Trường Ninh

Chương 22: Chương 22




Lần đầu tiên Diệp Hồng Đào tìm Quý Trường Ninh để nói chuyện là vào năm năm trước, khi ấy ông nói con để cho mẹ nuôi, tên ông nội đặt, cha cũng không thể cả đời không gặp con mình, nhưng muốn gặp thì phải cắt đứt hoàn toàn quan hệ mập mờ với xã hội đen. Lần thứ hai ông tìm cô là vào một năm trước, ông nói rất nhiều, từng câu đều đánh vào nơi yếu mềm nhất trong lòng cô, cô ngồi đối diện ông, lặng lẽ rơi lệ. Có lẽ do vừa mất cha, gặp một ông cụ đã ở tuổi xế chiều, lòng cô chợt nảy sinh sự đồng cảm, ngoài ra còn có sự áy náy, cô tước đoạt quyền được bế cháu của ông, chính vào lần đó, cô đã chấp nhận nhượng bộ, cho phép cháu trai nhà họ Diệp về ở với ông nội vài ngày.

Bây giờ, nhìn Diệp Hồng Đào cười tủm tỉm bảo “Có chuyện cần nói”, cô thầm cảm thấy e ngại, trực giác mách bảo cô phải kiếm cớ rời khỏi đây, nhưng Diệp Hồng Đào không cho cô cơ hội lên tiếng, ông đuổi Diệp Tư Nguyên và Diệp Duệ An ra ngoài rồi lập tức ngồi xuống.

Quý Trường Ninh chật vật ngồi dậy khỏi ghế sô-pha, gương mặt cô đã bớt đỏ đi nhiều, người giúp việc mang tới hai chén trà, cô chạm nhẹ mu bàn tay lên môi, cảm giác môi dưới không còn đau nữa, cô khép nép đặt tay lên đầu gối, cúi đầu nhìn nước trà trong chén, nhẹ nhàng mím môi. Trước khi đi ra, Diệp Duệ An ấn một viên sô cô la vào tay cô, còn ghé vào tai cô thì thầm: “Đây là ông Lý cho, cho mẹ một viên.” Cô nắm chặt viên sô cô la, nhiệt độ trong lòng bàn tay dường như có thể làm nó tan chảy. Diệp Hồng Đào vẫn không nói gì, cô cũng không tiện mở lời, chỉ kính cẩn ngồi ngay ngắn.

Diệp Hồng Đào nâng chén trà nhẹ nhàng thổi, sau đó uống một ngụm, thở dài: “Nghỉ ngơi vài ngày rồi nhỉ?”

“Vâng.” Cô gật đầu, không thể nói rằng nhờ ơn của con trai ông mà cô vẫn chưa thể tìm được việc. “Cũng vài ngày rồi.”

Diệp Hồng Đào cười lớn, nhìn cô rồi lại trầm ngâm nói: “Mấy năm qua con nuôi An An, không cần nói cũng biết là rất vất vả, ta là đàn ông nuôi Tư Nguyên còn cảm thấy vất vả huống chi là phụ nữ như con?” Nhắc đến chuyện cũ, ông không khỏi thở dài một tiếng, “Mẹ Tư Nguyên mất sớm, mỗi ngày nhìn nó lớn lên, trong lòng ta mặc dù cảm thấy vui nhưng còn có biết bao nỗi lo khác, lúc nó còn bé không nghe lời chỉ cần dỗ dành, dọa nạt vài câu là trị được, đến khi nó lớn rồi thì chẳng quản được nữa, tính tình nóng nảy, bị đánh không ít lần, thế nhưng đánh cũng có ích gì, càng đánh nó càng cứng đầu, càng chống đối, bạn bè đều hỏi ta vì sao không tái hôn, ta bảo trong nhà có một ông tổ, làm sao dám? Chẳng may lấy phải một bà mẹ kế lòng dạ độc ác thì ta chết cũng chẳng dám đi gặp mặt mẹ nó. Tục ngữ có câu rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì sẽ lại đào hốc, An An rất giống Tư Nguyên hồi nhỏ, tính cách có phần bướng bỉnh ngỗ nghịch, nhưng tốt hơn so với Tư Nguyên là nó còn biết đau.” Ông dừng lại một lát, thấy cô cúi đầu, trong lòng ông không khỏi cảm thấy có phần tự đắc, đúng là con dâu tốt, sẵn lòng nghe ông lải nhải nhiều như vậy.

