“Oa, công tử ngài không gạt ta nha! Ngài thật sự là Vương gia?!!”
Tiểu Lang trố mắt nhìn phủ đệ hào nhoáng trước mặt, hai bên cửa ra vào
được người canh gác cẩn thận, phía bên trên còn có tấm biển đề hai chữ
nạm vàng to lớn “TĨNH VƯƠNG”.
Đáng lẽ giờ nàng vẫn chưa đến
đây đâu, vẫn còn cùng Tuyết Tĩnh Nguyệt du ngoạn ở Vạn Hoa thành. Nguyên nhân là do họ Tề nào đó thấy nàng là như thấy quỷ, gặp đâu tránh đấy,
làm Tuyết Tĩnh Nguyệt khó xử vô cùng, bất đắc dĩ phải kết thúc hành
trình sớm hơn dự định.
Trên đường đi nàng có hỏi qua hắn làm nghề gì, hắn chỉ cười bảo, khi đến nơi sẽ cho nàng một cái kinh hỉ. Mà
nàng quả thật rất kinh hỉ nha, nguyên lai hắn lại là Vương gia cơ đấy,
sau này không lo không có ai để đu chân nữa rồi.
Tiểu Lang vui vẻ chạy đến chỗ xe ngựa Tuyết Tĩnh Nguyệt đứng gần đó, cười nói:
“Vậy là ta từ nha hoàn của công tử thăng cấp lên làm nha hoàn của Vương gia rồi nha!”
Tuyết Tĩnh Nguyệt cười:”Thật sự vui như vậy?”
“Đương nhiên! Làm nha hoàn của Vương gia oai gấp mấy lần làm nha hoàn
của công tử ấy chứ. Hơn nữa, ta cũng không sợ ngài không có bạc trả cho
ta.” Đó mới là vấn đề quan trọng.
Tuyết Tĩnh Nguyệt không nói gì, nhếch môi, vươn tay bẹo má nàng một cái, dẫn đầu đưa nàng vào Vương phủ.
Dọc đường đi đều có gia nhân cúi chào hai người, Tuyết Tĩnh Nguyệt bình thản đi qua, Tiểu Lang thì lạ lẫm ngó đông ngó tây, đến nỗi Tuyết Tĩnh
Nguyệt đã dừng lại lúc nào cũng không hay biết, va vào người hắn.
“Ây dô!!” Tiểu Lang đỡ trán, lo lắng nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt:”Vương gia, ngài không sao chứ? Ta xin lỗi, ta không cố ý đâu.”
Tuyết Tĩnh Nguyệt không để ý lắm:”Được rồi, nàng vào đi!”
Tuyết Tĩnh Nguyệt đi vào tiền viện ngồi lên ghế chủ nhà, Tiểu Lang thấy vậy liền chạy tới rót nước trà đưa cho hắn.
Tuyết Tĩnh Nguyệt nhận lấy, dùng nắp lượt nước, đưa lên môi nhấp một ngụm.
“Cho gọi Xuân nhi, Hạ nhi, Thu nhi, Đông nhi đến đây!”
“Là.” Nha hoàn gần đó nhún người, lui ra.
Tiểu Lang tò tò đứng bên cạnh Tuyết Tĩnh Nguyệt, mắt háo hức nhìn ra cửa.
Một lát sau nha hoàn đó trở lại, theo sau là bốn người khác, vừa vào đã thi lễ.
“Dạ, gia cho gọi.”
“Đứng lên hết đi.” Tuyết Tĩnh Nguyệt kéo tay Tiểu Lang ra trước
mặt:”Nàng ấy là Lang nhi. Từ giờ bốn người các ngươi luân phiên nhau
chiếu cố nàng, đã hiểu?”
Bốn người cung kính:”Dạ, gia. Đã hiểu.”
“Tốt! Các ngươi trước đưa nàng đi xem Vương phủ. Sau này nàng sẽ ở cùng phòng với Xuân nhi. Đi đi.”
“Là.”
Các nàng lĩnh mệnh rời đi. Trước khi ra khỏi cửa Tiểu Lang còn quay lại lè lưỡi trêu hắn, Tuyết Tĩnh Nguyệt cười.
Dạo một vòng quanh vương phủ, đa số mọi người đều khá thân thiện và gần gũi. Thấy các nha hoàn thường hầu hạ bên người Vương gia dẫn Tiểu Lang
đi thăm thú, nhiều người tự hiểu đó là nha hoàn sắp tới làm việc, nhưng
một số ít khác thì thấy lạ, bởi Gia chưa bao giờ cho cùng lúc bốn người
họ đi như vậy.
