức nào.
Chẳng còn ai đủ tâm trí sau khi nghe nàng hát qua mà còn sức lôi cổ nàng chất vấn, vậy nên nữ nhân tiếp tục rơm rớm kể lễ:
“Công tử, số ta thật khổ nha! Có ai muốn sống cảnh phiêu bạt này đây
mai đó dâng tiếng hát mua vui cho người đâu. Ta đây sa vào bước đường
này cũng là thân bất do kỉ”. Nghiêng đầu theo độ lệch tiêu chuẩn, càng
làm nổi bật vẻ đáng thương của nàng:”Ta đây tự biết nhan sắc ta tuy
không phải thiên kiều bá mị, nhưng cũng gọi là cái tú lệ vô song. Bởi
vậy, lần nào ra đường cũng phải trùm khăn che mặt đề phòng kẻ gian háo
sắc. Mà hỡi ôi, trời kị hồng nhan, ta vào làm công cho một tửu lâu nọ,
chuyên về bếp núc, nói trù nghệ của ta sánh ngang với đầu bếp hoàng cung cũng không phải ngoa, ta đây rất tự tin với tài bếp núc của mình. Vậy
mà lũ dân đen kia lại không biết thưởng thức, ăn xong đều lăn đùng ra
nằm dạ ( Không phải nằm mà là chết ngất, bị ngộ độc thực phẩm đóa), ai
ai cũng ngủ hết quán xá còn làm ăn gì được. Bực bội, ta vô tình đánh rớt bát dầu ăn vào bếp lửa, lửa bùng lên, tửu lâu cháy, ta mất việc.”
Không nhìn đến đôi mắt trừng to của Tề Hạo, nàng nhanh chóng nói tiếp:
“Ngỡ vận may lại tới, ta xin được một công việc mới ở một gia trang.
Những phu nhân ở đó thấy mĩ mạo của ta hơn người, tài hoa kinh thế nên
sinh lòng ghen tị giao cho ta chăm sóc người cha chồng sắp chết của họ.
Ta nào có nghĩ đến “chim sẻ hóa phượng hoàng” đâu, rất an phận thủ
thường làm tốt công việc của mình, chăm sóc cho đại lão gia như thân
sinh phụ mẫu, ngoài kính trong yêu.
Đêm nọ, ta theo thói
quen tản bộ đêm khuya, khi đi ngang cây cầu nhỏ bắc qua gian phòng đại
lão gia, thấy vầng minh nguyệt soi bóng dưới dưới mặt hồ, côn trùng kêu
râm ran trong bụi cỏ, tức cảnh sinh tình bèn nhảy một điệu khiêu vũ dưới ánh trăng. Lại bởi một chữ “Ngờ”, nửa đêm canh ba mà đại lão gia còn
chưa ngủ, hứng thú mở cửa sổ ra ngắm trăng thì gặp ta đang múa hăng say
quên đời. Đại lão gia la lên:”Quỷ, quỷ..!!” rồi lăn đùng ra ngất. Ta đây xinh đẹp động lòng người thì không nói đi, khổ nỗi mới gội đầu nên để
xõa tóc, khoác thêm manh áo trắng tinh khôi, những đêm hè nóng bức nên
không sợ cảm lạnh, nhưng nhảy múa thì phải chảy mồ hôi, ánh trăng soi
xuống, tóc dài che quá nửa gương mặt, chẳng hiểu bức tranh mĩ nhân nhảy
múa có bao nhiêu xinh đẹp “hớp hồn” ông ấy mà qua ngày hôm sau ông ấy đi mất, nhắm mắt xuôi tay về miền Tây Phương cực lạc. Vậy nên, ta lại mất
việc.”
Nếu có thể lên tiếng Tề Hạo nhất định sẽ hét thật to, chỉ vào mặt nàng, mắng:”Đồ sát tinh!”. Nhưng vì thần hồn vẫn chưa tụ
lại đủ, Tề Hạo đành ngơ ngác nhìn nàng đắm chìm vào nỗi đau khôn tưởng
của mình.
“Hết nghề ta đành chuyển sang nghề ca hát, hi vọng có thể truyền niềm tin yêu cuộc sống đến cho mọi người. Vậy mà.. ô ô”
nàng gục mặt xuống bàn khóc lóc ầm ĩ:”Ta trên còn có mẹ già 80 tuổi,
dưới có hội tỷ muội chưa lấy được chồng cùng đàn con nhỏ thơ ngây, phu
quân ta chết trận sa trường để lại mình ta gánh vác trên dưới gần hai
mươi miệng ăn. Ta thật là mệnh khổ mà, chi bằng đập đầu tự vẫn chết đi
cho rồi!”. Dứt lời, nàng đứng vụt dậy, đá văng cái bàn cùng công cụ kiếm sống, lao thẳng đầu nhằm vào.. bụng của Tề Hạo, vừa chạy vừa hét:”Phu
quân, chàng chờ ta xuống đòan tụ với chàng! Ya~a..!!!”
