Trường Ninh

Chương 16: Chương 16




Diệp Tư Nguyên nghĩ rằng Quý Trường Ninh chỉ đang cáu kỉnh, về việc cô nói ly hôn, anh không hề để vào tai, cho dù có nghe cũng không cho là thật, con cũng có rồi còn giày vò làm gì nữa? Hơn nữa anh cảm thấy phụ nữ là sinh vật khẩu thị tâm phi, mặc dù một giây trước cô vừa nói ly hôn, chờ cô nghĩ thông suốt rồi sẽ không còn nhắc đến chuyện đó nữa. Anh và cô sẽ quên đi những chuyện không vui này, cùng nhau chào đón đứa con của họ, dù là con trai hay con gái anh cũng đều rất yêu.

Anh bảo người khác đi mua cháo, còn mình thì ở lại trông chừng cô một khắc cũng không rời, thấy cô vẫn bình tĩnh nhưng khuôn mặt thì tái nhợt, anh hơi bất an, nhưng nghĩ đến chuyện trong bụng cô đang mang thai đứa con của họ, anh lại cảm thấy vẫn còn hi vọng.

Quý Trường Ninh đờ đẫn nhìn trần nhà rất lâu, nơi đáy mắt tịch mịch dần dần toát lên một thứ cảm xúc không biết tên, dưới chăn, cô siết chặt ga trải giường, đứa con của họ cứ thế này mà đến ư, giờ cô nên khóc hay nên cười?

Lúc mang cháo đến, trợ lý còn nói thêm với anh: “Thẩm Hạo Nam đã giao đồ ra rồi, Lý Duy đồng ý hợp tác, điều kiện là vào nhiệm kỳ mới sang năm, Diệp thị đẩy anh ta lên một chút.”

Diệp Tư Nguyên nhận bát cháo đóng hộp, ngón tay đặt phía trên hơi nóng, anh quay đầu nhìn cửa phòng khép hờ, nói khẽ: “Chỉ cần anh ta đồng ý hợp tác, bất cứ điều kiện gì cũng đáp ứng.”

“Vâng.” Trợ lý gật đầu, ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp, “Bên Hồng Kông…”

“Để Liên Minh đi xử lý.” Đáy mắt anh lóe lên sự tàn nhẫn nhưng tập tức tan biến, anh cụp mắt nhìn bát cháo trên tay, tiếng nói rất nhỏ, “Văn Tử đâu?”

“Vừa đi.”

“Ngày mai cậu giúp tôi đi thăm cậu ta, bảo cậu ta nghỉ ngơi cho tốt, có thời gian tôi sẽ đích thân đến cảm ơn cậu ta.”

“Vâng.”

Diệp Tư Nguyên trở về phòng bệnh đóng cửa thật khẽ, anh bưng cháo đứng ngẩn ngơ ở cửa một lúc lâu, điều chỉnh tâm trạng xong mới chậm rãi đi vào, dường như sự đánh thức cô, anh nhẹ nhàng đặt cháo lên tủ đầu giường, cúi người ghé sát tai cô, nói: “Anh mua cháo về cho em rồi, em có muốn dậy ăn một chút không?”

Nghe thấy giọng nói khẽ khàng của anh, cô mở mắt, lẳng lặng nhìn đôi mắt anh đỏ vằn tơ máu và cái cằm đã mọc râu xanh, bỗng nhiên cảm thấy bản thân không hề đau lòng, trước kia cô yêu người đàn ông này bao nhiêu, khi ấy anh đối với cô còn không dịu dàng bằng một phần mười lúc này, nhưng cô đã rất vui, chỉ muốn nói cho cả thế giới rằng chồng cô là một người đàn ông tốt biết yêu thương vợ.

Còn giờ đây, ngay cả cảm giác tim đập nhanh cô cũng không có.

Diệp Tư Nguyên bưng cháo tới, mở nắp rồi nhẹ nhàng thổi, anh xúc một thìa cháo, nhìn cô đầy chờ mong: “Em thích nhất cháo thịt gà, thơm lắm đúng không?” Không đợi cô trả lời, anh đã giúp cô điều chỉnh đầu giường nâng lên một chút, đặt thìa cháo bên môi thử nhiệt độ, cảm thấy không nóng anh mới cẩn thận đưa thìa tới miệng cô, dỗ dành cô há miệng, thấy cô quay đầu đi anh lại vòng sang bên kia, nụ cười vẫn luôn đọng trên môi, “Trường Ninh, há miệng ăn một miếng.”

Cô há miệng, nhưng là để nói ra một câu khiến nụ cười giả tạo trên mặt anh không thể duy trì nổi nữa: “Chúng ta ly hôn đi.”