Ông uống một ngụm trà, hắng giọng rồi tiếp tục nói: “An An chơi ở đây một năm cũng không hoàn toàn tốt, trước kia Tư Nguyên tính tình thẳng thắn, không biết cách cử xử khéo léo, mấy năm nay nó đã chịu đựng và bớt giao du nhiều rồi, chuyện đắc tội nhau trong làm ăn sao có thể tránh được, hôm nay không phải tôi cướp hợp đồng của anh thì cũng là anh giành khách của tôi, quan trọng là hoài bão, nếu không có hoài bão sao làm được việc lớn? Lục Hoài Nhân là kẻ lòng dạ hẹp hòi, nhìn xem cuối cùng ông ta nhận được kết cục gì? Chính là gậy ông đập lưng ông. Ngày ấy xảy ra chuyện không may nó cũng tự trách mình nhiều lắm, có thể tối hôm trước vừa ôm chăn khóc, hôm sau vẫn ăn uống tiệc tùng như bình thường, nhưng ai biết được trong lòng nó đang nghĩ gì?”

Quý Trường Ninh rất hoang mang, cô không hiểu Diệp Hồng Đào đang muốn nói điều gì, ông là người biết chừng mực, rõ ràng là có mục đích nhưng lời ông nói ra lại vô cùng hợp lý hợp tình khiến đối phương không thể thoái thác được, cô cảm thấy ông giống như hồ ly, gian xảo đến mức không thể túm được cái đuôi.

Lúc này, lão hồ ly nheo mắt quan sát cô, vuốt chòm râu hoa râm rồi chậm rãi nói: “Lúc còn sống, cha con liên tục dặn ta phải chăm sóc con, ông ấy nói rằng mẹ và anh trai con đều có tham vọng sự nghiệp lớn, hơn nữa lại ở xa nên chưa hẳn quan tâm được. Ta đã nhận lời ông ấy thì nhất định sẽ làm được, không làm con dâu cũng không sao, làm con gái cũng tốt, có cô con gái xinh đẹp tốt tính thế này thì con trai ta cũng chẳng cần.”

Quý Trường Ninh khó xử nhìn ông, sau đó yên lặng cúi đầu, lòng cô ngổn ngang suy nghĩ.

“Việc Tư Nguyên sắp xếp con không muốn làm, vậy ta tìm giúp thì thế nào? Có công ty này mới thành lập, rất có triển vọng, vào đó không cần làm từ thấp lên cao, có thể nhảy dù trực tiếp lên vị trí trưởng phòng.” Diệp Hồng Đào thấy cô ngẩng đầu lên muốn nói gì đó, vội vàng khoát tay ra hiệu, “Trường Ninh, ta đã gần đất xa trời rồi, chuyện có thể làm cũng chẳng còn bao nhiêu, nếu con không chấp nhận thì ta biết ăn nói thế nào với cha con ở dưới kia? Nghe ta, đừng cậy mạnh nữa, An An cũng nhắc đến chuyện này vài lần rồi, cần gì phải lãng phí thời gian và sức lực?”

Diệp Hồng Đào nói nhiều như thế chỉ để cô gật đầu đồng ý. Liếc thấy Diệp Tư Nguyên đi lướt qua, ông vội vàng gọi anh lại, hỏi: “Định đi đâu?”

Diệp Tư Nguyên nhíu mày, nhưng ánh mắt lại chăm chú vào người phụ nữ đang cúi đầu: “Đi WC, ba cũng muốn đi à?”

Diệp Hồng Đào trừng mắt, phất phất tay ý bảo anh mau biến đi, quay người lại thấy Quý Trường Ninh đang do dự, ông cũng không thúc giục cô mà vỗ vỗ đùi tỏ ra thoải mái, sau đó chầm chậm đứng dậy.

Lúc này Quý Trường Ninh rất dễ xuôi lòng, Diệp Hồng Đào vừa đứng lên, cô ngẩng đầu nhìn ông, khẽ cười nói: “Con sẽ đến công ty đó.”

Diệp Hồng Đào kinh ngạc khi nhận được câu trả lời thẳng thắn của cô, ông hỏi lại: “Con nói thật chứ?”

“Vâng.” Cô xách túi đứng dậy, “Con đã nghĩ thông suốt, bác nói rất đúng, cứ thế này sẽ chỉ lãng phí thời gian mà thôi.” Lãng phí thời gian chơi trò kẻ mạnh kẻ yếu với Diệp Tư Nguyên.