“Ngươi muốn làm gì?” Sinh mạng gặp nguy hiểm khiến Tề hạo trong tích tắc hoảng hốt tỉnh lại, đưa tay ngăn chặn đầu nàng. “Tìm chết a.” Nàng
ngừng một chút liếc mắt khinh bỉ Tề hạo, rồi tiếp tục vận hết sức bình
sinh lao về phía trước, mặc cho bàn tay chặn đầu nàng đã có dấu hiệu bạo gân xanh, Tề Hạo hét lên:
“Hảo hảo, coi như ta sợ ngươi. Vân, mau lấy ngân lượng cho nàng. Mau!!”
Hất văng cái đầu còn đang ra sức làm loạn kia, Tề Hạo cáu giận, lắc lắc cánh tay tê rần. Đầu nàng ta là đá sao? Cứng như vậy là muốn tông chết
người? Hại hắn tê hết cả tay.
Vân ngồi dậy lau lau bọt mép,
thật muốn bất tỉnh tiếp mà. Run rẩy đưa cho nàng một túi bạc, nhìn nàng
không do dự đoạt lấy, còn đâu vẻ ngoan hiền thục nữ ngày xưa, kia nụ
cười cong lên như hồ ly giảo hoạt.
“Công tử ~ Ngài thật tốt nha. Tiểu nữ sẽ hảo hảo ghi nhớ đại ân đại đức của ngài ~”
Điệu bộ nũng nịu, nhão nhoẹt của nàng làm da gà Tề Hạo rơi đầy đất. Nữ nhân, ngươi còn có thể ghê tởm hơn nữa được không?
Không chút quan tâm hình tượng, nàng xoay lưng, mắt sáng ngời mở túi bạc xem có bao nhiêu ngân lượng.
1, 2, 3, 4, 5.. 5 lượng? Chỉ có 5 lượng? Ha hả, chắc là ta đếm nhầm.
Tên công tử kia nhìn sao cũng ra người giàu có, không lẽ lại keo kiệt
thưởng cho ta ít như vậy? Ta nhất định là đếm nhầm rồi, phải đếm lại,
đếm lại.
Nhưng dù có đếm bao nhiêu lần thì 5 lượng vẫn là 5
lượng, không mọc chân chạy mất cũng không đẻ ra nhiều thêm. Nữ nhân tức
giận, trán nổi gân xanh, bạo rống:
“Ngươi, mẹ nó! Thế nhưng
chỉ cho ta có 5 lượng, ngươi có còn là con người hay không? Ta đây đã
nói đến đau cổ họng, khô nước mắt, vậy mà chỉ có 5 lượng ghẻ thôi là
sao? Bao nhiêu đây còn chưa đủ để bà đây vào sòng bạc đánh một ván đâu
nhá. Chơi nhau đấy phỏng? Nhanh nhanh móc thêm bạc ra, nếu không thì
không xong với bà đâu, nơi nào cũng đừng nghĩ đi.”
Tề Hạo
ngây ngốc nhìn nữ nhân trước mắt tay chống nạnh, nói đến nước miếng văng tung tóe vào mặt hắn rủa xả. Tề Hạo trầm trồ, công phu “Sư tử rống” quả nhiên danh bất hư truyền.
Tề Hạo khóc ròng, lần đầu tiên
hắn gặp phải tình huống này. Ngay cả thân sinh phụ mẫu của hắn cũng chưa từng đối với hắn như vậy , luyến tiếc mắng hắn, đánh hắn, cưng chiều
hắn như châu báu ngọc ngà. Tề Hạo tuy chưa có diễm phúc nếm qua tài nghệ nấu ăn “Kinh hoàng” của nàng, cũng được thưởng qua điệu múa “Kinh hồn
đoạt phách”, nhưng ma âm xuyên não cùng công phu ăn vạ làm tiền thì phải nói là “Quỷ khốc thần sầu”, ”Thiên hạ vô địch”.
Thân thể
lắc lư mạnh theo bàn tay nắm lấy cổ áo hắn lay động, Tề Hạo lặng lẽ quay một góc 45 độ ưu thương nhìn trời, sâu sắc nghĩ đến những lỗi lầm hắn
đã gây ra trong quá khứ, xem thử chúng có nặng đến mức ngay cả ông trời
cũng phẫn nộ mà gửi cái nữ thổ phỉ này tới tra tấn hắn hay không.
“Cho nàng!” Bất ngờ, bạch y nam nhân từ lúc nàng bước vào vẫn không mở
miệng bỗng lên tiếng, nàng nghi hoặc nhìn miếng bạch ngọc treo lủng lẳng trước mắt. Thấy được sự khó hiểu trong mắt nàng, nam nhân duy trì nụ
cười, ung dung nói:”Chẳng phải nàng muốn ngân lượng sao? Ta cho nàng,
cầm miếng ngọc bọc này đi đổi, nàng sẽ có ngân lượng mà nàng muốn.”
Không nghĩ cũng biết miếng ngọc bội này có bao nhiêu quý giá, chỉ bằng
hoa văn tinh xảo trên miếng ngọc thôi cũng đủ cho các ông chủ tiệm trang sức và đồ cổ tranh nhau đến sức đầu mẻ trán để mua nó. Người này thế
nhưng lại dễ dàng cho nàng như vậy? Mà khoan đã, trên miếng ngọc bội
hình như còn khắc chữ “Nguyệt” thì phải?
