Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối
cùng là Quý Trường Ninh chuyển ánh mắt trước, cô cúi đầu đi tới ghế
sô-pha mà không nhìn anh.
Diệp Tư Nguyên ngửa đầu nhìn từng giọt
chất lỏng nhỏ xuống trong ống truyền dịch, phần bụng dưới âm ỉ đau, anh
cứ nhìn chăm chú như thế rất lâu, mãi cho đến khi chai nước biển không
nhỏ giọt nữa, anh mới lên tiếng: “Quý Trường Ninh, không thèm trông coi
anh có phải không?”
Nghe thấy giọng nói không thoải mái của
anh, cô ngẩng đầu trông theo hướng anh nhìn, sau khi thấy trong ống
truyền không nhỏ giọt, cô vội vàng ném quyển tạp chí mà từ đầu chưa hề
giở trang nào, bước nhanh đến giường điều chỉnh lưu lượng chậm lại. Cô
ấn chuông ở đầu giường rồi đứng bên cạnh với vẻ áy náy, thấy sắc mặt anh u ám, cô trầm mặc không lên tiếng.
Y tá đến đổi một chai truyền to hơn chai lúc nãy một chút, sau đó còn hỏi thăm tình hình rồi mới ra ngoài.
Ngày trước lúc coi sóc Quý Triều Dương,
Quý Trường Ninh rất cẩn thận, không hiểu tại sao bây giờ đến lượt anh
thì lại thế này. Cô vẫn đứng bên giường, đến khi anh nhắm mắt lại, cô
mới cảm thấy bầu không khí bớt ngột ngạt hơn, vừa quay về ghế sô-pha
ngồi xuống thì không bao lâu sau có người đẩy cửa.
Người giúp việc nhà họ Diệp mang tới một
chiếc hộp giữ nhiệt và một túi đồ, Quý Trường Ninh nhẹ nhàng đi ra, đang nghĩ chắc Diệp Hồng Đào cho người đến thay thì người giúp việc lại nói: “Lão gia bảo mang một chút đồ ăn đến.”
Cô há hốc mồm, vẻ mặt gượng gạo: “Làm phiền rồi.”
Người giúp việc nhón chân nhìn thoáng qua phía giường bệnh, sau đó lại nhỏ giọng: “Trong này có một ít đồ dùng cá nhân và quần áo để tắm giặt, cô xem có còn thiếu gì không, nếu thiếu
tôi sẽ xuống dưới mua.”
Quý Trường Ninh nhận túi, dưới cái nhìn
chăm chăm của người giúp việc, cô đành miễn cưỡng mở khóa ra, nhìn lướt
qua rồi đặt sang bên cạnh, khẽ cười: “Không thiếu gì cả.”
“Vậy thì tốt.” Người giúp việc lại đưa
chiếc hộp giữ nhiệt cho cô, “Nhân lúc đang còn nóng cô ăn luôn đi, tôi
về trước đây, tiểu thiếu gia đã ăn tối rồi, lão gia bảo cô đừng lo, ông
ấy sẽ chăm sóc tốt.”
Cô cảm thấy chuyện này thật buồn cười,
Diệp Hồng Đào giúp cô trông coi Diệp Duệ An, cô giúp Diệp Hồng Đào chăm
sóc Diệp Tư Nguyên, cô biết rõ tâm tư của Diệp Hồng Đào nhưng lại không
nỡ vạch trần, ông đang cố gắng kéo gần khoảng cách giữa cô và Diệp Tư
Nguyên. Cô khách khí tiễn người giúp việc ra cửa, lúc quay trở lại thì
Diệp Tư Nguyên đang mở mắt, cô nhìn anh một cái rồi lại đi tới ghế
sô-pha, mở nắp hộp giữ nhiệt, đồ vẫn còn nóng, cô nhấc từng ngăn thức ăn bày lên bàn trà.
