Hơn mười giờ tối, Quý Trường Ninh sinh hạ một bé trai, Diệp Hồng Đào xúc động rưng rưng, khi y tá bế đứa trẻ ra
cho ông xem, hai cánh tay ông run rẩy giơ lên giữa không trung rồi lại
hạ xuống: “Tay tôi thô ráp, làm đau nó thì không được.” Nói xong, ông
nhìn sang Quý Triều Dương đang đứng bên cạnh, cười không khép miệng lại
được: “Cháu đích tôn của tôi, ha ha.”
Sau bữa cơm tối, Quý Triều Dương gọi điện cho Quý Trường Ninh nên mới được người giúp việc thông báo cho biết là
cô sắp sinh, nhìn thấy cháu ngoại, ông cũng vui mừng chẳng kém Diệp Hồng Đào: “Xem cái mũi và đôi mắt bé tí hin này, đúng là giống y như ba nó.”
Lúc được đẩy ra ngoài, Quý Trường Ninh đã ngủ mê man, Diệp Tư Nguyên đi theo sau, sắc mặt anh tái nhợt, trông
không có vẻ vui sướng của người làm cha, anh lê bước chân mơ màng đi về
phía Quý Triều Dương, nói: “Ba, để con cho người đưa ba về, con ở đây
trông là được rồi.”
Chờ Quý Triều Dương đi khỏi, Diệp Hồng
Đào đột nhiên đi tới huých một cú vào ngực anh, nét mặt không giấu được
sự hân hoan: “Thằng nhóc này, cuối cùng cũng cho tôi được bế cháu.”
Diệp Tư Nguyên xoa xoa chỗ bị ông huých đau, mặt không cảm xúc: “Vậy ba tranh thủ thời gian mà bế đi.”
“Vội gì chứ, chờ nó lớn thêm một tí ngày nào tôi cũng bế.”
Sau này, Diệp Hồng Đào không thể bế cháu
mỗi ngày như ông nói, khi Quý Trường Ninh mang con về nhà mẹ đẻ, ông rất hối hận ban đầu ở bệnh viện sao không bế một lần? Mặc dù ông là người
thô kệch nhưng cũng biết cách nâng niu trẻ sơ sinh, lúc Diệp Tư Nguyên
mới từ bụng mẹ chui ra chẳng phải ông là người ẵm anh hay sao?
Ngày Quý Trường Ninh xuất viện, Diệp Tư
Nguyên chạy tới nơi thì cô đang bế con đứng ở cổng bệnh viện, anh sập
cửa xe, vội vàng đi đến chỗ cô: “Có chút việc bị kéo dài, anh đến rồi.”
Nói xong, anh vươn tay ra muốn bế con.
Cô nhìn chăm chăm vào vệt máu trên áo sơ
mi của anh, lùi lại như thể tránh ôn dịch, cô ngẩng đầu, ánh mắt trong
nhưng vô cùng lạnh lẽo: “Anh thích cuộc sống chém chém giết giết đến thế sao?” Thấy anh trầm mặc mím môi, cô lại nói, “Sau này xin anh hãy cách
xa con tôi ra một chút.”
Diệp Tư Nguyên cảm thấy nhất định là kiếp trước anh đã thiếu nợ cô, cho nên bây giờ mới bị cô tra tấn, anh mong
muốn cô gặp chuyện không hay ư? Vì sao anh lại là tội nhân? Đúng, trách
nhiệm đó là của anh, nhưng anh đang bù đắp cho cô, hằng ngày anh dỗ dành cô bằng những lời lẽ dịu dàng mềm mỏng, chỉ thiếu nước dập đầu vái cô
nữa mà thôi, cô mang thai bao lâu, anh săn sóc bấy lâu, nhưng cô thì
sao, vẫn tránh né anh như thể tránh rắn rết, vì sao cô vẫn không hiểu
được? Hồi đó anh nhìn trúng cái gì ở người phụ nữ này cơ chứ? Áp lực bị
dồn nén quá lâu, giờ đây tất cả bất mãn và phẫn nộ đều bộc phát khi bắt
gặp nét mặt chán ghét của cô, anh trở nên nóng nảy: “Nó là con em, chẳng lẽ không phải con anh? Cho dù anh với em ly hôn thì nó vẫn phải gọi anh là ba!”
Cô cúi đầu nhìn đứa trẻ ngủ say trong lòng mình, mặc cho anh đứng đó gầm rống.
Quý Triều Dương xách đồ dùng và quần áo
trẻ sơ sinh đi tới, lẳng lặng đứng một bên, sáng nay khi biết chuyện hai người muốn ly hôn, ông không có phản ứng gì cả.
