Trước ánh mắt của
hàng vạn người, hắc y nữ nhân nhảy lên lôi đài, đem đầu của người được
xưng danh là Đệ nhất cùng Bạch hổ song song hướng Tà chủ đặt trước mặt,
thuần thục ôm quyền quỳ xuống.
“Tà chủ đại nhân, ta xin dâng lên ngài đầu của những kẻ mạnh nhất. Ngài có hài lòng với lễ vật ra mắt của ta không nga?” Đôi mắt đỏ hiếu chiến đã trở về với màu đen trầm
tĩnh.
Tà chủ cười:”Ta rất thích cách mà ngươi giết chúng, cả điệu vũ bằng máu của ngươi, ta đã không nghĩ có thể rời mắt đi được.”
Mắt y ám trầm, môi câu lên tựa tiếu phi tiếu:”Ngươi đã tặng lễ vật cho
ta thì ta cũng nên đáp lễ cho phải phép chứ nhỉ?” Đảo mắt liếc qua Tả -
Hữu hộ pháp Lưu Cường – Lưu Đức, cả hai hiểu ý lĩnh mệnh lui xuống.
Trường đấu có hơi ồn ào xôn xao, riêng nữ nhân vẫn giữ yên lặng chờ “lễ vật” mà Tà chủ nhắc đến. Cửa sắt phía Bắc mở ra, một nữ nhân vận phục y lam sắc bẩn thỉu bị người xiềng xích tay chân đưa vào, một trong số
những kẻ trùm mặt áp giải túm lấy gáy áo nàng nhấc lên, mang nàng phi
người bay về phía lôi đài ném xuống, giật khăn trùm đầu nàng ra, rời đi.
Trên thân thể lam y nữ nhân nơi nơi là vết thương ghê người, những vết
hằn sưng đỏ lồi nổi trên da thịt trắng nõn tạo nên sự đối lập đến kì lạ, vô cùng bắt mắt kích thích thị giác người nhìn. Khuôn mặt vốn xinh đẹp
nay bị rạch rách nát, đồng tử rã rời, một đầu tóc dài rũ rượi xõa tung
như liễu rũ, nàng suy yếu và thảm hại đến đáng thương, như một đóa hoa
đứng trước bão giông bị vùi dập, sắc hoa phai tàn, thân hoa tan nát.
Lam Băng?!!
Đáy mắt hắc y nữ nhân đạm lên tia sáng mờ nhạt, Tà chủ mang nàng lên đây chẳng lẽ là muốn..
Giữa lúc trường đấu sục sôi nghị luận đoán xem quan hệ của các nàng,
một thanh âm thập phần yếu ớt mỏng manh nghe như tiếng gió thổi hờ lướt
qua, nhưng đủ để lấn át vô vàn giọng nói rơi vào tai hắc y nữ nhân.
“Tiểu Dạ? Là ngươi phải không Tiểu Dạ?”
“Hãy chọn lựa.” Khi hắc y nữ nhân còn đang thất thần nhìn nàng, thanh
âm lạnh lẽo băng giá nhắc nhở hắc y nữ nhân nhanh chóng lấy lại thanh
minh. Tà chủ đại nhân từ bên trên cao thượng nhìn xuống, ngữ điệu âm
trầm đạm mạc:”Dạ Lang, ngươi là người thông minh, hẳn sẽ hiểu Bổn tọa
muốn gì chứ?”
Quả nhiên..!
Đáy mắt hắc y nữ nhân tối lại.
Lam y nữ nhân không được chú ý ở một bên chống đỡ thân thể tiêm gầy, ốm yếu, trơ ra cả xương do lâu ngày bị tra tấn hành hạ đứng lên, đôi chân
run rẩy lảo đảo muốn khụy ngã, khó khăn trụ vững người, đối diện với ánh mắt phức tạp của hắc y nữ nhân.
Lam y nữ nhân cười:”Ta đã
đoán được là sẽ có một ngày như thế này, chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như vậy. Tại sao..?” Nàng chất vấn:”Tại sao cùng xuất thân từ một nơi
mà vận mệnh của ta và ngươi lại trái ngược nhau như vậy? Ngươi trở thành sát thủ uy danh cường hãn được mọi người kính trọng, còn ta, ta lại bị coi là một cái hồ ly tinh chuyên đi dụ dỗ lừa gạt bị người đời phỉ
báng. Tại sao? Tại sao lại khác biệt nhau như vậy? Rõ ràng ta đâu làm gì sai, ta chẳng qua chỉ muốn được sống, được hạnh phúc như bao người, lẽ
nào điều đó cũng là quá viễn vông? Tại sao chứ, ta không hiểu. Tiểu Dạ,
ngươi nói ta biết, ta không hiểu. Tiểu Dạ, ta không cam tâm, thật sự
không cam tâm.” Nàng gào lên, đôi mắt chấp nhất đầy tuyệt vọng.