Từ nãy giờ Tiểu Lang vẫn thấy khó hiểu sao
sao ấy. Theo như nàng thấy thì: Xuân nhi nhã nhặn, trầm tĩnh. Hạ nhi
nóng nảy, bộc trực. Thu nhi hiền lành, ôn hòa. Đông nhi lạnh nhạt, ít
nói. Cái khó hiểu chính là, chẳng biết vì sao nàng cảm nhận được cỗ địch ý phát ra từ Đông nhi, gần như là lúc ra khỏi tiền viện Đông nhi liền
tỏ thái độ khó chịu, không cho nàng sắc mặt tốt. Tiểu Lang thật muốn
chạy đến trước mặt nàng ấy hỏi xem nàng ấy rốt cuộc bị gì, nàng đã làm
gì sai sao?
Cũng khó có thể trách, trời sinh bản tính của nữ nhân là đa nghi. Trực giác của Đông nhi từ khi Tuyết Tĩnh Nguyệt nắm
tay Tiểu Lang liền nhận định Tiểu Lang là thiên địch, vậy nên dĩ nhiên
là không thể vui vẻ hòa ái với nàng rồi.
Tuyết Tĩnh Nguyệt
trời sinh tính tình tao nhã ôn nhu, đối nhân xử thế đều rất chuẩn mực,
nhưng đều là dùng lễ để đối, rất ít khi cùng người khác chung đụng. Thực chất, Tuyết Tĩnh Nguyệt là người lãnh mạc đeo trên mặt nụ cười, luôn
bảo trì khoảng cách nhất định với mọi người xung quanh. Ngay cả Thập
Vương gia, đệ đệ của hắn, người thường xuyên qua lại nhiều nhất trong số đông huynh đệ, Cửu Vương gia Tĩnh Vương đối xử không gần cũng không xa.
Vậy mà ngài ấy lại nắm tay nàng ta, một người căm ghét phiền toái,
tránh xa tranh chấp thế tục như ngài lại đem một cái đại phiền toái về
đây, còn thân thiết trước mặt nàng, Đông nhi làm sao chịu nổi.
Đông nhi đến Vương phủ sớm hơn ba người còn lại. Khi đó, nàng là một cô nhi bị người ta bắt được rồi đem bán vào đây làm tì nữ. Chỉ mới bảy
tuổi nàng đã phải học cách trưởng thành hơn người khác, biết nhìn sắc
mặt chủ nhân để làm việc. Có lần, nàng nhận nhiệm vụ trông chừng bếp
thuốc, vì quá mệt mỏi mà nàng ngủ quên, suýt gây ra hỏa hoạn. Trần Mama
biết được tức giận liền cho nàng một trận, dọa sẽ đem nàng vứt đi. Nàng
vừa sợ hãi vừa đau đớn, trời đã vào giữa đông, năm nay lại lạnh hơn
những năm khác rất nhiều, một đứa trẻ như nàng làm sao có thể sống qua
thời tiết khắc nghiệt này. Nàng khóc lóc van xin, nhưng Trần Mama vẫn
một mực đuổi nàng đi. Khi nàng gần như tuyệt vọng thì ngài ấy xuất hiện, vị chủ nhân trẻ tuổi của Vương phủ này.
“Trần Mama, từ giờ nàng ấy sẽ theo hầu hạ bên cạnh ta!”.
Đông nhi thấy mình được cứu rỗi bởi nam hài nhỏ nhắn phủ lên mình bộ áo lông cừu mềm mại. Giống như tia nắng cuối cùng của bầu trời đông mà
nàng bắt được khi bông tuyết muộn màng rơi xuống. Thật đẹp đẽ, thật
thuần khiết, nhưng cũng thật xa vời! Ngài gọi nàng là “Đông nhi” và nàng trở thành nha hoàn bên cạnh ngài cho đến tận bây giờ.
So
với những nha hoàn khác thì vị trí của Đông nhi cao hơn nhiều, thời gian hầu hạ Tuyết Tĩnh Nguyệt cũng hơn hẳn các nàng ấy. Đông nhi tin tưởng,
chỉ cần nàng cố gắng nhiều hơn một chút, biểu đạt nhiều hơn tấm chân ý
của nàng đến gia, một ngày nào đó gia chắc chắn sẽ nhận thấy, nhất định
sẽ quay đầu lại nhìn nàng, và nàng, sẽ được đường đường chính chính đứng bên cạnh gia. Sẽ có một ngày như thế, nàng tin tưởng.
Nhưng giờ ở đâu lại lòi ra một cái “Lang nhi”, từ thái độ đến cách đối xử của gia đều khác hẳn với những gì nàng biết. Gia quan tâm nàng ấy, gia dung túng nàng ấy, gia đang thay đổi. Đông nhi lo lắng, nàng cảm thấy bị đe
dọa, hệt như khi ấy, khi nhìn vào ánh mắt của Trần Mama, loại cảm giác
áp bức nặng nề không thể chống lại. Tiểu Lang mang đến cho nàng nỗi sợ
hãi vô hình.