Anh bất mãn thu tay về, khuấy nhẹ cháo trong bát, bình tĩnh nhìn cô, hỏi: “Tại sao phải ly hôn? Không phải chúng ta đang sống rất tốt à? Con chúng ta đang ở ngay trong bụng em, chắc hẳn em cảm giác được sự hiện hữu của nó, anh sẽ cùng em chờ con sinh ra. Nếu em lo lắng xảy ra chuyện giống như hôm trước thì anh có thể cam đoan với em, sau này sẽ không còn, anh sẽ bảo vệ em và con thật tốt.”

Cô quật cường cắn môi để bản thân không khóc, ngực nặng trĩu như bị đá đè sắp không thở nổi, vào lúc cô cần anh nhất, anh không xuất hiện, cô đợi từ sáng sớm cho đến tối mịt, cuối cùng cận kề cái chết, khi tỉnh lại trong bệnh viện, người đầu tiên cô nhìn thấy cũng không phải anh, một chút kỳ vọng nhỏ nhoi đã tắt hẳn, cô cảm giác trái tim đã chết đi trong yên lặng, cô từng giao phó tất cả cho một người đàn ông như vậy, giờ đây khi mình đầy thương tích, cô nhu nhược chỉ muốn trốn tránh.

“Diệp Tư Nguyên, em phát hiện hình như em không còn yêu anh nữa, nếu đã không yêu, còn cần phải sống với nhau nữa làm gì?”

Cháo bị đổ xuống đất, tỏa hương khắp gian phòng.

Anh cúi người giữ chặt hai vai cô, nôn nóng nói ra sự bất lực của bản thân giống như một đứa trẻ bị thương: “Vì sao lại không yêu? Quý Trường Ninh, tình yêu của em không thể chịu được một chút thử thách này ư? Em không biết lúc nghe tin em mất tích, anh đã lo lắng đến mức nào, nhưng Lục Hoài Nhân sắp xếp người bên Hồng Kông gây khó dễ để anh không rời khỏi đó được, anh đã nhờ Hạo Nam đi tìm em, anh không bỏ mặc em, thật sự, hai ngày hai đêm anh không hề chợp mắt, chỉ mong nhanh chóng trở về để tìm em…”

“Người chồng trong lý tưởng của em sẽ không đánh nhau, không ẩu đẩ, càng không dây dưa với xã hội đen, anh ấy không nhất định phải kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng nhất định phải làm cho em có cảm giác của một gia đình, cho em và con có cảm giác an toàn. Sự thật đi ngược với lý tưởng, trước đây em đã bị tình yêu làm mờ mắt, em không nhìn rõ tất cả mọi thứ sau lưng anh mà chỉ thấy được khuôn mặt anh tươi cười với em.”

“Anh không ly hôn, cho dù không yêu cũng không ly hôn, chúng ta có con rồi.”

“Con có thể không cần, chúng ta không xứng làm ba mẹ của nó.” Cánh tay cô bị anh bóp đau đớn, cô nhíu mày chịu đựng, sức lực gần như bị rút cạn, bụng dưới chợt quặn đau khiến cô cuộn mình, lòng lạnh toát.

“Trường Ninh, em sao vậy?” Diệp Tư Nguyên vừa gọi vừa ấn nút cấp cứu ở đầu giường, anh cúi người chạm vào gương mặt tái nhợt của cô, bối rối không biết làm sao cho phải, “Nói cho anh biết đau ở đâu, đau bụng sao?” Anh run run đặt tay lên bụng cô, lo lắng điên cuồng.

Anh chờ bên ngoài rất lâu, mệt mỏi ngồi sụp cạnh vách tường, loại đàn ông nào mới làm đau người phụ nữ của mình hết lần này đến lần khác? Bác sĩ nói có dấu hiệu sảy thai, trông anh nhếch nhác thảm hại như vừa bị ai đánh cho một cú thật mạnh. Nếu Quý Trường Ninh quyết tâm ly hôn, anh nghĩ đến chuyện dùng đứa con để trói buộc cô, một chút kỳ vọng còn lại trong lòng anh dồn cả vào đứa con coi như đến rất kịp thời này, phụ nữ thích dùng đứa con trong bụng để níu kéo đàn ông, còn anh lại dùng con để giữ lại người phụ nữ của mình, ngẫm lại thấy thật buồn cười.

Anh trầm mặc rất lâu mới hỏi: “Có thể giữ được không?”

“Nếu cảm xúc của bệnh nhân ổn định, không bị kích thích thì vẫn có thể giữ được.”