Diệp Tư Nguyên cúi đầu liếc thấy vệt máu
đỏ thẫm trên vạt áo mình, hơi sững sờ, anh không nói gì mà lặng lẽ xoay
người, phía sau rất yên tĩnh, anh giống như một người điên bỗng nhiên
bột phát, khi tỉnh táo lại chỉ cảm thấy thật buồn cười, đưa tay che đi
ánh mắt mình, trái tim anh như rơi xuống vực thẳm.
Thời tiết tháng Tám hanh khô nóng nực,
không có lấy một cơn gió. Mồ hôi từ trán anh chảy xuống, anh giơ tay lau đi, hai mắt đỏ hoe, anh đi đến bên cạnh cô nhưng ánh mắt rơi trên khuôn mặt của đứa bé, cất giọng khàn khàn: “Đi thôi.”
Cô cúi đầu chạm cằm mình vào trán đứa trẻ, khẽ nói: “Tôi sẽ về cùng ba.”
Anh há hốc mồm, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy anh đưa em về.”
“Không cần,” cô ngập ngừng, “Chúng ta hãy giải quyết thủ tục ly hôn đi.”
…
Quý Trường Ninh theo Quý Triều Dương về
nhà, anh ngồi xổm trước cửa cục dân chính giống như một thằng ngốc, nhìn chiếc ô tô chạy ngày càng xa, rất lâu sau, anh vừa cười vừa đứng dậy,
oán hận nói: “Quý Trường Ninh, anh là loại người không thể lấy được vợ
sao? Phụ nữ trên thế giới này nhiều lắm, anh không cần em đâu!”
Vào ngày Quý Trường Ninh ra viện, Lục Hoài Nhân bị bắt giữ vì tội danh kinh tế.
Lên xe rồi, Diệp Tư Nguyên mới phát hiện
mình đã quên thông báo tin này cho cô, anh lái xe về biệt thự nhà họ
Diệp, Diệp Hồng Đào vừa uống rượu vừa đọc báo, cười vô cùng hả hê.
Anh cầm ly rượu ngồi xuống đối diện ông, tự rót đầy ly cho mình.
Diệp Hồng Đào vuốt râu nhìn anh, trêu ghẹo: “Không ở nhà với vợ, tới đây tìm tôi làm gì?”
“Cô ấy đi về cùng ba.”
Diệp Hồng Đào gấp tờ báo lại, nói: “Con bé vẫn chưa hết ở cữ, Quý Triều Dương có chăm sóc được không?”
“Con bảo chị Nguyệt đi cùng sang bên đó.”
Diệp Hồng Đào cười hài lòng: “Thế thì được, ngày mai tôi sẽ đi thăm con bé, nhân thể bế cháu nội ngoan của tôi một chút.”
“Ba, con với Trường Ninh ly hôn rồi.”
“Cạch” một tiếng, chiếc ly trên tay Diệp
Hồng Đào rơi xuống, ông sửng sốt rất lâu mới hạ tay xuống được, sắc mặt
nghiêm trọng, hỏi: “Có phải anh thừa lúc con bé mang thai mà xằng bậy ở
bên ngoài không?”
“Không phải.”
Diệp Hồng Đào vỗ mạnh một cái, rượu trong ly bắn tung tóe ra ngoài: “Vậy thì vì sao, đang yên đang lành sao lại ly hôn?”
“Có lẽ cô ấy không có cách nào tiếp nhận
một người như con.” Ngừng một lát, anh nói tiếp, “Dù sao cũng chẳng phải con không thể không có cô ấy.”
“Đốn mạt!” Ông cầm ly rượu đổ nghiêng trên bàn đập về phía anh, mạnh đến nỗi làm rách cả da trên trán anh.
Diệp Hồng Đào vừa đánh vừa chửi, cuối
cùng ông phát cáu đến nỗi lên cơn đau tim phải vào viện. Diệp Tư Nguyên
cảm thấy anh mới là người oan uổng nhất, tại sao ai cũng đều cho đó là
lỗi của anh? Nghĩ đến tên bác sĩ tâm lý ban đầu cầm rất nhiều tiền của
anh rồi khoác lác nói rằng nhất định sẽ giúp vợ anh vượt qua khỏi chướng ngại này, anh chạy tới hung hãn đánh cho ông ta một trận, đồ lang băm!
Lục Hoài Nhân vào tù ba năm thì phát bệnh tim rồi chết.