Diệp Tư Nguyên ngửi thấy mùi thơm liền
quay đầu nhìn, cô coi như không thấy, cầm đũa bắt đầu ăn. Anh mấp máy
môi, không hiểu sao chợt cảm thấy cực kỳ khó chịu, bèn quay đầu đi không thèm nhìn cô giống như đang hờn dỗi.
Quý Trường Ninh ăn no xong tự đi rót cho
mình một cốc nước, thấy anh nãy giờ vẫn không hề nhúc nhích, cô dừng
bước: “Trước khi truyền nước xong thì không được ăn gì cả.”
Diệp Tư Nguyên chậm chạp quay đầu: “Khát nước.”
“Chờ một lát.” Cô đặt cốc xuống, sau đó sang phòng y tá lấy tăm bông, dùng cốc giấy rót một cốc nước đặt lên tủ đầu giường.
Diệp Tư Nguyên nhìn chăm chăm vào cằm cô, bỗng nhiên cảm giác cô đã trở thành một người phụ nữ thành thục, cũng
không còn trẻ trung nữa, thấy cô giơ miếng bông đã thấm nước tới, anh
nhắm mắt lại.
Quý Trường Ninh giúp anh chấm nước lên
miệng, đến khi thấy miệng anh đã bớt khô mới thôi, ở cùng anh trong một
không gian khiến cô cảm thấy không thoải mái, sau đó anh không có yêu
cầu gì khác, cô nhìn nước nhỏ giọt trong ống truyền, chỗ mu bàn tay anh
hơi sưng, cô bèn điều chỉnh tốc độ chậm lại.
Cô thu dọn sạch sẽ đồ ăn thừa rồi vào phòng tắm lấy một chậu nước cho anh rửa mặt.
Diệp Tư Nguyên rất phối hợp, không cần
nhắc cũng tự biết nghiêng đầu xuống, trong lòng đang đắc ý bỗng thấy cô
định bê chậu đi, anh nhíu mày tỏ vẻ bất mãn: “Không lau?”
Quý Trường Ninh xoay người, nhìn anh ngờ vực: “Chẳng phải lau xong rồi à?”
Diệp Tư Nguyên dùng cánh tay không bị cắm kim truyền xốc chăn lên, giả vờ nhìn cô với vẻ ngây thơ: “Thế còn người thì sao? Chăm sóc bệnh nhân mà như vậy à? Chỉ lau mặt là xong?”
Quý Trường Ninh kiềm chế ý muốn hất cả
chậu nước vào người anh, cô mím môi quay mặt sang chỗ khác một lúc để
bình tĩnh rồi mới quay lại nhìn anh: “Có thể giúp anh lau mặt là tốt lắm rồi, nếu không hài lòng xin mời y tá đến.”
Mấy năm qua đúng là tính tình cô đã cứng
rắn lên nhiều, anh hậm hực kéo chăn đắp kín nhưng vẫn không chịu từ bỏ:
“Hôm nay đau đến mức vã mồ hôi, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì không
phải nằm vài ngày là xong đâu, em cũng biết đấy, cho dù anh có nằm viện
thì ông già cũng chẳng quan tâm, có khi còn mừng ấy chứ…”
“Đi thay nước.” Cô lạnh lùng nói.
Diệp Tư Nguyên thõa mãn khi cô chịu khuất phục, sung sướng nhếch môi, mặc dù vết mổ còn hơi đau nhưng không hề
ảnh hưởng đến tâm tình của anh.
Thay nước ấm và khăn mặt khác, Quý Trường Ninh bê chậu nước đứng bên giường, liên tục tự nhủ rằng không sao hết,
Diệp Tư Nguyên chính là như vậy, sai bảo cô như người hầu, dù gì trước
kia họ cũng là vợ chồng, bây giờ giúp anh lau người một chút cũng được,
anh chủ động phơi bày thân thể thì cô cũng chẳng việc gì phải ngại, coi
như xem thịt lợn ngoài chợ là được.