Diệp Tư Nguyên vào toilet thẫn thờ hồi lâu mới đi ra, anh đứng bên giường, lưu luyến nhìn người phụ nữ đang nằm đó, chậm rãi đưa tay chạm vào mặt cô, từ từ di chuyển đến khóe mắt, rất lâu sau, anh thu tay lại: “Em hãy dưỡng bệnh cho tốt rồi sinh con ra, anh đồng ý ly hôn.”

Tất cả như thể đã kết thúc, nhưng anh làm như vậy không phải để hoàn toàn buông tay, buông tay một thời gian ngắn cho cô có không gian của riêng mình.

Tình trạng Quý Trường Ninh dần dần ổn định, cô làm mọi điều bác sĩ căn dặn, đứa con gần như trở thành nơi gửi gắm duy nhất của cô.

Diệp Tư Nguyên từ ngoài đi vào, đứng bên giường một lát mới ôm mặt cô xem xét: “Hôm nay khí sắc không tệ.”

Cô quay đầu tránh ánh mắt ẩn chứa ý chờ mong của anh, anh làm như không thấy, lùi lại đi tới ghế sô-pha ngồi xuống, nghiêm túc giở tạp chí dành cho phụ nữ có thai ra xem.

Quý Trường Ninh nằm viện một thời gian khá dài, phong tỏa mọi tin tức với bên ngoài, ngay cả Quý Triều Dương cũng không biết cô xảy ra chuyện. Cho đến khi ra viện, cô và Diệp Tư Nguyên nói chuyện lác đác được vài câu, mỗi lần anh đầy nhiệt tình đi tới, cô đều đáp lại anh bằng một bóng lưng vô tình.

Trên đường từ bệnh viện về nhà, anh ôm cô ngồi ở ghế sau, một tay đỡ vai, một tay nắm tay cô cùng đặt lên phần bụng đã nhô cao một chút, cô giãy giụa muốn rút tay về, cúi đầu tránh ánh mắt sáng quắc của anh, hỏi ra vấn đề cô đã do dự rất lâu: “Sau này con có thể theo em không?”

Diệp Tư Nguyên nhìn chằm chằm sườn mặt cô hồi lâu: “Đương nhiên là theo em.”

Khi cô nhìn anh với vẻ không dám tin, anh cười cười, “Đi theo em mới an toàn, không phải sao.”

Cô nhìn anh cảm kích, sau đó cụp mắt nhìn xuống bụng, nói ra sự nhượng bộ của mình: “Em sẽ để nó theo họ cha.”

Anh mỉm cười, đáy mắt ngập tràn yêu thương: “Em vui là tốt rồi.”

Ngày sinh dự tính là vào tháng Tám.

Diệp Tư Nguyên mời cho cô một chuyên gia dinh dưỡng phụ trách ăn uống, ngoài những lần đi khám thai thì cô rất ít khi ra ngoài, hằng ngày ăn cơm xong, cô sẽ đi vài vòng quanh phòng khách, đồ dùng cho phụ nữ có thai đều là anh mua, quần áo treo trong tủ của cô nhìn qua toàn là quần dài áo dài.

Từ khi ở trong bệnh viện, Quý Trường Ninh thường hay gặp ác mộng, tỉnh dậy rồi không ngủ lại được nữa. Diệp Tư Nguyên mời cho cô một bác sĩ tâm lý, sau thời gian dài trị liệu, cô vẫn gặp ác mộng, nhưng tần suất không nhiều như trước.

Họ đều đang tạo dựng nên khung cảnh yên bình giả tạo, anh đang đi nước cờ dịu dàng của mình, còn cô đang chờ đến ngày sinh.

Hôm đó cô cảm thấy thấp thỏm bất an, cảm giác như đứa con sắp sửa muốn ra ngoài.

Diệp Tư Nguyên có việc phải đến công ty, anh vuốt cái bụng tròn xoe của cô rồi nói buổi trưa sẽ về ăn cơm cùng cô. Cô ngồi trên sô-pha xem ti vi một lúc, người giúp việc bưng một cốc sữa bò tới, uống xong, cô vào thư phòng soạn thảo một bản thỏa thuận ly hôn, ngoài con ra cô không cần gì cả.

Đúng mười một giờ Diệp Tư Nguyên trở về, hai người ngồi đối diện trên bàn ăn, ăn xong, cô lấy bản thỏa thuận kẹp trong quyển tạp chí đưa cho anh, cô có rất nhiều tờ nội dung giống như thế này, cho dù anh xé cô cũng không sợ.

Anh nhìn cô một cách khó hiểu, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đơn thỏa thuận.”