Hắc y nữ nhân mím môi không nói, đúng hơn là nàng không biết nói gì,
không biết làm sao cho phải. Ngươi không hiểu, ta cũng không hiểu, nhưng ta biết, Lam Băng, cuộc đời này vốn không có quá nhiều “Tại sao?” như
thế. Ngươi không sai, ta cũng không sai, không ai trong chúng ta sai,
nhưng chẳng hiểu sao mọi chuyện lại đi lệch quỹ đạo, vốn là một ước mơ
đơn thuần nhỏ bé lại trở nên to tát viễn tưởng, vốn là một câu chuyện
đẹp đẽ thanh thuần lại trở nên bi thương thê lương. Lam Băng, chúng ta
đều không có chọn lựa, không thể tự chọn lấy cuộc sống mà mình mong
muốn, chúng ta chỉ là một quân cờ bị người ta thao túng xếp đặt, cả cuộc đời đều nằm trong tay bị người khác chi phối. Lam Băng, nếu đây là điểm đến cuối cùng của ngươi, vậy, để ta giúp ngươi đi.. Hãy để ta viết hồi
kết cho câu chuyện này.
Một thanh âm khe khẽ nghẹn ngào cất lên, hắc y nữ nhân đang lâm vào trầm tư sửng sốt ngước nhìn.
“Cứu ta!!” Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê khẽ khàng rơi trên má nàng, giọng nàng vỡ òa nức nở, nhìn Tử thần trước mắt như Đấng cứu
rỗi linh hồn nàng:”Tiểu Dạ, cứu ta..!!!”
Từng trận âm thanh
vô lực lao vào tâm trí hắc y nữ nhân nhức nhối. Lam y nữ nhân của ngày
xưa kiên cường, mạnh mẽ biết bao nhiêu, dù trời có sập xuống mặt cũng
không hề biến sắc sợ hãi. Mà nay, dung nhan yêu kiều giờ trở nên hao mòn tiều tụy, con ngươi lạc mịch tang thương. Nàng thế nhưng cư nhiên rơi
lệ, cư nhiên.. lại cầu xin ta cứu nàng, phảng phất như đối với thế gian
này đã không còn lưu luyến ấp ôm gì nữa.
Môi kéo ra nụ cười nhợt nhạt, lam y nữ nhân mỉm cười, lệ thủy ngân quang:” Tiểu Dạ, đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng ta gọi tên ngươi. Tiểu Dạ, ta mệt mỏi, thật sự
quá mệt mỏi. Giúp ta, Tiểu Dạ, giúp ta với. Ta.. Ta..”
Phập.
Thanh kiếm sáng loáng đâm xuyên qua lam sắc, hắc y nữ nhân đã áp sát
thân người nàng, chuôi kiếm cắm thẳng vào tim. Máu bên môi lam y nữ nhân chảy xuống, đầu hắc y nữ nhân chôn vào tóc nàng, khẽ thì thầm bên tai.
Đáy mắt tan rã ẩn hiện một tia sáng, khóe môi lam y câu lên, trông nàng
thật xinh đẹp như lần đầu hai ngươi gặp mặt.
“Đa tạ, Tiểu
Dạ, đa tạ. Ta, ta sẽ không quên, đời này có, có thể gặp ngươi..là điều
may mắn, nhất cuộc đời Lam Băng ta. Tiểu Dạ, kiếp sau, lại, lại, là tỷ
muội tốt, của ta..” Rèm mi gắng gượng sau cùng cũng chống đỡ không nổi
mà buông xuống, lam y nữ nhân gục đầu trên vai hắc y nữ nhân, cơ thể vô
lực tựa vào người nàng. Môi hắc y nữ nhân thoáng run run, nàng cắn mạnh
xuống môi kiềm chế xung động, cho đến khi nếm được vị máu tươi ngòn ngọt lan tỏa trong cuống họng. Tay vươn ra phía sau ôm lấy thân thể mềm mại
lạnh giá của lam y nữ nhân, siết chặt, như muốn kham nàng vào cơ thể của mình, chia cho nàng chút ấm áp còn sót lại.
Hắc y nữ nhân
đặt nàng nằm xuống lôi đài có cùng nhiệt độ với nàng, sắc mặt âm trầm,
một thân lãnh lệ, đôi mắt như hồ mực đàm sâu không đáy, ẩn hiện trong đó là ngàn vạn nỗi đau không thể diễn tả thành lời.
“Từ giờ..” Tà chủ đại nhân bỗng lên tiếng:”Ngươi sẽ là Tử thần của Vô Minh cung
này. Tiếp lấy.” Y vung tay, một đạo băng hàn phóng ra, chuẩn xác phóng
tới trước mặt hắc y nữ nhân. Toàn trường đấu rộ lên, đè nhau chiêm
ngưỡng kì cảnh trước mắt.
Thân kiếm dạ màu thủy quang, tản
ra lam sắc chói mắt, trường kiếm mang theo hơi thở se lãnh của ngày thu, lưỡi kiếm sắc bén được mài mỏng như cánh hoa, nếu không phải chưa kinh
qua lực sát thương của nó, hẳn người ta sẽ chỉ biết đến vẻ ngoài tuyệt
mỹ của nó mà thôi.
Thủy Hàn kiếm!! Tà chủ thế nhưng ban cho nàng ta một trong những bảo khí trân quý trong thiên hạ.