Diệp Hồng Đào phái người đưa hoa bách hợp tới, vốn là ông muốn tặng loài hoa nào vui vẻ một chút, nhưng cửa hàng
hoa chỉ còn nhiều nhất là hoa bách hợp, nhân viên bán hàng nói hoa bách
hợp biểu trưng cho việc đạt được ước nguyện, ông nghĩ thấy cũng đúng,
nhiều năm qua chẳng phải ông luôn mong muốn Lục Hoài Nhân chết sớm một
chút sao? Nếu không phải vì ông ta thì đâu có chuyện ông mất đi cả con
dâu và cháu trai trong chớp mắt?
Sau khi ly hôn, Diệp Tư Nguyên dường như
biến thành một con người khác, vượt qua tâm trạng ngột ngạt trong thời
gian Quý Trường Ninh mang thai, dưới sự lãnh đạo của anh, Diệp thị ngày
một lớn mạnh, anh không chỉ một lần có tên trong bảng xếp hạng mười
doanh nghiệp gia tộc thành công nhất, sau này còn trở thành nhà từ thiện nổi tiếng của thành phố C, trên ti vi và báo chí, anh dường như đã gắn
liền với cụm từ “người tốt”. Anh không quan tâm nhiều lắm đến Quý Trường Ninh, chỉ biết sau khi từ chức ở Quảng Đại, cô tìm việc ở một công ty
nhỏ.
Thỉnh thoảng anh cũng tình cờ gặp cô,
trước kia anh nhiệt tình bám lấy cô, giờ nghĩ lại thấy thật đáng khinh,
anh cho rằng mình không cần phải đạp lên danh dự để mà nịnh nọt cô, cô
bằng lòng nuôi con giúp anh thì anh cũng thảnh thơi nhẹ nhõm.
…
Đám con gái trong câu lạc bộ tư nhân rất
nhiệt tình, luôn miệng gọi anh là “Diệp thiếu gia”, bám lấy anh ôm ấp
trêu đùa. Anh thờ ơ nhìn lướt qua, bỏ lại họ ở đó rồi ra khỏi phòng, một mình tựa vào vách tường bên ngoài toilet hút thuốc.
“Anh đẹp trai, trông có vẻ cô đơn vậy, có cần em giúp không?” Cô ta ép bộ ngực lớn của mình lên cánh tay anh,
“Bảo đảm phục vụ anh vô cùng thoải mái.”
Anh nheo mắt nhìn đèn trần thủy tinh,
bỗng nhiên nhớ ra bản thân đã lâu lắm rồi không chạm vào phụ nữ. Anh khẽ cười nhéo nhẹ cằm cô ta, uể oải hỏi: “Thoải mái đến mức nào?”
Cô ta cười quyến rũ, phong tình hất tóc
sang một bên, ngón tay ngọc ngà từ trên ngực anh chậm rãi lướt xuống
dưới, cuối cùng chạm đến khóa kim loại trên thắt lưng của anh. Bàn tay
cô ta chòng ghẹo anh cách lớp vải quần, sau đó chầm chậm kéo khóa xuống.
Anh cười nhắm mắt lại, trong đầu là cảnh
tượng mà anh vẫn hằng chiêm bao, anh áp người phụ nữ nào đó dưới thân
rồi mãnh liệt giày vò, hai gò má cô ửng hồng, luôn miệng gọi anh “ông
xã”, nỉ non cầu xin anh dừng lại, thật là gợi cảm chết người!
Cảm thấy nơi nóng rực của anh cứng lại,
cô ta thỏa mãn nhếch môi cười, thuần thục thả bảo bối của anh ra rồi từ
từ cúi xuống. Thế là, vào lúc Quý Trường Ninh từ toilet đi ra, cảnh
tượng mà cô nhìn thấy là cô gái vừa đếm tiền trong toilet đang ngồi xổm
dưới chân Diệp Tư Nguyên.
Diệp Tư Nguyên đột nhiên mở mắt, ánh mắt
sắc bén rọi thẳng về phía cô, anh đẩy cô gái dưới chân ra, cúi đầu nhàn
nhã chỉnh trang lại quần áo, thoáng thấy cô quay lưng bỏ đi, anh nhếch
môi cười châm biếm.
Trở về phòng, anh bị đối tác ép uống hai
chén, hôm nay anh bỗng nhiên dễ tính hơn mọi ngày, ai mời cũng nhận rồi
uống một hơi cạn sạch. Tan tiệc, trợ lý không yên tâm muốn đưa anh về,
anh từ chối rồi một mình lái xe nghênh ngang rời đi, thật không may,
trên đường gặp tai nạn.
Diệp Hồng Đào nhận được điện thoại từ bệnh viện lập tức vỗ đùi: “Tôi thấy anh không cho tôi lo chết thì không dừng được đây mà!”