“Đông nhi? Đông nhi?”
“Hả?”. Đông nhi sực tỉnh, liền trông thấy ánh mắt lo lắng của Thu nhi.
“Ngươi không sao chứ? Ta gọi ngươi nãy giờ mà ngươi không nghe.”
“Ta không sao, ngươi đừng lo”.
Đông nhi qua loa trả lời, mắt thẳng tắp nhìn Tiểu Lang cùng Xuân nhi và Hạ nhi đang trò chuyện phía trước, mặt trầm xuống.
“Đông nhi? Ngươi lại sao nữa vậy? Nãy giờ cứ để hồn đi đâu ấy?” Thu nhi đi kế bên nàng, cảm thấy tâm trạng Đông nhi dường như không đúng lắm.
Mọi khi nàng đối xử với mọi người cũng lạnh nhạt như vậy, nhưng chưa bao giờ để lộ ra ngoài. Hôm nay lại rất khác thường, sắc mặt phức tạp đổi
tới đổi lui, nhất là ánh mắt khi nhìn Tiểu Lang, rất..
Đông
nhi đảo mắt nhìn nàng, Thu nhi hoảng hốt cúi đầu xuống, như là vừa nhìn
thấy cái gì không nên nhìn, mặt cắt không còn chút máu.
Đông nhi mỉm cười:”Ta thật sự không sao, chỉ là có chút chuyện cần suy nghĩ
thôi. Chúng ta cũng mau đi, không khéo sẽ bị họ bỏ lại mất.”
“Được.”
Sống trong thân phận nha hoàn hơn mười sáu năm qua, cũng giống như Đông nhi, thứ đầu tiên Thu nhi học được không phải cách hầu hạ người khác mà là nhìn mặt người khác để hầu hạ, biết khi nào nên nói tiếp khi nào nên dừng lại. Thu nhi học được cách sống hòa mình vào mọi người, chỉ khi
xen lẫn giữa những người tốt và những người xấu, nàng mới cảm thấy mình
được an toàn. Thu nhi vẫn luôn sống như vậy.
Thấy nàng im
lặng, Đông nhi biết nàng đã hiểu, cũng không để ý đến nàng nữa. Chớp mắt nhìn vào Tiểu Lang, ánh mắt cay độc như muốn xé nát nàng ra.
Nữ nhân! Ta mặc kệ ngươi là ai, ta không còn là đứa nhỏ yếu đuối năm
xưa nữa. Trần Mama hay ai khác chỉ cần dám cản bước của ta, đừng trách
ta vô tình độc ác. Nữ nhân, bắt đầu từ ngươi đi. Kể từ lúc ngươi chạm
vào ôn nhu của ngài, kết cục của ngươi đã định.
“Xem qua nhiều nơi như vậy chắc muội cũng mệt rồi. Chúng ta còn có việc phải làm nên đi trước, muội ở lại nghĩ ngơi đi, có gì thì gọi ta”.
Sau khi đi một vòng quanh vương phủ, Xuân nhi đưa Tiểu Lang về gian phòng của nàng ấy, dặn dò nàng.
“Muội hiểu rồi, cám ơn Xuân nhi tỷ! Hôm nay đã làm phiền mọi người rồi, thật cám ơn!!”
Hạ nhi hào phóng tiến tới vỗ vai nàng:”Sau này đều là tỷ muội của nhau, còn ơn nghĩa gì.”
“Phải rồi nha! Vậy sau này tỷ phải chiếu cố muội thật tốt đó.” Tiểu Lang nháy mắt, cả hai cười rầm lên.
Xuân nhi cũng cười:”Thôi, không đùa nữa! Muội vào nghĩ ngơi đi, bọn ta đi đây.”
“Được được, muội biết rồi! Mọi người đi nhé!”
Tiểu Lang ngoan ngoãn phối hợp với Xuân nhi, tươi tắn vẫy tay với họ.
Theo bóng mọi người dần tiêu thất, đường cong trên khóe miệng Tiểu Lang buông xuống, đáy mắt ám trầm, trên gương mặt không còn chút ý cười nào.
Nàng lười biếng nghiêng người tựa vào khung cửa, khoanh tay ngang ngực, lạnh lùng kéo ra khóe môi.
“Đừng để ta đợi quá lâu, Đông nhi!!”
Tia thị huyết vẫn luôn ẩn sâu trong con ngươi chợt bùng lên, lao vụt ra ngoài..