Sau khi tự động viên mình, Quý Trường
Ninh đặt chậu nước lên ghế, hơi thô lỗ xốc chăn trên người anh, liếc
thấy anh hơi nhíu mày, cô bèn làm chậm lại, từ từ cởi từng cúc áo trên
bộ đồ bệnh nhân màu xanh da trời của anh. Ở phần bụng dưới phía bên phải có một vết khâu trông như một con rết bất động, cô nhẹ nhàng vén gấu áo để cố gắng không đụng vào vết thương, vắt khô khăn mặt rồi lau từ bả
vai xuống dưới.
Dáng người Diệp Tư Nguyên không tồi,
trong lúc ánh mắt hai người vô tình gặp nhau, cô cảm giác tim mình bỗng
đập liên hồi, vì phải tránh vết thương nên cô chỉ lau sơ qua, khi đang
cài lại cúc áo, bên tai cô chợt vang lên tiếng nói trầm thấp của anh:
“Sao càng ngày càng thiếu kiên nhẫn vậy?”
Cô hơi nhếch môi, đứng nhìn anh từ trên cao: “Chỉ thiếu kiên nhẫn với anh mà thôi.”
Anh bĩu môi, biết điều tự mình chậm chạp cài lại cúc áo.
Diệp Tư Nguyên nằm trong phòng bệnh cao
cấp, ngoài giường bệnh ra còn có thêm một chiếc giường khác cho người
nhà nghỉ ngơi, cô thu dọn các thứ, tắm rửa xong đã là hơn mười giờ, Diệp Tư Nguyên nhàm chán ngồi chuyển kênh tivi, thấy cô mặc đồ kín mít, anh
bất giác nhíu mày, sau đó nhàn nhạt nói: “Yên tâm, cho dù anh có ý nghĩ
đó thì cũng không có sức…” Nghĩ tới điều gì đó, anh đột nhiên im bặt,
tắt tivi rồi ném điều khiển xuống cuối giường.
Quý Trường Ninh không để ý tới anh, cô
kéo cổ áo, đi tắt đèn. Nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm, cô nằm xuống
giường buộc mình phải ngủ ngay, nhưng có lẽ do trong phòng còn có người
khác, cô cảm giác như mùi hương của anh cứ vởn vơ quanh đây, trở mình
mãi vẫn không ngủ được.
Trong bóng tối, Diệp Tư Nguyên mở to mắt, hai con ngươi đen rất sáng: “Không ngủ được? Vậy nói chuyện một chút
đi, đã lâu lắm rồi chúng ta không tâm sự.”
Quý Trường Ninh đưa lưng về phía anh, cắn chặt môi ép mình phải ngủ, nhưng càng như vậy cô càng không ngủ được,
sau khi nghe thấy tiếng thở dài của anh, cô bực dọc xốc chăn ngồi dậy,
hậm hực trừng mắt giường bên cạnh.
Nghe thấy động tĩnh, Diệp Tư Nguyên quay đầu nhìn sang, tiếc là không có đèn, anh chỉ có thể lờ mờ thấy bóng dáng của cô.
Quý Trường Ninh xuống giường, sau một loạt tiếng động sột soạt, cô ôm chăn đi ra khu nghỉ ngơi bên ngoài.
Sáng hôm sau Diệp Hồng Đào đến rất sớm, vừa vào đã hỏi: “Đánh rắm được chưa?”
Diệp Tư Nguyên bất mãn liếc ông một cái: “Không thể văn minh một chút được à? Thật sự là tục không chịu nổi.”
Diệp Hồng Đào lườm anh ra vẻ định đánh,
trông thấy Quý Trường Ninh bê chậu rửa mặt đi tới bèn vội vàng hạ tay
xuống, ông nhìn cô một lát rồi cảm kích: “Ở bệnh viện trông nom suốt đêm thật sự vất vả, chắc là mệt lắm rồi?”
Quý Trường Ninh gần như cả đêm không ngủ, đầu đau như búa bổ, cô gượng cười: “Không sao ạ.”