Lúc Diệp Tư Nguyên ra khỏi nhà vệ sinh thì Quý Trường Ninh đã dắt Diệp Duệ An tới cửa, anh dừng bước, dường như nghĩ đến điều gì đó, anh bất giác đưa tay lên sờ sờ môi, sau đó cúi đầu cười bước nhanh về phía cửa. Anh trở mặt với tốc độ cực nhanh, lúc đến bên cạnh cô thì sắc mặt đã biến thành bình tĩnh, nghiêm túc: “Anh tiễn.”

Quý Trường Ninh không để ý đến anh, dắt Diệp Duệ An ra ngoài, Diệp Duệ An lững thững từng bước nhỏ, vừa đi vừa nghiêng người ngoái lại vẫy tay: “Tạm biệt ba.”

“Tạm biệt.”

Diệp Tư Nguyên vào nhà, Diệp Hồng Đào vừa ngâm nga hát vừa đi ra, anh kéo kéo cổ áo, đi tới hỏi: “Vừa nói gì với Trường Ninh vậy?”

“Không phải không quan tâm đến con bé à?” Diệp Hồng Đào lừ mắt, “Hỏi làm gì?”

“Hỏi một chút không được à?”

“Muốn biết?” Diệp Hồng Đào cười ha hả, thấy anh gật đầu, ông lập tức ngừng cười, hừ giọng nói, “Ông đây không muốn nói.”

Chủ Nhật, Quý Trường Ninh nhận được tài liệu Diệp Hồng Đào gửi đến, xem xong cô cảm thấy công ty đó cũng không tồi, hơn nữa còn gần nhà. Thứ Hai đi nộp đơn, có thư ký dẫn cô tới thẳng văn phòng tổng giám đốc, cô thấy hơi căng thẳng, như Diệp Hồng Đào nói, cô là lính nhảy dù, dù sao cũng không phải vào bằng thực lực của mình, phần nào vẫn phải để ý ánh mắt người khác.

Văn phòng không có người, thư ký bảo cô ngồi chờ rồi đi ra ngoài.

Cô cố giữ bình tĩnh ngồi xuống bàn tiếp khách, chờ nửa tiếng mới gặp được tổng giám đốc.

Tổng giám đốc khoảng trên dưới năm mươi tuổi, cô còn chưa kịp chào hỏi thì ông ấy đã cười nói: “Tiểu Quý à, xin lỗi đã để cô phải đợi lâu.”

Cô hơi hoảng vội vàng đứng dậy: “Cố tổng khách khí rồi.”

Vào lúc Cố Minh Toàn suy sụp nhất, Diệp Hồng Đào đã vực ông dậy, ông mang ơn và rất kính trọng Diệp Hồng Đào, cho nên ông tỏ ra khách khí khi gặp người mà Diệp Hồng Đào giới thiệu là con dâu tương lai, ông đích thân đưa cô đi giới thiệu với các nhân viên khác của phòng thiết kế, cuối buổi còn chu đáo nói: “Có chuyện gì cứ trực tiếp nói với thư ký của tôi, cô ấy sẽ giúp đỡ.”

Quý Trường Ninh cảm giác một lính nhảy dù như cô mà cũng có tầm ảnh hưởng.

Tan học, Diệp Duệ An được Diệp Hồng Đào đón về, Diệp Tư Nguyên cũng về rất sớm, vừa vào nhà đã nằm chết dí trên sô-pha.

Diệp Hồng Đào kiểm tra bài tập cho Diệp Duệ An xong mới đi tới đá đá chân anh: “Sao trông sống dở chết dở vậy, uống rượu à?” Nói xong, ông khịt khịt mũi, không ngửi thấy mùi rượu, nhìn anh cau mày có vẻ khó chịu, ông bắt đầu lo lắng, vừa đưa tay vỗ vỗ vào mặt đã thấy nóng rực, ông giật mình, “Thằng chết dẫm này bị bệnh không đến bệnh viện còn chạy về nhà làm gì?” Ông bực mình đá vào chân anh, sau đó đi ra cửa gọi lái xe.

Diệp Tư Nguyên được đưa vào bệnh viện trong tình trạng sốt cao, được chẩn đoán là viêm ruột thừa cấp tính, chuyển thẳng sang phòng phẫu thuật.

Diệp Hồng Đào nắm tay Diệp Duệ An ngồi chờ bên ngoài, sắc mặt cả hai đều nặng nề. Diệp Duệ An chưa ăn tối, tuy rất đói bụng nhưng nó vẫn cố chịu, bởi vì nó biết ba bị đưa vào phòng phẫu thuật, lúc nó đang nghĩ xem có nên báo cho mẹ biết không thì cửa phòng mở ra, Diệp Tư Nguyên được đẩy ra ngoài.