Trong bệnh viện, Diệp Tư Nguyên vô cùng
cáu kỉnh, chỉ cần thứ gì nằm trong tầm với hay phạm vi có thể đạp đổ của anh thì đều không thoát được, một chân anh bó bột thạch cao bị treo
lên, phòng bệnh yên tĩnh chỉ có một mình anh, người phụ nữ kia không hề
xuất hiện, tin tức “Đại thiếu gia nhà họ Diệp gặp tai nạn bị thương
nghiêm trọng” thật sự chẳng có một chút ảnh hưởng nào đối với cô.
Trên hành lang bệnh viện có một cậu bé
trắng trẻo, gương mặt thanh tú đáng yêu. Trước ngực cậu bé treo một bình nước có hình hoạt họa, bàn tay nhỏ mũm mĩm nâng chiếc bình lên uống một ngụm, cậu bé quay đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế, cất giọng
trong trẻo: “Mẹ ơi, bao giờ mới đến lượt chúng ta?”
“Sắp rồi.”
“Mẹ, ông ngoại bị bệnh sao?”
“Ừ.”
“Vậy ông có phải tiêm không?”
“Có.”
Cậu bé không vui quay đầu, nhưng một lát
sau lại nhìn cô đầy chờ mong: “Vậy có phải khi nào khỏi bệnh ông sẽ dạy
con viết chữ không?”
“Ừ.”
Trông thấy một đám người từ xa đi tới,
cậu bé nghiêng đầu tò mò nhìn, trong tay ông cụ đi đầu là một thùng giữ
nhiệt, hai người đi bên cạnh cũng xách hai thùng như thế, còn hai người
đi đằng sau thì ôm một túi đầy bóng tennis. Nó cười khanh khách, bởi vì
trên đầu ông cụ kia có một chiếc lá.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Diệp Hồng Đào đột nhiên chiếu tới, nó sợ hãi vội vàng rụt đầu chạy về trốn bên cạnh mẹ.
Quý Trường Ninh vuốt ve mặt nó, hỏi: “Sao vậy?”
“Có người xấu.”
“Trong này làm gì có người xấu.” Quý Trường Ninh giúp nó đội lại mũ rồi bế nó ngồi lên đùi mình, “Có phải mệt rồi không?”
“Trường Ninh.”
Phía trên đầu chợt vang lên một giọng nói khiến nụ cười trên mặt cô đông cứng, cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn
Diệp Hồng Đào, sau đó bế Diệp Duệ An từ từ đứng dậy, cúi xuống tránh ánh mắt dò xét của ông, cô khách khí khẽ gật đầu, “Bác.”
Diệp Hồng Đào vươn tay xoa đầu Diệp Duệ
An, nói: “An An đã lớn thế này rồi, nghĩ lại cũng đã hai năm ta không
nhận được hình của nó.”
Quý Trường Ninh cúi đầu, mím môi không nói.
Diệp Hồng Đào cười lớn: “Gặp cũng tốt, ta dẫn nó đi gặp ba nó.”
Diệp Duệ An ở phía sau lẩm nhẩm: “Ba?”
“Đúng vậy, ba con muốn tìm đến chỗ chết, ta đưa con đi gặp một lần cuối.”
Diệp Hồng Đào không hỏi ý kiến Quý Trường Ninh, ông hỏi Diệp Duệ An có muốn gặp ba không rồi liền dẫn nó đi.
Ban đầu Diệp Duệ An vẫn còn sợ, nó đi hai bước, quay đầu lại thấy mẹ không giữ, nó nghĩ người xấu này chắc hẳn là người tốt.
Diệp Hồng Đào đưa Diệp Duệ An đến phòng
bệnh của Diệp Tư Nguyên, mấy người làm mang đồ để vào trong rồi lập tức
ra ngoài, Diệp Hồng Đào xách một túi bóng tennis thả xuống cạnh anh,
lạnh giọng nói: “Cầm lấy mà ném, chiều tôi cho người đến nhặt bóng.”
Diệp Tư Nguyên quay đầu đi không nhìn
ông, ông đắc ý kéo Diệp Duệ An vòng sang bên kia: “Bao giờ thì chết, tôi đưa con anh đến chăm sóc anh lần cuối đây.”
Anh tức thì mở mắt, trông thấy một cậu bé đang nhìn mình cười toe toét, vào khoảnh khắc ấy, anh cảm giác như
trong phòng bệnh có thứ gì đó cay xè, cay đến nỗi khiến anh không thể
nào mở mắt.
Diệp Duệ An phấn chấn nhìn anh, hỏi: “Chú chính là ba của con sao?”