“Thế thì tốt.” Diệp Hồng Đào chắp tay sau lưng đi vòng xuống cuối giường, hết nhìn cô rồi lại nhìn Diệp Tư
Nguyên, bỗng nhiên cười nói, “Bệnh tật mới biết vợ tốt, đúng không?”
Cả hai cùng im lặng, một người giả vờ không nghe thấy, một người lại muốn xem phản ứng của người kia.
Rời khỏi bệnh viện, Quý Trường Ninh về
qua nhà một lúc, đang mở cửa thì Trịnh Hữu Vi từ tầng trên đi xuống, cất giọng gọi cô: “Vừa về đấy à?”
Cô nắm chìa khóa trong tay, cười nhẹ: “Vâng.” Thấy anh đang cầm cặp tài liệu, cô hỏi, “Anh chuẩn bị đi làm à?”
“Ừ.” Trịnh Hữu Vi đi tới gần cô, trên
gương mặt là nụ cười hiền hòa, “Hôm qua tăng ca cả đêm sao? Anh có món
quà nhỏ tặng An An, tối qua mang xuống nhà thì không thấy ai.”
Cô lắc đầu, cúi mặt tránh ánh mắt anh, bất giác nín thở: “Tối qua ở lại nhà một người bạn.”
“À.” Anh cười cười, “Vậy anh đi trước nhé.”
“Vâng, tạm biệt.”
Trịnh Hữu Vi đi hai bước lại ngừng, quay người nhìn cô, hỏi: “Hôm nay phải về đấy, anh sẽ mang quà xuống.”
Quý Trường Ninh hơi ngập ngừng, trước cái nhìn chăm chú của anh, cô đành cười khan một tiếng, nói không chắc
chắn, “Chắc là sẽ về.” Lúc cô rời khỏi bệnh viện Diệp Hồng Đào còn dặn
cô tan ca sớm một chút, ý đồ trong đó không cần nói cũng biết.
Nhiều năm qua, mỗi lần đi công tác Trịnh
Hữu Vi đều mua quà cho Diệp Duệ An, cô muốn bảo anh đừng làm vậy nhưng
lại không biết nên mở lời thế nào, có nhiều chuyện anh không nói rõ, cô
cũng không làm rõ, ngộ nhỡ là cô hiểu lầm thì sao? Sau đó cô lấy niềm
vui của Diệp Duệ An làm lý do để tự khiến bản thân thoải mái, biết đâu
Trịnh Hữu Vi vốn yêu mến trẻ con.
Đến công ty, Quý Trường Ninh chẳng còn
tâm trí đâu mà nghĩ ngợi lung tung nữa, bao nhiêu việc dồn lại phải hoàn thành, cô tăng ca đến hơn bảy giờ tối, lúc ra ngoài mới phát hiện trời
đang mưa, cô không mang theo ô, vừa đến cổng thì có cơn gió lớn tạt qua, cô ôm người thụt lùi lại, hoang mang nhìn bầu trời tối đen như mực.
Trận mưa này không thể tạnh ngay được, cô đang nghĩ chắc phải đội mưa chạy ra ngoài kia bắt xe thì từ xa có hai
ngọn đèn chiếu tới, một chiếc xe con màu đen dừng lại ngay trước cổng
công ty, một người xuống xe cầm ô đi tới chỗ cô: “Quý tiểu thư, tôi đến
đón cô tới bệnh viện.”
Cô cúi đầu nhìn mũi giày, sau đó ngẩng đầu, cười hỏi: “Có thể đưa tôi về nhà không?”
Tài xế hơi khó xử, nhỏ giọng nói: “Ở bệnh viện không có người trông nom…”
“Mời cho anh ta một y tá, tôi đưa tiền.”
Tài xế là người hiền lành, thấy cô hơi nóng nảy, ông cười chất phác: “Cái này tôi không quyết định được.”