Tố y nữ nhân đưa
tay che mắt, nàng không thể nhìn thẳng vào nam nhân diện mạo bình phàm
đang tỏa ra thất thải hào quang như Phật tổ phổ độ chúng sinh trước mặt, cả nụ cười đầy thiện ý đó nữa, tất cả đang thiêu cháy mắt nàng. Bất
giác trong lòng dâng lên một chút tội lỗi, nàng vặn vẹo, khó khăn hỏi
hắn:
“Công tử, ngài không có bạc sao? Bạc trắng ấy, không có thì ngân phiếu hay vàng cũng được.” Miễn đừng là ngọc cổ quý giá thì
đều được.
Nam nhân bất đắc dĩ cười:”Thật có lỗi, nhưng ta không mang theo những thứ ấy bên người.”
Vậy công tử ngươi chỉ vác thân đến đây để ăn chùa thôi hử? Nàng trợn mắt nghĩ.
Căm tức nhìn gương mặt vô tội của người kia, nàng vò đầu bứt tóc suy
nghĩ biện pháp cứu vãn tình hình, nàng không thể về tay không được.
Có rồi! Nữ nhân khoái trá cười, kinh dị đến mức tâm hồn yếu ớt như Vân
nhìn thấy xong lại lăn ra ngất thêm lần nữa để khỏi nhìn mặt nàng.
Nữ nhân ỏng ẹo, cười lấy lòng:”Công tử này, không biết ngài đã nghe qua câu này chưa? “Cho người một con cá, không bằng cho người một cái cần
câu”. Ta đây vốn không phải người tham tiền tài hư vinh trước mắt, cái
ta muốn là cuộc sống yên bình dài lâu. Công tử, hay ngài nhận ta nhé, ta nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ.” Còn dùng ngón tay vẽ vòng vòng
trong không khí, ngượng ngịu.
Vai bạch y nam nhân run bần
bật, mím môi nhịn cười đến đỏ cả mặt. Nữ nhân này, một lúc trước còn là
bộ dáng hung thần, ác sát giờ lại trở về là một bộ tiểu cô nương ngây
thơ, đáng yêu. Sao nàng có thể thay đổi được nhanh vậy nhỉ? Hay thật!!
“Nàng muốn ta nhận nàng làm việc?”.
Nữ nhân gật đầu lia lịa:”Phải, phải.”
“Nhưng ta không có bạc để trả cho nàng.”
Nữ nhân đắn đo một chút rồi nói:”Không sao, ta lấy hiện vật thay thế
cũng được”, mắt không chớt nhìn hắn như muốn nói: Công tử ngươi ngàn vạn lần đừng từ chối ta nga, từ chối ta là tổn thất lớn của ngươi đó!!
“Khụ” một tiếng, bạch y nam nhân nhìn Tề Hạo đáng thương mặt tím tái,
hít thở không thông đã ngừng dãy dụa kế bên, lên tiếng nhắc nhở:”Nàng
muốn ta nhận nàng cũng được” chỉ vào tay nàng rồi dời sang người nằm
ngay đơ bên cạnh:”Nhưng có phải cũng nên thả vị bằng hữu này của ta được rồi chứ?”
Vội buông tay, mặc kệ Tề Hạo ngã xuống chỏng
gọng, nàng chạy đến bên cạnh hắn, ý tứ rất rõ ràng:”Ta đã làm theo lời
ngài rồi. Công Tử, ngài nhất định phải nhận ta đó.”
Nam tử cười:”Sau khi ta biết tên nàng.”
Có hơi sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng đã được thay thế bằng nụ
cười, mắt nàng cong lên như vầng trăng khuyết sáng ngời:”Công tử, tên ta là Tiểu Tiểu Lang, sau này xin được hầu hạ bên cạnh ngài.”
Bé Sói con?! Tên cũng thú vị như con người của nàng. Kéo ra môi mỏng,
nam tử đeo hồng tơ kết ngọc bội lên cổ nàng, từ đây đem hai con người
với hai vận mệnh trái ngược nhau ràng buộc, dây dưa, không thể tách rời.
“Ta sẽ gọi nàng là Tiểu lang. Tiểu Lang, đừng bao giờ quên, tên của ta” ghé vào bên tai nàng, nhỏ giọng trầm thấp đầy mê hoặc:”Ta là Tuyết Tĩnh Nguyệt.”
Nằm thẳng cẳng ở một bên, Tề Hạo thật muốn bật
người dậy phá tan cái bầu không khí ám muội đang bao trùm nơi đây. Đáng
tiếc, lực bất tòng tâm, hắn đau đớn gào rú trong lòng hàng vạn lần, tiếc thương cho số phận Tĩnh huynh của hắn.
“Tĩnh huynh, huynh đã đặt chân lên con đường không lối về rồi!!!”
Ở một góc khuất cả Tuyết Tĩnh Nguyệt và Tề Hạo không nhìn thấy, Tiểu Lang rũ mắt xuống, che đi tia sáng lạnh vừa lóe lên.