“Nó thuộc về ngươi.” Bỏ qua vô số những ánh mắt tự hỏi, y vận công nói
lớn, rành mạch từng chữ:”Toàn giáo chúng Vô Minh cung nghe lệnh! Kể từ
giây phút này trở đi, không ai được phép gọi thẳng tính danh của Dạ
Lang. Nếu để Bổn tọa biết được có kẻ nào dám làm trái, Bổn tọa nhất định sẽ để kẻ đó sống không bằng chết.” Mục quang băng hàn, lệ khí tỏa ra
ngút trời, uy phong của Vô Minh Tà chủ là tuyệt đối, toàn bộ trường đấu
nhất mực hô vang.
“Tuân mệnh Tà chủ!”
Nhưng
không gọi thẳng tính danh của nàng thì biết xưng hô thế nào, y cười:”Các ngươi có thể gọi nàng, là Huyết la Tử thần.” Tử thần thuộc về riêng ta!
“Vô Minh Tà chủ vạn tuế! Huyết la Tử thần muôn năm! Vô Minh Tà chủ vạn
tuế! Huyết La Tử thần muôn năm!” Cả trường đấu sục sôi âm thanh vang
dội, không ngừng lặp đi lặp lại truy hô, hừng hực khí thế.
Lôi đấu vẫn tĩnh lặng, cứ như hoàn toàn biệt lập với bên ngoài. Hắc y nữ nhân bỗng đảo bước đi đến trước thanh kiếm, chợt nàng vươn những ngón
tay thon dài chạm vào lưỡi kiếm bén nhọn. Mọi người kinh ngạc, máu từ
những đầu ngón tay chảy xuống uốn lượn vòng quanh thân kiếm, lưỡi kiếm
liền phát ra một đạo ánh sáng thanh lãnh nhàn nhạt, nuốt lấy những giọt
máu của nàng, ánh sáng tan đi.
Mắt Tà chủ lóe lên, y biết Thủy Hàn kiếm đã công nhận nàng là chủ nhân của nó.
“Vô Dạ kiếm.” Nàng rút thanh kiếm ra khỏi sàn đá trên lôi đài, nâng lên đầu kiếm phản chiếu lại đôi mắt sắc lạnh của nàng:”Nhớ kĩ, đó sẽ là tên của ngươi.”
Chưa để mọi người hết ngây ngốc, hắc y nữ nhân đã nắm lấy thanh kiếm quỳ xuống trước tử y cao ngạo:”Tạ ơn Tà chủ ban kiếm.”
“Tử thần, ngươi làm ta rất hài lòng, vậy nên ta quyết định ban cho
ngươi một đặc ân nữa. Hãy nói ta biết thứ ngươi muốn là gì, ta nhất định sẽ giúp ngươi đạt thành tâm nguyện.” Không thể nghi ngờ, đây chính là
ân sủng mà toàn bộ sát thủ Vô Minh cung đều mong muốn có được.
“Ta muốn nàng.” Hắc y nữ nhân đáp, nàng ngẩng đầu đối y thỉnh cầu:”Xin
Tà chủ hãy tặng nàng cho ta.” Nàng không quên lời thề khi bước chân vào
Vô Minh cung này. Sống là người của Vô Minh cung, chết là ma của Vô Minh cung, toàn bộ thể xác và linh hồn đều thuộc về Vô Minh cung. Đây chính
là lời thề ràng buộc mà mọi sát thủ Vô Minh cung đều phải tuân theo.
Tà chủ nhìn thật sâu vào nữ nhân đang quỳ bên dưới, nữ nhân dù quỳ
nhưng lưng vẫn thẳng, đầu ngẩng cao, một đôi tinh anh quyết tuyệt nghiêm nghị, dù đang cầu xin nhưng không làm người khác cảm thấy nàng hèn mọn, ngược lại đối với khí chất của nàng vạn phần khâm phục.
“Được.” Một người đã chết thì có thể làm gì chứ. “Bổn tọa thành toàn ngươi. Nàng, là của ngươi.”
Hắc y nữ nhân hướng y bái tạ:”Đa tạ Tà chủ thành toàn.”
Cúi người bế lam y nữ nhân lên, hắc y nữ nhân ôm nàng một đường đến cửa sắt. Tên cận vệ canh giữ cửa bên ngoài có hơi do dự không biết làm sao, đành ngước nhìn Tà chủ xin chỉ thị. Thấy y gật đầu bảo được, tên hộ vệ
liền nhanh tay mở khóa để nàng ra ngoài.
Thang Viễn Thần
nhìn nàng lướt qua mọi người bỏ lại trường đấu phía sau. Phút chốc, hắn
cảm thấy nàng thật to lớn vĩ đại, nhưng vệt bóng kéo dài giữa hai bên
hành lang dài cô tịch sáng đuốc lại vạn lần u lãnh, thê lương. Trông
theo nữ nhân lê bước giữa ánh sáng tối tăm mờ mịt, Thang Viễn Thần thất
thần nhìn nàng khuất dần trong màn đêm.