Đến bệnh viện, Quý Trường Ninh đi thẳng
lên phòng Diệp Tư Nguyên, cô mở cửa gây ra tiếng động lớn, sau đó lại
đóng mạnh cửa rồi đi vào bên trong: “Diệp Tư Nguyên…” Tiếng nói đột
nhiên ngưng bặt, cô sững sờ lúng túng đứng lại, tiến không được mà lùi
cũng không xong.
Lúc này, Diệp Tư Nguyên đang nằm trên
giường, nhìn có vẻ thoải mái nhưng thực ra là bất đắc dĩ “hưởng thụ”
Thẩm Phương Phương dịu dàng cho ăn.
Thẩm Phương Phương dường như không phát hiện ra cô, cầm thìa múc cháo đưa đến bên miệng Diệp Tư Nguyên: “Ăn thêm một chút đi.”
Diệp Tư Nguyên nheo mắt nhìn Quý Trường Ninh, nói giọng trách móc: “Sao bây giờ mới đến?”
“Tăng ca.” Thấy anh đã có người chăm sóc, cô vội vàng nói, “Đã có người trông nom, vậy…”
“Em dám.”
Hai chữ rất nhẹ nhàng của Diệp Tư Nguyên
khiến cho những lời còn lại của cô nghẹn ở cuống họng, cô cảm thấy chẳng việc gì phải sợ anh, nhưng hai chân vẫn bất động như mọc rễ.
Anh nghiêng đầu né tránh thìa cháo Thẩm Phương Phương đưa tới, thản nhiên nói: “No rồi.”
“Em đi gọt hoa quả.”
“Không cần, có thể về đi.”
“Không sao, ở đây trông anh.”
“Thế thì đành phải gọi điện cho ông anh của em.”
“Được rồi, mai em lại đến.” Thẩm Phương
Phương thất vọng đứng lên, đi tới ghế sô-pha lấy túi xách, lúc bước
ngang qua Quý Trường Ninh, cô ta đột nhiên dừng lại, đưa mắt quan sát cô một lượt, sau đó nói, “Hai người đã ly hôn rồi, bây giờ tôi đang theo
đuổi anh Tư Nguyên, đừng phá đám.”
Cô lịch sự mỉm cười, tỏ ra không hề có hứng thú với Diệp Tư Nguyên: “Không đâu, cô yên tâm.”
Thẩm đại tiểu thư hừ một tiếng, ngúng nguẩy đi ra ngoài.
Cô từ từ quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Diệp Tư Nguyên, người cô bất giác run lên.
“Muốn đi toilet, lại đây đỡ anh.”
Câu chuyện nhỏ: Làm nũng trước mặt mẹ chỉ là mây bay TT
Ngày trước mỗi lần bị ngã, Diệp Duệ An
đều tự mình đứng dậy, sau này đến nhà ông nội ở một thời gian ngắn, nó
bỗng trở nên hay làm nũng, nếu bị ngã thì chỉ cần nằm ườn ra đấy đợi
người khác tới đỡ dậy.
Một lần nó vấp ngã khi đang ở nhà, nhưng
Quý Trường Ninh không phải Diệp Hồng Đào, thấy nó nằm sấp không dậy nổi, cô bèn mặc kệ cho nó nằm đấy.
Để lôi kéo sự chú ý, Diệp Duệ An còn giả
vờ khóc, có điều chẳng chảy giọt nước mắt nào. Trông thấy Quý Trường
Ninh cầm cốc đi vào bếp, nó đành tự bò dậy, vừa phủi phủi mông vừa nói:
“Vì sao mẹ không đỡ con dậy?”
“Nam tử hán đại trượng phu, vấp ngã còn muốn người khác đỡ dậy sao.”
“Nhưng mà lần nào ông nội cũng đỡ con dậy.”
“Vậy thì con cứ nằm đấy đi, mẹ gọi điện cho ông nội bảo ông đến đỡ con dậy, thế nào?”
Diệp Duệ An yên lặng cúi đầu, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “… Thôi không cần đâu.”