Diệp Hồng Đào chặn bác sĩ lại hỏi: “Bác sĩ Đỗ, con tôi không sao chứ?”

“Bác Diệp yên tâm, chỉ là tiểu phẫu thôi.”

Nghe vậy, Diệp Hồng Đào mới thở phào một hơi, rồi dẫn Diệp Duệ An tới phòng bệnh. Do tác dụng của thuốc gây mê nên Diệp Tư Nguyên vẫn chưa tỉnh, ông ngồi xuống cạnh giường, nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó đi ra ngoài gọi điện cho Quý Trường Ninh: “Đang ở bệnh viện, Tư Nguyên nhập viện rồi, con đến đón An An về đi.”

Quý Trường Ninh đang tăng ca ở công ty, nhận được điện thoại, cô lập tức bắt taxi đến bệnh viện, sau khi hỏi thăm được số phòng, đến nơi cô đứng bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, người mở cửa là Diệp Duệ An, cô chưa kịp nói gì thì Diệp Duệ An đã kéo cô vào bên trong.

“An An.” Quý Trường Ninh gọi nó, nhưng dường như nó không nghe thấy, cô đưa tay nắm chặt cổ tay nó, hơi dùng lực kéo nó lại, “Tự mẹ đi được.”

Diệp Duệ An nhìn cô nghi ngờ, thấy ánh mắt cô, nó cảm thấy có thể tin tưởng được.

Quý Trường Ninh bất đắc dĩ mấp máy môi, dắt tay nó đi vào bên trong, Diệp Tư Nguyên đang truyền nước, Diệp Hồng Đào ngồi ngủ trên sô-pha, ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt Diệp Tư Nguyên, nhìn thấy hàng mi khẽ rung rung, cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sau đó đi tới cạnh Diệp Hồng Đào, nhẹ nhàng hắng giọng một tiếng.

Nhưng hình như Diệp Hồng Đào không nghe thấy, ông còn phát ra tiếng lẩm bẩm nho nhỏ.

“Ông nội.” Diệp Duệ An lay lay đùi Diệp Hồng Đào, nói khẽ: “Mẹ đến rồi.”

Diệp Hồng Đào giật mình tỉnh dậy, từ từ ngẩng đầu nhìn Quý Trường Ninh, mệt mỏi nói: “Trường Ninh đến rồi à, đến rồi thì đưa An An về đi, ta ở lại bệnh viện trông coi.” Nói xong ông lại ngáp một cái, chống tay đứng dậy, đi đến giường nhìn nước biển trong chai truyền, “Mau về đi, An An vẫn chưa ăn tối, chắc đói lắm rồi.”

Cô xê dịch vài bước, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi đến đỏ mắt của ông, cô không cầm lòng được lên tiếng: “Hay là bác đưa An An về đi, con sẽ ở lại.”

Diệp Hồng Đào lập tức đứng bật dậy, nhìn cô cười tủm tỉm: “Thế thì còn gì tốt bằng.” Sau đó ông sảng khoái gọi Diệp Duệ An đi ra ngoài.

Quý Trường Ninh sững sờ đứng im tại chỗ, mãi về sau mới nhận ra rằng trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và Diệp Tư Nguyên.

Mà người ở trên giường kia, không biết đã tỉnh từ bao giờ.

Câu chuyện nhỏ: Đái dầm

Buổi tối đi ngủ Diệp Duệ An đái dầm, sáng hôm sau nó nhục nhã nói chuyện này với Quý Trường Ninh, Quý Trường Ninh giúp nó giặt sạch ga giường: “Là tại mẹ, tối qua quên không gọi con dậy đi tè.”

Diệp Duệ An lập tức cảm thấy lòng dễ chịu hơn nhiều, đái dầm cũng không hoàn toàn là trách nhiệm của nó.

Thế nhưng tối ngày tiếp theo, chưa đầy một tiếng sau khi được Quý Trường Ninh gọi dậy đi tè, nó lại đái dầm ra giường, sáng hôm sau, nó hùng hổ xông vào phòng Quý Trường Ninh: “Mẹ, tối hôm qua không gọi con dậy đi tè, làm hại con lại đái dầm.”

“…”

Hình như cô gọi tận hai lần mà, mười hai giờ đêm một lần, bốn giờ sáng một lần…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.