Cánh tay anh đang vươn ra bỗng khựng lại, anh lẳng lặng nhìn cô vài giây, sau đó thu tay về, cầm đũa tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Quý Trường Ninh vịn ghế sô-pha đi hai vòng, Diệp Tư Nguyên luôn vô tình hoặc cố ý tránh cô, lúc cô vào phòng bếp uống nước không cẩn thận làm đổ, anh tới đỡ cô ra ghế sô-pha ngồi, sau đó vào bếp rót cho cô một cốc nước khác.

Anh đặt cốc xuống rồi định quay đi, cô liền gọi anh, hỏi: “Bao giờ anh ký tên?”

Khóe miệng anh mấp máy, nhún vai không nói câu nào rồi bỏ đi.

Quý Triều Dương gọi điện đến sốt sắng hỏi thăm: “Trường Ninh, hôm nay cảm thấy thế nào?”

“Rất tốt ạ.”

“Tư Nguyên có nhà không?”

“Có.”

“Vậy ba yên tâm rồi, có chuyện gì thì gọi điện cho ba nhé.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, cô nhìn về hướng thư phòng, chống eo đứng dậy, chầm chậm đi về phía đó, tay còn chưa chạm vào tay nắm thì cửa đã mở ra từ bên trong, cô rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn anh, lại hỏi một lần nữa: “Bao giờ anh ký tên?”

“Anh đi ra ngoài một lúc.”

Diệp Tư Nguyên ra ngoài hút điếu thuốc rồi quay vào, lúc anh về, Quý Trường Ninh đã lên giường nằm, cô mở to mắt nhìn rèm cửa đung đưa. Anh đi tới kéo chăn đắp lên bụng cô, sau đó vòng qua cây đàn piano ngồi xuống, những ngón tay nhịp nhàng đánh lên bản “Dạ Khúc”.

Quý Trường Ninh lẳng lặng nghe, bản nhạc kết thúc, cô lên tiếng hỏi: “Có phải anh không muốn ly hôn không?”

Diệp Tư Nguyên hơi bực bội đè mạnh phím đàn, sau đó đóng nắp đàn rồi đi đến chỗ cô: “Nếu anh không muốn thì em có thôi ly hôn không?”

“Không.”

Anh cười khẽ: “Vậy em còn hỏi làm gì.”

“Em chỉ cần con, tất cả những thứ khác đều không cần.” Cô bình tĩnh nói, khóe mắt rưng rưng, “Tuy con đi theo em sẽ không có cuộc sống giàu sang, nhưng em sẽ cho con môi trường phát triển và giáo dục tốt nhất, em sẽ để nó lớn lên trong yên bình.”

Diệp Tư Nguyên nhếch môi cười châm biếm, quay người đi ra ngoài.

Sáu giờ, Quý Trường Ninh bắt đầu đau bụng, cô nằm cuộn người trên giường, mồ hôi lạnh túa ra, người giúp việc mang sữa bò đến phát hiện có vấn đề bèn vội vã hô to: “Tiên sinh, phu nhân sắp sinh rồi, mau đưa đến bệnh viện.”

Diệp Tư Nguyên gấp gáp chạy đến, khom người quỳ một gối trên giường định bế cô lên, nhưng hai tay cô lại túm chặt ga giường, không hề muốn phối hợp. Anh sốt ruột đến đỏ cả mắt, gân xanh trên cánh tay nổi cả lên: “Em làm cái gì vậy?”

“Ký tên.”

“Quý Trường Ninh!” Anh gầm lên với cô, vì sao cô vẫn nghĩ đến chuyện ly hôn, trái tim cô làm bằng đá ư?

Cô cắn chặt răng giằng co với anh, không hề định buông tay, anh cố gắng tách tay cô ra nhưng không được. Trên mặt không rõ là mồ hôi hay nước mắt, cô quật cường nghiến răng nhìn anh, trong mắt in đậm ý khẩn cầu.

Cuối cùng, anh bất lực nói: “Anh ký.”

Cô dựa vào đâu mà ngang ngược với anh? Chẳng phải vì anh quan tâm cô nên cô mới có thể uy hiếp anh ư? Hai người như đang ở trong một trận kéo co, biết rõ cô vì con sẽ không mạo hiểm đến bước cuối cùng, nhưng anh vẫn nhượng bộ, từ từ nới lỏng sợi dây để cô trở thành bên thắng cuộc. Đứa con là phương tiện anh muốn dùng để trói buộc cô, thực sự lại trở thành phương tiện để cô thoát khỏi tay anh. Đôi khi anh lại nghĩ: nếu anh kiên quyết cứng rắn hơn một chút, không biết chừng người thỏa hiệp sẽ chính là cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.